Bạch Cẩm Sương gật đầu, Mặc Tu Nhân bá đạo kéo lấy tay cô và đi ra ngoài.
Bạch Cẩm Sương vừa đi vừa vẫy tay chào tạm biệt Tề Bạch Mai.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Vấn Đông và Vấn Đình vẫn còn đi theo họ ở khoảng cách khá gần thì kéo nhẹ cánh tay của Mặc Tu Nhân và nói: “Mặc Tu Nhân, hai người đó...”.
Mặc Tu Nhân liếc mắt nhìn Vấn Đông và Vấn Đình đang ở phía sau rồi bình thản nói: “Họ là vệ sĩ anh sắp xếp cho em”
Bạch Cẩm Sương nói: “Hả? Không cần đâu, như thế thì phiền phức lắm!”
Mặc Tu Nhân quay người sang nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương bằng ánh mắt nặng trĩu và nói: “Anh không muốn để chuyện tạt axit lần trước tái diễn một lần nữa, hơn nữa, em nghĩ xem, bây giờ vết thương ở sau đầu của em vẫn chưa khỏi hoàn toàn mà em cứ chạy một hơi ra ngoài như thế, nếu anh không cho người đi theo em thì anh có thể yên tâm được sao?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi, không nói lời nào.
Trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn, một mặt nếu để người khác đi theo mình thì cô cảm thấy không được thoải mái.
Nhưng mặt khác, cô cũng biết, Mặc Tu Nhận làm như thế và vì anh quá quan tâm đến cô.
Mặc Tu Nhân có thể nhìn ra được những suy nghĩ trong lòng cô, anh bình thản nói: “Em không cần phải cảm thấy không thoải mái, bình thường họ sẽ đi xe riêng, sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em, lúc anh và em ở bên nhau thì họ sẽ không đi theo em nữa!”
Bạch Cẩm Sương hơi gượng gạo, mím môi và nói: “Vậy được”
Mặc Tu Nhân không kiềm được véo nhẹ lên má cô rồi nói: “Đi thôi, lên xe!”
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương chưa lên xe được bao lâu thì Triệu Văn Vương đã gọi điện thoại tới: “Tổng giám đốc Mặc, ngày mốt có một buổi phỏng vấn về trang sức, họ muốn hẹn anh để nói chuyện về việc sẽ lên tờ bìa tạp chí của bọn họ vào kỳ sau, anh thấy thế nào?”
Mặc Tu Nhân chau mày và nói: “Cậu biết là tôi không thích những việc thế này mà!”
Triệu Văn Vương im lặng một giây rồi nói: “Tôi biết anh không thích việc này, chỉ có điều tiếng tăm của tạp chí này không tồi, có lợi cho việc nâng cao hình tượng thương hiệu của công ty, thúc đẩy việc tuyên truyền nên lúc họ mời anh thì tôi mới nghĩ đến việc hỏi ý kiến của anh xem thử!”
Mặc Tu Nhân im lặng hồi lâu rồi nói: “Vậy thì đồng ý đi!”
Mặc Tu Nhân đã bật bluetooth trong xe để nghe điện thoại.
Anh tắt điện thoại xong thì thấy Bạch Cẩm Sương đang nghiêng đầu nhìn anh.
Anh nhìn Bạch Cẩm Sương rồi hỏi: “Làm gì mà nhìn anh như thế?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu và nói: “Không có gì, chỉ là tò mò khi anh đồng ý để họ phỏng vấn thì họ sẽ hỏi anh những gì thôi”
Đèn đỏ, Mặc Tu Nhân giẫm thắng xe, anh véo nhẹ lên mũi của Bạch Cẩm Sương, mỉm cười và nói: “Đợi đến khi tạp chí xuất bản thì em sẽ biết bọn họ hỏi những gì?”
Bạch Cẩm Sương nhích môi, lúc này điện thoại của cô cũng reo lên.
Bạch Cẩm Sương rút điện thoại ra xem thử thì chau mày lại.
Mặc Tu Nhân nhích mày hỏi: “Sao thế?”.
Bạch Cẩm Sương lắc đầu và nói: “Không có gì, là điện thoại của cậu em!”
Mặc dù nói lúc đầu vì không muốn Bạch Cao Minh đối phó với cậu của mình nên Bạch Cẩm Sương mới kết hôn với anh.
Nhưng mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên Mặc Tu Nhận thấy cậu của Bạch Cẩm Sương gọi điện thoại cho cô.
Ánh mắt anh sáng lên nhưng anh cũng không hỏi thêm nhiều.
Bạch Cẩm Sương bắt máy và lên tiếng: “Alo, cậu à!” -
Vu Phương nghe thấy giọng của Bạch Cẩm Sương thì mỉm cười và nói: “Cẩm Sương hả, lúc nào cháu rãnh đến nhà cậu ăn cơm! Hai ngày nay mợ cháu xem lại video cháu tham gia cuộc thi về trang sức trước đây, bà ấy nói lâu lắm rồi không gặp cháu, vừa hay anh cháu cũng có nhà, nếu cháu có thời gian thì ghé qua, chúng ta cùng ăn bữa cơm, được không?”
Bạch Cẩm Sương mím môi và nói: “Vậy...!cuối tuần này đi! Trong tuần cháu còn phải đi làm!”
Vụ Phương mỉm cười gật đầu rồi nói: “Đó là chuyện đương nhiên rồi!”.
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến việc cậu cô nói anh họ cô cũng có ở nhà thì không kiềm được mà hỏi: “Phải rồi, cậu, sao anh họ lại ở nhà? Chẳng phải anh ấy đi làm xa sao?”
Vu Phương nghe cô nói thế thì giọng ông ta lập tức trở nên nặng nề: “Ấy...!đừng nhắc nữa, anh họ cháu không có tiền đồ, nó nói công việc trước đây vất vả quá, muốn tự mình lập nghiệp, kết quả phải lấy hết tiền bạc trong nhà ra để đền.
Gần đây nó ở nhà cả ngày, không làm gì cũng không ra ngoài! Cậu bảo nó đến công ty của cậu rèn luyện thêm mà nó chỉ mơ ước viễn vông, chê công ty của cậu quy mô quá nhỏ! Ấy..”
Vừa nhắc đến con trai thì dường như giọng của Vu Phương đã trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương sáng lên, cô nói: “Vậy cậu có thời gian thì hãy cố gắng khuyên anh họ, đợi cuối tuần cháu qua thì cháu sẽ gọi điện cho cậu!”.
Bạch Cẩm Sương nói thêm với cậu cô mấy câu nữa rồi tắt máy.
Nói thật thì tâm trạng của cô hơi phức tạp, cô không ngờ mợ cô lại đề nghị cô đến nhà họ chơi.
Cậu cô là người thân duy nhất của mẹ cô, ông ấy thật sự đối xử rất tốt với cô nhưng mợ cô thì lại không thích cô.
Cũng không biết sao đột nhiên mợ cô lại bảo cô qua ăn cơm hay là cậu cô vì nhớ cô nên tùy tiện viện đại một lý do.
Mặc Tụ Nhận thấy tâm trạng của Bạch Cẩm Sương hơi nặng nề thì không kiềm được liếc nhìn sang cô và nói: “Sao thế? Tâm trạng không tốt sao?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu và nói: “Không có, chỉ là cậu em muốn em vài hôm nữa đến nhà cậu ăn cơm!”
Mắt Mặc Tụ Nhân sáng lên, anh nói: “Vậy anh đi chung với em!”
Trước đó Bạch Cẩm Sương đã từng nói sẽ dẫn anh đến nhà cậu cố ăn cơm.
Bạch Cẩm Sương mím môi và nói: “Lần sau đi, cậu em còn không biết em kết hôn với ai nữa! Mà mợ em thì chắc còn chưa biết chuyện em đã kết hôn”
Mặc Tu Nhân nói với vẻ ngạc nhiên: “Chẳng phải lúc đầu em vì công ty của cậu em mới cùng anh...!Cậu em không biết gì sao?”
Bạch Cẩm Sương nhìn sang Mặc Tu Nhân, chớp mắt rồi nói: “Có một khoảng thời gian ông ấy đã cảm thấy rất áy náy khi biết được sự thật.
Gần đây em và ông ấy rất ít liên lạc với nhau”
Mặc Tu Nhân gật đầu, lặng lẽ lái xe, cũng không biết là anh đang nghĩ gì.
Lúc đến nhà, vừa vào cửa thì đột nhiên Mặc Tu Nhân quay người lại, hôn nhẹ lên môi Bạch Cẩm Sương một cái.
Bạch Cẩm Sương kinh ngạc trước hành động đột ngột đó của Mặc Tu Nhân, cô không sao dùng sức đẩy Mặc Tu Nhân ra được.
Mỗi của Mặc Tu Nhân vừa rời khỏi môi Bạch Cẩm Sương thì cô đã đỏ mặt và nói: “Sao anh không nói gì đã hôn rồi?”
Mặc Tu Nhân nhỏ tiếng cười rồi nói: “Vậy anh nói trước rồi hôn em lại nhé?”
Mặt của Bạch Cẩm Sương lại càng đỏ hơn, cô nói: “Em không có ý đó”
Mặc Tu Nhân ôm lấy Bạch Cẩm Sương, nhẹ nhàng hôn lên tại cô, Bạch Cẩm Sương không chịu được nên rụt cổ lại.
Mặc Tu Nhân nhỏ tiếng nói: “Cục cưng, anh xót cho em!”
Bạch Cẩm Sương lập tức hiểu ra ý nghĩa trong câu nói đó của anh, chắc chắn anh đã nhìn ra được cô cảm thấy buồn bực và không vui vì cuộc điện thoại đó.
Bạch Cẩm Sương chủ động ngước đầu lên hôn Mặc Tụ Nhân và nói: “Không xót, sau này em có anh là đủ rồi!”
Mặc Tu Nhân nghe đến đây thì chỉ cảm thấy trái tim mình như đang tan chảy, cộng thêm việc Bạch Cẩm Sương chủ động hôn anh đã khiến anh không kiềm chế được mà có hơi kích động.
Anh hôn lại Bạch Cẩm Sương, vừa bá đạo lại vừa mạnh mẽ đến mức Bạch Cẩm Sương không thể thở nổi.
Khó khăn lắm Mặc Tu Nhân mới thả lỏng một chút, Bạch Cẩm Sương thở gấp rồi nói: “Mặc...!Mặc Tu Nhân, anh chậm thôi!”.
Đột nhiên Mặc Tu Nhân nhẹ nhàng cắn lên môi có một cái rồi hạ thấp giọng và nói: “Cục cưng, anh muốn có em, được không?”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt rồi lập tức đỏ đến tận cổ, lần này cô không hoàn toàn từ chối, cô thì thầm như tiếng mũi kêu: “Ừm”.
Mắt Mặc Tu Nhân như sáng lóe lên, anh cảm thấy hơi bất ngờ nên nói: “Cục cưng, thật sao? Em đồng ý rồi à?”
Bạch Cẩm Sương xấu hổ vùi đầu vào ngực anh rồi nói với giọng giận dỗi vì phiền: “Hỏi nhiều thể làm gì?”
Mặc Tu Nhân cười khúc khích, anh dùng lực, bế bổng Bạch Cẩm Sương lên rồi vô cùng dịu dàng nói: “Vậy chúng ta lên lầu!”
/1097
|