Bạch Cẩm Sương ngước nhìn về phía cửa.
Cái nhìn này, cô bưng đồ ăn như cứng chân tại chỗ.
Tống Ngọc Tiên trong tay cầm theo thứ gì đó, mỉm cười đi vào trong.
Tần Vô Đoan cầm trong tay chìa khoá, trên mặt nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là, khi bọn họ hai người đi tới đây, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương bưng đồ ăn đứng ở cửa phòng bếp, cũng ngây ngẩn cả người.
Tống Ngọc Tiên trong nháy mắt đó, dường như tê dại cả da đầu, hô hấp đều trở nên bất ổn.
Dường như là một giây đồng hồ sau liền thay đổi sắc mặt, cùng với bộ dáng chào hỏi dì lúc ban đầu hoàn toàn khác nhau.
Cô mặt âm trầm, nhìn chằm chặp Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, tại sao cô lại ở đây?
Bạch Cẩm Sương ánh mắt loé lên, thản nhiên buông đồ ăn ra.
So với Tống Ngọc Tiên đang kinh ngạc, cô ngược lại hết sức bình tĩnh.
Cô hai năm trước đã biết, Tống Ngọc Tiên là vị hôn thê của Tần Vô Đoan, vào lúc cô biết được quan hệ của Mặc Tu Nhân cùng Tần Vô Đoan, đã sớm nghĩ đến, một ngày kia sẽ phải đối mặt Tống Ngọc Tiên.
Chính là bởi vì có sự chuẩn bị tâm nhất định lý, cô bây giờ nhìn thấy Tống Ngọc Tiên, ngược lại hết sức bình tĩnh.
Tần Vô Đoan cũng trấn định hơn Tống Ngọc Tiên một chút, anh đã biết quan hệ của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, chỉ là có chút kinh ngạc, mực tứ niên sẽ nhanh như vậy đón Bạch Cẩm Sương về nhà.
Bạch Cẩm Sương buông đồ ăn xuống, hỏi ngược lại: “Vì sao tôi lại không thể ở đây!”
Tần Vô Đoạn mím môi không nói, Tống Ngọc Tiên phẫn hận trừng mắt liếc Bạch Cầm Sương, quay đầu nhìn về phía Tân Vô Đoan, ánh mắt gần như chất vấn.
Kết quả, Tần Vô Đoạn căn bản không nhìn cô, tựa hồ trong mắt chỉ có bóng hình Bạch Cẩm Sương.
Tổng Ngọc Tiên tức đến mắt đỏ bừng cả lên.
Đúng lúc này, Mặc Tố Nhiên bưng một đĩa tôm đi ra, cười nhìn về phía Tống Ngọc Tiên và Tần Vô Đoạn: “Vô Đoàn và Ngọc Tiên về rồi, nhanh đi rửa tay đi con, chúng ta lập tức có thể ăn.
cơm rồi!”
Bà nói, cười đặt đồ ăn xuống, kết quả, trông thấy Tống Ngọc Tiên cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ không động đậy.
Mặc Tố Nhiên ánh mắt sáng lên, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy mấy đứa các con đang nói chuyện gì ở ngoài thế, phòng bếp đang xào rau, dù không nghe rõ lắm”
Bạch Cẩm Sương cũng không muốn ngay trước mặt Mặc Tổ Nhiên, nói đến chuyện hai năm trước, yêu hận tình thù giữa cô, Tần Vô đoạn và Tống Ngọc Tiên.
Cho nên, cô bình tĩnh lắc đầu: “Không có gì, con chỉ đang chào hỏi bọn họ thôi ạ”
Mặc Tổ Nhiên nhẹ gật đầu, mở miệng nói: “Các con thất thần làm cái gì thế, còn không nhanh đi rửa tay!”
Tần Vô Đoan gật đầu, xoay người đi rửa tay, không có chút ý tứ nào muốn kéo Tống Ngọc Tiên rời đi.
Tổng Ngọc Tiên đôi mắt đỏ hồng đứng nguyên tại chỗ, khó có thể tin nhìn bóng lưng của anh, trong lòng khổ sở đến cực điểm.
Mặc Tố Nhiên nhìn ra điều là lạ, nhịn không được nhíu mày: “Ngọc Tiên, con không sao chứ?” Tổng Ngọc Tiên mắt đỏ hồng lắc đầu: “Con không sao!”.
Cô ta nói rồi đặt hộp quà trong tay xuống, quay đầu đi về phía phòng vệ sinh: “Dì à, con cũng đi rửa tay nhé!”
Tổng Ngọc Tiên đi vào một phòng vệ sinh khác của tầng một.
Nhìn Tổng Ngọc Tiên rời đi, Mặc Tố Nhiên nhịn không được nhíu mày: “Hai đứa nhóc này, cũng không biết là làm sao, hôm nay cứ quái lạ thế nào!”
Bạch Cẩm Sương lòng biết rõ, lại cúi đầu không có lên tiếng.
Mặc Tổ Nhiên dứt lời, nói với Bạch Cẩm Sương: “Con lên lầu gọi Tu Nhân và chú của con xuống ăn cơm đi!”
Bạch Cẩm Sương nhẹ gật đầu, quay người lên lầu.
Đây là lần thứ nhất Bạch Cẩm Sương về nhà, mặc dù cô cùng Mặc Tu Nhân đã lĩnh giấy kết hôn, nhưng dù sao vẫn là lần gặp mặt đầu tiên, Mặc Tố Nhiên cũng không so đo cách xưng hô nhiều, sợ cô không quen.
Tống Ngọc Tiên từ phòng vệ sinh ra, phát hiện Tần Vô Đoạn còn chưa đi ra khỏi một phòng vệ sinh khác.
Vừa nghĩ tới Bạch Cẩm Sương thế mà đăng đường nhập thất, trực tiếp tiến vào Tần gia, trong lòng của cô liền có một loại sợ hãi nói không ra lời.
Cô ta trước đó sở dĩ có hiệp ước như thế với Tần Vô Đoan, là bởi vì, cô ta cảm thấy dựa theo tính tình kiêu ngạo của Bạch Cẩm Sương, không có khả năng khi biết cô ta là vị hôn thê của Tần Vô Đoan, còn đồng ý ở bên Tần Vô Đoan.
Cũng chỉ có như vậy, cô ta mới có thể tiếp tục lấy danh nghĩa vị hôn thê ở lại bên người Tần Vô Đoàn, cố gắng để anh yêu mình.
Thế nhưng, vào một khắc này cô ta nhìn thấy Bạch Cẩm Sương xuất hiện ở Tân gia, Tổng Ngọc Tiên trong lòng cực kỳ luống cuống.
Cô ta đột nhiên không còn chút tự tin đối với mình, loại người có địa vị thấp như Bạch Cẩm Sương, làm sao lại xuất hiện ở Tần gia!
Cái này căn bản không nên như thế!
Tống Ngọc Tiên trong lòng bối rối đứng gõ cửa trước cửa phòng vệ sinh.
Tần Vô Đoạn nghe được tiếng đập cửa, nhíu mày: “Ai?”.
Tổng Ngọc Tiên nói: “Là em, Vô Đoàn, anh mở cửa đi, em có chút chuyện muốn nói với anh!”
Tần Vô Đoan lúc này trong lòng rối loạn đến không chịu nổi, nếu Bạch Cẩm Sương xuất hiện tần gia, vậy mực tứ niên cũng nhất định về theo.
Tâm tình bực bội này của anh, căn bản không có tâm tự giải thích với Tống Ngọc Tiên cái gì.
Trong tay anh kẹp lấy một điếu thuốc, vẻ mặt âm trầm: “Tôi lúc này không muốn nói chuyện với cô, lúc khác nói sau!”
Tổng Ngọc Tiên không nghĩ được, Tần Vô Đoàn có thể nói như vậy.
Cô ta theo bản năng nghĩ Tần Vô quả thực là bởi vì nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, cho nên mới đối xử với mình như thế.
Tống Ngọc Tiên tính tình lập tức có chút không khống chế nổi: “Tần Vô Đoan, anh không ra đúng không, được, anh giỏi lắm, giờ tôi đi tìm Bạch Cẩm Sương, hỏi xem cô ta đang bày trò gì, đến cùng làm sao mà xuất hiện ở Tân gia!”
Tống Ngọc Tiên nói xong, quay đầu bước đi.
Tần Vô Đoan khẽ giật mình, lúc này mới chợt hiểu, Tống Ngọc Tiên còn không biết thân phận Bạch Cẩm Sương.
Anh vội vàng tắt thuốc, vứt tàn thuốc xuống, mở cửa phòng vệ sinh ra đuổi theo Tổng Ngọc Tiên, sợ cô ta nói hươu nói vượn.
Kết quả, anh vừa đuổi theo ra đi, đã nhìn thấy Tống Ngọc Tiên chạy tới phòng khách, Bạch Cẩm Sương vừa vặn từ trên lầu đi xuống.
Tần Vô Đoạn trầm mặt, đứng ở một bên không lên tiếng.
Mặc Tố Nhiên vừa vặn từ phòng bếp ra, bốn người đối mặt với nhau.
Bạch Cẩm Sương đang muốn nói với Mặc Tổ Nhiên, Mặc Tu Nhân cùng Tần Hạo đang bàn về chuyện công tác, nói chuẩn bị xuống rồi đây.
Kết quả, còn không đợi cô mở miệng, đột nhiên trông thấy Tống Ngọc Tiên cười đi về chỗ Mặc Tố Nhiên: “Dì, sao dì không nói cho con cùng vô bưng, Cẩm Sương hôm nay cũng đến nhà mình!”
Bạch Cẩm Sương cau mày, không biết Tống Ngọc Tiên muốn làm gì.
Mặc Tổ Nhiên hơi kinh ngạc: “Ngọc Tiên...con quen biết Cẩm Sương?”
Tổng Ngọc Tiên nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, đáy mắt ý cười mang theo sự lạnh lẽo: “Quen biết ạ, không giấu gì dì, bọn con đã quen nhau từ hai năm trước rồi ạ, cô nói có đúng không, Bạch Cẩm Sương!”
Tổng Ngọc Tiên trừng trừng Bạch Cẩm Sương, đáy mắt tất cả đều là ý tứ uy hiếp.
Người khác có lẽ nhìn không hiểu Tống Ngọc Tiên đang làm gì, thế nhưng là, Bạch Cẩm Sương lại rõ ràng hiểu được ý tứ của cô, không muốn để cho hai năm trước sự tình bị Mặc Tố Nhiên biết, nên biết điều một chút!
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không muốn để cho Mặc Tố Nhiên biết cô trước đó cùng Tần Vô Đoan quan hệ tốt bao nhiêu, cho nên, giữ im lặng nhẹ gật đầu.
Tống Ngọc Tiên hài lòng ngoắc ngoắc môi, quay người lôi kéo tay Mặc Tố Nhiên: “Dì à, dì.
nhìn xem, Cẩm Sương đều đã thừa nhận, chúng ta không chỉ có quen biết, mà quan hệ cũng rất tốt đó, con còn hiểu rất rõ sở thích của Cẩm Sương, cô ấy thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, con đều nằm trong lòng bàn tay đấy! Vừa rồi lúc ngài bưng đồ ăn đi ra, con còn đang giật mình tự hỏi, tại sao Cẩm Sương lại ở chỗ này!”
Tần Vô Đoan nghe thấy lời của Tổng Ngọc Tiên, nhịn không được nhíu mày, không biết cô đến cùng muốn làm cái gì!
Chỉ là, anh hiện tại ngay trước mẹ mặt và Tổng Ngọc Tiên giải thích thân phận Bạch Cẩm Sương, tựa hồ cũng có chút quái dị.
Mẹ khẳng định hiếu kỳ, anh làm sao biết quan hệ của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân.
Tần Vô Đoàn cảnh cáo nhìn thoáng qua Tổng Ngọc Tiên, biểu lộ có trầm xuống.
/1097
|