Tổng Lập Dương vô cùng khó hiểu, anh ta không ngờ tới, Mặc Tu Nhân vừa mở miệng lại sa thải anh ta.
Không ai là không biết, để leo lên được vị trí này, anh đã phải nỗ lực không ít! Anh ta phẫn nộ mở miệng: “Mặc tổng, ngài dựa vào cái gì mà sa thải tôi?” Mặc Tu Nhân cũng không thèm nhìn tới anh ta.
Lúc này, cửa phòng họp bị mở ra, Triệu Văn Vương đứng dậy, đi ra nhận một xấp tài liệu.
Anh cầm tài liệu đi về phía Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân đem tài liệu đó ném vào người Tổng Lập Dương: “Vậy cậu tự xem thử coi tôi vì cái gì mà sa thải cậu! Tống tổng giám, cậu thật sự xem công ty này do nhà cậu mở sao, thích đuổi ai thì đuổi!”.
Sắc mặt Tổng Lập Dương trắng bệch, anh ta sử dụng chức quyền của vị trí giám đốc nhân sự, tự mình thay đổi những vị trí không quan trọng trong công ty, đưa người nhà vào làm việc, anh vẫn luôn cho rằng, Mặc Tu Nhân không biết chuyện này đâu! Mặc Tu Nhân xem cũng không nói chuyện với Tống Lập Dương nữa, cầm đổng tài liệu còn lại
ném lên mặt Nghiệm Cẩn Sơn: “Còn có cậu, giám đốc Nghiêm, cậu thật sự nghĩ tôi bị mù sao, tự mình đưa ra kế hoạch quảng cáo với công ty khác, tự mình kiểm soát tất cả”.
“Nghiêm Cẩn Sơn, tôi nhớ tôi đã nói với cậu, việc này luôn phải công bằng, còn cậu thì sao? Cậu đã làm gì chứ? Lén lút nhận quà rồi thao túng mọi chuyện, cậu nghĩ tôi thật sự không biết sao? Cậu còn dám lên tiếng yêu cầu tối sa thải Bạch Cẩm Sương, người hôm nay bị sa thải chính là cậu đấy!”.
Mặt Nghiệm Cẩn Sơn trắng bệch, rõ ràng là đang ngồi trên ghế, sao anh ta lại có cảm giác choáng váng sắp ngã.
Mặc Tu Nhân chỉ vào những người vừa nãy ủng hộ sa thải Bạch Cẩm Sương, giọng anh lạnh lẽo: “Còn có Lý Cường, Viện Chẩn Đông, Vương Đào...!hôm nay các người cũng viết đơn từ chức di!"
Lý Cường nghe được Mặc Tu Nhân nói ấy lời này, không phục đứng lên: “Mặc tổng, dựa vào cái gì mà ngài làm vậy?”
Mặc Tu Nhân ngước mắt nhìn cậu ta một cái, biểu cảm lạnh nhạt: “Dựa vào cái gì à, chỉ là tôi thấy các người không vừa mắt!”
Mặt Lý Cường tái mét.
Vương Đào không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân lại dùng lí do vô lí này để sa thải bọn họ, anh cũng nhanh chóng lên tiếng: “Mặc tổng, tôi không phục!”.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Không phục?”.
Những người khác trong công ty cũng im lặng, sợ Mặc Tu Nhân giận cá chém thớt, sa thải bọn họ.
Mặc Tu Nhân trầm khuôn mặt bão nổi, phòng họp mọi người, đại khí cũng không dám ra.
Mặc Tu Nhân giận dữ, một lúc sau mới lên tiếng: “Còn có ai muốn tôi sa thải Bạch Cẩm Sương chuyện này, ba chữ, không thể nào!”
Lúc đó có một người phó tổng giám đốc lớn tuổi đã lên tiếng: “Mặc tổng, vì sao lại như vậy?”
Ông trước đó cũng tham gia bàn luận chuyện của Bạch Cẩm Sương, nhưng mà ông không hiểu vì sao Mặc Tu Nhân muốn giữ Bạch Cẩm Sương lại.
Mặc Tu Nhân cười: “Vì cái gì sao, vấn đề này còn phải hỏi sao, bởi vì Bạch Cẩm Sương không làm những chuyện đó, trên mạng chỉ là tin đồn!”
“Ngài cũng nói miệng mà thôi, có bằng chứng gì không?” Phó tổng giám đốc này tính tình ngay thẳng, thẳng thắn hỏi anh.
Chỉ vì lúc nãy ông ta cũng không bàn tán gì, Mặc Tu Nhân cũng giải thích một chút: “Trên tấm ảnh kia, tin tức đó nói nó được chụp trong ngày lễ thất tịch phải không?”.
Phó tổng giám đốc khó hiểu: “Tại sao tin tức đó nói là chụp trong ngày lễ thất tịch thì có thể xem là bằng chứng?”
Mặc Tu Nhân chán nản liếc mắt nhìn ông ấy: “Chuyện mấu chốt là trong ngày lễ thất tịch, Bạch Cẩm Sương không có cùng người đàn ông trên ảnh ở bên nhau!”
Phó tổng tính tình ngay thẳng muốn hỏi đến cùng: “Vậy sao ngài lại biết ngày lễ thất tịch đó cô ấy và người đàn ông kia không ở bên nhau?”.
Trong phòng họp tất cả mọi người đều cúi đầu, nhưng đều dựng lỗ tại lên, cẩn trọng nghe lý do từ Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân cười: “Bởi vì...!trong ngày lễ thất tịch đó, tôi cùng cô ấy ở bên nhau!”.
Trong phòng họp có vài người đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân, biểu cảm có chút khó tin.
Mặc Tu Nhân sau khi xử lý những tên kia xong, lấy lại sự trong sạch cho Bạch Cẩm Sương, anh cũng cảm thấy thoải mái hơn: “Cũng không cần bất ngờ như vậy, chẳng lẽ tối đó vợ tôi ở bên cạnh ai tôi còn không rõ sao!”.
Mặc Tu Nhân vừa nói xong, cái này, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn lên, ánh mắt khó tin đến cực điểm.
Mặc Tu Nhận bình tĩnh nhìn mọi người, vẻ mặt thư thả.
Trong phòng họp này, cuối cùng mọi người cũng đã hiểu rõ, vì sao mà Mặc Tu Nhân che chở cho Bạch Cẩm Sương, thì ra cô ấy là vợ của anh!
Cũng không trách Mặc Tu Nhân muốn sa thải mấy người kia, nói vợ của anh ấy như vậy, anh có thể vui được mới lạ!
Những người trước đó không tham gia bàn luận chuyện của Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm, may mắn lúc đó họ đã không nói lung tung!
Nếu không, bọn họ cũng đã bị sa thải rồi!
Mặc Tu Nhân vừa sa thải được vài con sâu làm rầu nồi canh, tâm trạng anh rất thoải mái: “Được rồi, hôm nay cuộc họp kết thúc ở đây!”.
Anh xoay người muốn rời đi, phó tổng giám đốc liền gọi anh lại: “Mặc tổng, ngài đã sa thải nhiều người như vậy, chuyện này."
Mặc Tu Nhân cười tươi: “Nghiêm Cẩn Sơn và Tống Lập Dương, tôi đã sớm tính chuyện sa thải họ, tôi đã tìm được người thay thế vị trí này, ông nhìn xem, có loại người như Nghiêm Cẩn Sơn ở trong công ty thao túng mọi chuyện, một con sâu làm rầu nồi canh, tôi làm sao có thể giữ thứ sâu bọ ở lại công ty?”
Phó tổng giám đốc bất ngờ, lời anh nói thật sự rất đúng, Mặc Tụ Nhân hôm nay ra mặt, không chỉ giúp vợ lấy lại mặt mũi, còn có thể diệt từ những tên sâu hại cho công ty.
Anh dám sa thải nhiều người như vậy, thì ra đã sớm có chuẩn bị!
Phó tổng giám đốc thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tán dương vị tổng giám đốc trẻ tuổi này: “Mặc tổng, tôi đã hiểu, ngài xử lý mọi chuyện vô cùng tốt!”.
Mặc Tu Nhân nhìn ông ta một cái rồi xoay người rời đi.
Thật ra chuyện hôm nay anh cũng không có chuẩn bị gì trước, chẳng qua anh sớm đã có ý định sa thải Nghiệm Cẩn Sơn và Tống Lập Dương, còn chuyện bọn họ thu thập chứng cứ về vợ anh, anh cũng không hề biết.
Anh là không nghĩ tới, bọn họ không có mắt nhìn, trước tiếp chĩa mũi nhọn đâm về phía vợ anh.
Nếu không phải như vậy, anh còn có thể giữ cho họ một chút thể diện.
Sau khi cuộc họp kết thúc, quan hệ vợ chồng của Mặc Tu Nhân của Bạch Cẩm Sương làm cả công ty gần như bùng nổ.
Mọi người dù như thế nào cũng không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương lại là vợ của mặc Tu Nhân.
Trong công ty xuyên ồn ào vì sự kiện trên mạng của Bạch Cẩm Sương, nhưng cũng không ai dám đi hỏi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân có quan hệ gì.
Mặc Tụ Nhân họp xong, nhanh chóng đi tới Tử Uyên.
Lúc Mặc Tu Nhân qua tới, Lý Khải đã bị trói, ném ở tầng hầm dưới đất.
Mặc Tu Nhân trực tiếp đi xuống dưới.
Tầng hầm trong lòng đất này ở Tử Uyên, ánh đèn chập chờn, Mặc Tu Nhận hàng năm ở chỗ này xử lý không ít chuyện, những chuyện không thích hợp để công khai.
Anh mới vừa xuất hiện, Lý Khải liền giãy giụa, chỉ tiếc, trong miệng anh bị nhét đồ vật, trên người bị trói lại bằng dây thừng, chỉ có thể giống như một con sâu, lắc lư qua lại.
Mặc Tu Nhân đi qua, bảo người lấy đồ vật trong miệng Lý Khải ra
Anh đứng ở trước mặt Lý Khải, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn anh: “Anh chính là Lý Khải?”
Lý Khải nhanh chống gật đầu: “Đúng vậy, tôi là Lý Khải, ngài...!ngài là ai, tội phạm chuyện gì, sao ngài lại muốn bắt tôi, tôi cầu xin ngài hãy thả tôi ra!”.
Mặc Tu Nhân không nghĩ tới việc Lý Khải đã bị bắt tới đây còn không chịu thừa nhận!
/1097
|