Bạch Cẩm Sương sắc mặt có chút khó coi: “Tôi không phải trách anh, Sở Tuấn Thịnh, tôi đã nói rồi, anh giúp tôi, tôi rất cảm kích, anh có thể điều tra đến bước nào, tôi đều sẽ không nói gì cả, đây đều là ý tốt của anh, nhưng mà, thứ duy nhất tôi không thể chấp nhận chính là, anh lại dùng chuyện này để lừa tôi ra đây, lần trước không phải tôi đã nói rất rõ với anh rồi sao? Tôi chỉ xem anh là bạn, hơn nữa, không phải tôi đã từng nói? Tôi đã kết hôn với Mặc Tu Nhân rồi, tôi chỉ có thể làm bạn với anh, chúng ta không thể duy trì khoảng cách một chút sao?”
Với bản tính của Sở Tuấn Thịnh đáng ra là anh ta không để ý, trước mặt Bạch Cẩm Sương, đã rất kiềm chế rồi, sợ dọa đến cô.
Bây giờ, nghe được Bạch Cẩm Sương nói như vậy, cảm xúc anh cũng bộc phát: “Đúng, tôi biết cô với anh ta đã kết hôn rồi, tôi cũng đã rất cố gắng duy trì khoảng cách với cô, chúng ta đã bao nhiêu lâu không gặp rồi, cô tự tính xem, từ lần trước ở Ôn Nguyệt Các ăn cơm, ngoại trừ lúc cô bị dân mạng hắc ra, tôi gửi tin nhắn an ủi cô, còn những lúc khác, tôi từng chủ động quấy rầy cô chưa? Hơn nữa, cô nói cô với Mặc Tu Nhân ở bên nhau, nhưng mà, anh ta có thích cô, quan tâm tới cô không?”.
Ánh mắt Sở Tuấn Thịnh gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, nỗ lực trấn tĩnh cơn giận: “Nếu Mặc Tu Nhân thật sự quan tâm cô, vào ngày lễ như Thất Tịch, vì sao anh ta lại để có một mình, nếu anh ta quan tâm, trước đây sẽ không hùa theo Quý Nhiên hóng chuyện, những lời này, tôi vốn không muốn nói, chỉ là, Bạch Cẩm Sương, cô quá coi trọng anh ta rồi, cô hoàn toàn không nhận được tình cảm của anh ta giống như cô dành cho anh ta, cô biết không?”
Dường như nói ra những cảm xúc đã dồn nén nhiều ngày của bản thân, áp lực của Sở Tuấn Thịnh cũng giảm bớt được đôi chút.
Anh ta bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm Sương: “Nếu như anh ta không tốt với cô, tại sao tôi lại không được nói ra tình cảm của mình chứ, ít nhất, tôi sẽ đối tốt với cô hơn anh ta, Mặc Tu Nhân anh ta thật sự không quan tâm cô, nếu không, vừa rồi ở trên xe, sẽ không tùy tiện cúp điện thoại của cô như vậy, càng sẽ không nói một lời mà đi tắt máy, làm cô luôn phải lo lắng, cô tự nhìn xem, trong một khoảng thời gian cô đã nhìn điện thoại mấy lần, Bạch Cẩm Sương, tôi thấy xót cho cô, cô có hiểu không!”.
Nghe Sở Tuấn Thịnh lòng đầy căm phẫn nói, Bạch Cẩm Sương sắc mặt có chút mờ mịt.
Mãi sau, nàng mới chậm rãi lắc đầu: “Sở Tuấn Thịnh, chuyện không phải như anh nói, Mặc Tu Nhân...!anh ấy không phải loại người như vậy!”
Cho dù anh có cúp điện thoại của cô, cho dù anh tắt máy, cho dù anh ta có hóng tin đồn cùng người khác, cho dù tính khí anh không tốt!
Nhưng mà, cô biết rằng, anh vẫn rất tốt với cô, bất kể là chuyện gì, chỉ cần anh biết, đều sẽ chủ động chắn giúp cô.
Cô từng chút từng chút cảm động cũng bởi vì hành động đó của anh, không biết từ khi nào, anh đã chiếm vị trí vững chắc trong trái tim cô.
Nghĩ đến đây, cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Sở Tuấn Thịnh, nếu như hôm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi sẽ nói rõ với anh, tôi không muốn làm trì hoãn anh, cho nên, đừng có bất kì ảo tưởng gì đối với tôi nữa, không đáng, người tôi thích...!Là Mặc Tu Nhân, cho dù anh ta thế nào, tôi vẫn thích anh ấy!”
Sở Tuấn Thịnh sắc mặt khó coi tới cực điểm: “Bạch Cẩm Sương! Cho dù anh ta không tốt với cô, cô vẫn muốn thích anh ta sao?”
Bạch Cẩm Sương hơi giật mình, nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng vậy, cho dù không tốt, tôi vẫn thích anh ấy!”.
Dù gì, Mặc Tu Nhân đối với cô, không thể tính là không tốt được.
Sở Tuấn Thịnh chỉ là không biết mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô tiếp tục nói: “Hôm nay tới đây thôi, tôi ăn no rồi, đến việc anh nói có tài khoản từ bên nước ngoài chuyển vào, tôi sẽ chú ý tới chuyện này.
Nếu tôi nghĩ ra chuyện gì, sẽ kịp thời nói cho anh biết, cuối cùng, cảm ơn anh mấy ngày nay vẫn luôn giúp tôi điều tra chuyện này, thật sự cảm ơn!”
Sở Tuần Thịnh sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, không nói một lời.
Xem như anh ta đã nhìn ra, Bạch Cẩm Sương hôm nay sau khi nhìn ra được mục đích của anh ta, liền tính sẽ phân rõ ranh giới với anh ta.
Trong lòng anh ta cực kỳ không cam lòng, Bạch Cẩm Sương tốt như vậy, Mặc Tu Nhân dựa vào cái gì chứ!
Bạch Cẩm Sương nhìn Sở Tuấn Thịnh ngực không ngừng phập phồng, bất đắc dĩ thở dài: “Tôi đi trước, anh cũng về sớm một chút đi!” Bạch Cẩm Sương nói xong, đứng dậy định rời đi.
Cô mới vừa đi đến cửa rạp, đã bị Sở Tuấn Thịnh gọi lại: “Bạch Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương dừng bước, quay đầu nhìn anh ta một cái: “Làm sao vậy?”
Sở Tuấn Thịnh nhìn cô không chớp mắt: “Có phải Mặc Tu Nhận biết tôi bảo cô tới đây, cảnh cáo cô tránh xa tôi ra không?”
Nếu không, Bạch Cẩm Sương sao lại dứt khoát như vậy.
Bạch Cẩm Sương có chút bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu: “Không phải, là tôi cảm thấy như vậy, tôi đã có người mình thích rồi, không nên trì hoãn anh, tôi biết rõ suy nghĩ của anh, không thể giả vờ không biết được, tôi không thể thích anh, thì không thể để anh vô duyên vô cớ hy sinh vì tôi, dù sao, tôi không thể thích anh, đối với anh rất không công bằng!”
Sắc mặt Sở Tuấn Thịnh có chút thảm, môi anh ta giật giật, mãi sau mới mở miệng: “Vậy, chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Bạch Cẩm sương khẽ cười: “Đương nhiên rồi, tôi luôn coi anh là bạn!”
Sắc mặt Sở Tuấn Thịnh mới tốt hơn một chút, anh ta miễn cưỡng cong cong môi: “Tôi biết rồi, cô mau đi đi! Tôi biết cô lo lắng cho cậu hai Mặc, đừng đong đưa trước mặt tôi nữa!”
Anh ta nói, thiếu kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ cười, xoay người rời đi.
Bạch Cẩm Sương trên đường về biệt thự số một Hương Uyển, nhìn thấy trên đường có rất nhiều tiệm hoa, nhà ăn, đều đang làm lễ Thất Tịch, tổ chức hoạt động.
Cô đột nhiên có chút tự trách, một ngày lễ như vậy, cô không nên cùng Sở Tuấn Thịnh ra ngoài ăn cơm.
Cũng trách cô không xem trọng ngày này, Mặc Tu Nhân tính tình đang thất thường như vậy, còn cúp điện thoại của cô, chắc hẳn vẫn còn đang giận!
Sắp tới nhà rồi, Bạch Cẩm Sương bảo tài xế dừng xe, cô xuống xe đi vào một tiệm hoa.
Cô gái bán hoa của tiệm tươi cười đi tới: “Người đẹp, xin hỏi cô muốn mua hoa gì ạ?”.
Bạch Cẩm Sương giật mình, nhấp môi nói: “Có hoa nào thích hợp để tặng...trong ngày Thất Tịnh không?”
“Vậy xin hỏi cô tặng cho ai ạ?”
Con ngươi Bạch Cẩm Sương lóe lên, có chút không được tự nhiên: “Chồng tôi!”
Tiểu cô nương lập tức rút ra hai nhánh hoa hồng đỏ: “Vậy đương nhiên là nên chọn hoa hồng rồi, hoa hồng tượng trưng cho tình yêu đỏ rực, khẳng định làm cho tình cảm của các cặp vợ chồng càng thêm rực cháy như lửa!”.
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến mối quan hệ của cô với Mặc Tu Nhân, xấu hổ lắc lắc đầu: “Không cần hoa hồng, có loại nào hàm súc một chút không!”
Hoa hồng quá lộ liễu, cô không muốn biểu hiện rõ ràng như vậy.
Cô gái kinh ngạc nhìn cô, đã là vợ chồng, còn muốn hàm súc, đây là lần đầu tiên cô thấy.
Cô nghĩ một chút, lấy ra một bó gypsophila: “vậy gypsophila thì sao ạ? Nó tượng trưng cho tình yêu trong sáng và lãng mạn! Cũng rất phù hợp với bầu không khí lễ hội!”.
Bạch Cẩm Sương nghĩ, vẫn là lắc đầu, cô nói: “Có hoa nào tượng trưng cho yêu thầm không?”
Cô gái tức khắc chợt nhận ra, dường như hiểu gì đó, chỉ về phía cây lục bình trắng bên cạnh: “Hoa lục bình trắng, không dám bày tỏ ra, đặc biệt chỉ yêu thầm!”.
Bạch Cẩm Sương nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Vậy giúp tôi bó lại thành bó đi!”
Cô dứt lời, cô gái lập tức giúp cô bó hoa, ánh mắt Bạch Cẩm Sương nhìn khắp nơi, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên bông hoa hướng dương, không nhịn được tò mò hỏi: “Hoa hướng dương tượng trưng cho cái gì vậy?
/1097
|