Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân ngồi trên ghế salon như một pho tượng thần cả một buổi tối, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm:
"Trời ạ, nhà thiết kế Bạch, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bài gắn thẻ trong vòng bạn bè của tôi rồi hả?”.
Giọng nói của Bạch Cẩm Sương tràn ngập áy náy: "Xin lỗi, tôi vừa mới biết hôm nay là sinh nhật của Mặc Tu Nhân!"
"Cô nhanh đến đây đi, Tu Nhân ghét nhất là người khác cho cậu ấy leo cây đó.
Nếu cô không tới đây, hôm nay Tu Nhân chắc chắn sẽ tự ép bản thân mình tức chết!" Cảnh Hạo Đông vừa lén lút nhìn Mặc Tu Nhân vừa dựa vào cửa sổ gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Xin lỗi, tôi sắp đến rồi đây, cố gắng hết sức đến trước mười hai giờ!".
Cảnh Hạo Đông gật đầu: "Được rồi, tôi gửi địa chỉ qua điện thoại di động cho cô!"
Cảnh Hạo Đông cúp điện thoại, vừa mới đi tới bên cạnh Mặc Tu Nhân, anh đã ngẩng đầu liếc măt:
"Gọi điện thoại cho ai thể?" Cảnh Hạo Đông cười gượng: "Có ai đâu, một người khách hàng thôi!" Mặc Tu Nhận nhìn anh ta với ánh mắt thâm trầm: "Bạch Cẩm Sương là khách hàng của cậu?" Cảnh Hạo Đông kinh ngạc nhìn anh: "Sao cậu biết là Bạch Cẩm Sương?" Mặc Tu Nhân hừ lạnh: "Không hỏi mà khai!"
Anh thấy vẻ mặt Cảnh Hạo Đông hơi lạ, có tật giật mình liên tục liếc mình nên mới có suy đoản như vậy.
Ai ngờ thật đúng là Bạch Cẩm Sương.
Cảnh Hạo Đông cam chịu vỗ vỗ đầu, lo lắng cho trí thông minh của bản thân.
Anh ta suy nghĩ khoảng hai giây rồi tranh thủ nói giúp cho Bạch Cẩm Sương: "Nhà thiết kế Bạch không biết sinh nhật của cậu cho nên buổi tối mới đi ăn cơm với Sở Tuấn Thịnh, tôi nói cậu cứ rối rắm bản thân làm gì, vừa rồi nhà thiết kế Bạch còn liên tục xin lỗi với tôi đấy, tôi nghe đến muốn thay cậu tha thứ cho cô ấy luôn!"
Mặc Tu Nhân lạnh lùng liếc Cảnh Hạo Đông, Cảnh Hạo Đông lập tức ngậm miệng.
Anh ta thầm nghĩ trong lòng, hơn nữa nhà thiết kế Bạch người ta vốn có sai đâu!
Dĩ nhiên anh ta không dám nói câu này trước mặt Mặc Tu Nhân, nếu không hơi lạnh tỏa ra trên người Mặc Tu Nhân chắc chắn sẽ đồng chết anh ta mất!
Mặc Tu Nhân trầm ngâm nhìn chằm chằm vào khoảng không, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
Cảnh Hạo Đông đứng dậy định đi lại một vòng, kết quả Mặc Tu Nhân lại mở miệng nói: "Gọi Doãn Nhược Liên đến đây!".
Cảnh Hạo Đông hơi sửng sốt: "Hả? Gọi cô ta đến làm gì?"
Mặc Tu Nhân bình tĩnh mở miệng: "Để cô ta ngồi cạnh tôi, cùng tôi chờ Bạch Cẩm Sương đến đây!".
Cảnh Hạo Đông ngớ người, đột nhiên hiểu ra ý của Mặc Tu Nhân.
Anh ta cạn lời liếc trắng mắt: "Cậu muốn nhà thiết kế Bạch nổi máu ghen à, tôi nói cậu có biết cậu làm như này là tìm đường chết không?"
Mặc Tu Nhân không vui nhíu mày nhìn Cảnh Hạo Đông: "Cậu lảm nhảm lắm thế!".
Cảnh Hạo Đông tức đến muốn giậm chân: "Được, muốn tốt cho cậu cậu lại không cảm kích đúng không, tôi đây sẽ gọi đến cho cậu, cậu chờ đó, tôi chẳng mắt lên xem cậu thật sự khiến người ta tức giận bỏ đi rồi lúc đó chết như thế nào!".
Cảnh Hạo Đông nói xong, hùng hổ đi về phía Doãn Nhược Liên.
Tối nay Doãn Nhược Liên cố ý đến để xin lỗi Mặc Tu Nhân, cô ta hỏi thăm được tiệc sinh nhật của Mặc Tu Nhân ở ngay bên cạnh nên mặt dày đi qua.
Bữa tiệc tối từ thiện trước đó đã đối đầu với Mặc Tu Nhân, chưa nói đến việc cô ta bị mất mặt mà còn tiện thể đắc tội với nhà họ Tân luôn.
Cô ta bị người nhà nghiêm khắc dạy dỗ một trận, yêu cầu rõ cho cô ta phải ăn nói khiêm tốn, nhanh chóng xin lỗi Mặc Tu Nhân.
Cho nên cô ta nhân dịp ngày hôm nay mới tới đây.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Mặc Tu Nhân, anh sẽ không đến mức quá khó chịu trong bữa tiệc sinh nhật của mình đâu nhỉ!
Hơn nữa, có Tống Ngọc Tiên ở bên cạnh giúp đỡ, có lẽ Mặc Tu Nhân cũng sẽ không quá đáng lắm.
Tống Ngọc Tiên là con gái của chú Tống Chí Nam, là chị họ của Tổng Chí Nam.
Mà Doãn Nhược Liên và Tổng Chỉ Nam là bạn thân cho nên đã quen biết Tổng Ngọc Tiên từ khá lâu rồi, quan hệ giữa hai người không phải quá gần gũi nhưng cũng không tệ chút nào.
Quả nhiên, Tổng Ngọc Tiên giúp cô ta nói hai câu, cô ta nhân dịp không ai chú ý lặng lẽ nói câu xin lỗi, Mặc Tu Nhân cũng không làm khó cô ta.
Nghe thấy Cảnh Hạo Đông bảo cô ta đi sang chỗ Mặc Tụ Nhân, còn là ý của Mặc Tu Nhân, cô ta đúng là mở cờ trong bụng.
Vậy mà khi cô ta đến ngồi bên cạnh Mặc Tu Nhân, anh không thèm liếc nhìn cô ta đến một cái.
Cuối cùng thì đầu óc nóng rực của Doãn Nhược Liên cũng tỉnh táo lại, yên tĩnh ngồi bên cạnh.
Mặc Tu Nhân.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút.
Nghĩ Bạch Cẩm Sương sắp đến đây, ban đầu Mặc Tu Nhân còn muốn nhân dịp ngày hôm nay giới thiệu Bạch Cẩm Sương cho Tần Vô Đoan biết.
Ai ngờ Bạch Cẩm Sương còn chưa đến, Tần Vô Đoan và Tống Ngọc Tiên đã sang đây trước rôi.
Tần Vô Đoan mở miệng nói: "Tụ Nhân, đã ăn xong bánh gato, sinh nhật của cậu cũng sắp qua, ngày mai còn phải làm việc, tôi và Ngọc Tiên về trước nhé!"
Mặc Tu Nhân nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi.
Nghĩ cô gái Bạch Cẩm Sương kia còn chưa đến, gương mặt tuấn tú của anh lập tức đen xì, giọng điệu cũng hơi khó chịu:
"Vậy hai người về trước đi!"
Anh cũng không muốn nói với Tần Vô Đoan, người anh thích đến giờ này mới biết được hôm nay là sinh nhật anh mà vội vã chạy đến đây.
Tần Vô Đoan nhạy cảm nhận ra em trai hơi lạ, không kiềm chế được nhướng mày: "Sao thế? Hôm nay sinh nhật cậu cậu lại không vui?"
Giọng nói Mặc Tu Nhân lạnh lùng không nhìn ra được tâm trạng: "Năm nào chả có sinh nhật, có cần phải biểu hiện vui vẻ như vậy không?"
Tần Vô Đoan biết tính nết của Mặc Tu Nhân trước giờ rất lạnh lùng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu có chuyện gì không vui thì nhớ phải nói với anh đó!" Nói xong, anh ta vỗ vỗ bả vai Mặc Tu Nhân rồi rời đi.
Xe của Tân Vô Đoạn vừa mới ra đường Quang Phong của khu phức hợp.
Cùng lúc đó, có một chiếc xe lướt qua đi vào bên trong biệt thự.
Lúc Bạch Cẩm Sương đi vào, toàn bộ người trong biệt thự đều vô thức nhìn sang.
Dù sao thì lúc này cũng là mười một giờ mười phút rồi, tiệc sinh nhật sẽ kết thúc vào mười hai giờ, giờ này còn ai đến nữa.
Kết quả sau khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, mỗi người một ánh mắt khác nhau.
Nhất là khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sơng cầm trong tay núi nilon của cửa hàng tiện lợi, đã có người không kìm được nhỏ giọng chế giễu.
"Trời, không phải cô gái này đến tham gia tiệc sinh nhật của anh Mặc đó chứ!" "Chắc là vậy! Xem ra không giống như đi nhầm cửa đâu!".
"Nhưng mà cô ấy cũng mất mặt quá đi mất, mang theo mì sợi với rau xanh đến, chẳng lẽ cô ấy định cầm cái này tổ chức sinh nhật cho anh Mặc à!!"
Những lời này vừa nói ra, nhiều người xung quanh đều cười ra tiếng.
Họ đứng khá gần cửa, Bạch Cẩm Sương có thể nghe rõ tiếng bàn luận của bọn họ, cô vô thức cúi đầu nhìn thoáng chiếc túi trong tay.
Chỉ là khi cô đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, nghĩ chắc ở đây có phòng bếp nên cô muốn tự tay làm cho Mặc Tu Nhân một bát mì Trường Thọ để biểu đạt tấm lòng mình.
Không ngờ rằng mang thứ này đến thật sự không hợp lắm.
Cảnh Hạo Đông phục hồi lại tinh thần, thấy Bạch Cẩm Sương xấu hổ không biết làm sao bèn nhanh chóng sải bước đi tới:
"Cô Bạch, cuối cùng cô cũng đến rồi, vào trước đã!" Vừa nói anh ta vừa cầm lấy túi nilon trong tay Bạch Cẩm Sương.
Nhưng Bạch Cẩm Sương lại né tránh, cô nhìn Cảnh Hạo Đông: "Không sao đâu, tôi không ngại gì cả!".
Chỉ là cô chưa thích ứng được với trường hợp thế này.
Cảnh Hạo Đông thấy có như vậy, đành dẫn cô về phía Mặc Tu Nhân bên kia.
Mặc Tu Nhân ngồi ở sofa, không nhìn thấy được bên cửa chính.
Đến khi Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân, liếc mắt đã thấy Doãn Nhược Liên ngồi bên cạnh anh.
Mặc dù Bạch Cẩm Sương biết thái độ của Mặc Tu Nhân với Doãn Nhược Liên nhưng thấy hình ảnh này vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô hơi nhíu mày.
Doãn Nhược Liên và Mặc Tu Nhân cũng đã nhìn thấy Bạch Cẩm Sương.
Trước đó Doãn Nhược Liên vẫn không rõ vì sao Mặc Tu Nhân lại muốn cô ta ngồi bên cạnh anh, giờ phút này nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, cô ta chợt hiểu ra tất cả, thì ra là muốn dùng cô ta để chọc giận Bạch Cẩm Sương! Nếu như vậy, cô cũng không nên để Mặc Tu Nhân thất vọng đúng không.
Thấy Bạch Cẩm Sương đi về phía ghế sofa, ánh mắt Doãn Nhược Liên hơi lóe lên, trực tiếp bổ nhào về phía Mặc Tu Nhân.
/1097
|