Hơn nữa, Bạch Cẩm Sương cũng hiểu tính tình của Mặc Tu Nhân.
Giờ cô có hỏi lại, với tính của Mặc Tu Nhân, chắc chắn sẽ không cho cô biết nguyên do.
Mãi tới tối đi làm, Bạch Cẩm Sương cũng không nhận được tin nhắn và điện thoại của Mặc Tu Nhân.
Cô nghĩ Mặc Tụ Nhân chỉ khó chịu khi cô đi gặp Sở Tuấn Thịnh, có lẽ sẽ không có việc gì.
Sở Tuấn Thịnh hẹn cô tới Ôn Nguyệt Các, lần trước anh đã thua cô vàn bi-a ở đây và cũng khiến trái tim anh rơi mất một nửa.
Cho nên anh đã hẹn ở chỗ này, cơm nước xong xuôi có thể đánh bi-a với Bạch Cẩm Sương.
Lúc Bạch Cẩm Sương tới nơi, Sở Tuấn Thịnh đã ngồi trong phòng ăn.
Nhìn Bạch Cẩm Sương đi vào, Sở Tuấn Thịnh mỉm cười đứng dậy chủ động kéo ghế cho Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương và Sở Tuấn Thịnh thuộc mối quan hệ có hoạn nạn mới biết chân tình, nên cô cũng không ngại ngùng bắt đầu gọi món.
Gọi đồ ăn xong Bạch Cẩm Sương mới nhớ Sở Tuần Thịnh không tham gia hội đấu giá từ thiện.
lần trước.
Cô nhìn Sở Tuấn Thịnh: “À đúng rồi, sao hai ngày trước anh không tới buổi từ thiện trang sức vậy!”.
Cô không tin với địa vị nhà họ Sở ở phố Minh Thành này, lại không được mời.
Sở Tuần Thịnh cau mày: “Chẳng lẽ em không biết tôi không thích tới nơi mà Mặc Tu Nhân cũng tới, em hiểu không?”
Đương nhiên anh có nhận được thư mời, nhưng người trong giới đều hiểu rõ, từ lần cãi nhau không mấy vui vẻ sáu năm trước, hai người họ sẽ không thích xuất hiện cùng nhau.
Đương nhiên trong lúc vô tình gặp thì không tính! Bạch Cẩm Sương cau mày: “Quan hệ hai người sao lại tệ đến vậy?"
Trước kia cô có thể không để ý tới vấn đề này, nhưng hiện giờ quan hệ của cô và Mặc Tu Nhân đã có tiến triển, chuyện này khiến cô không kìm được mong đợi, cớ và Mặc Tu Nhân không nhất định phải ly hôn.
Nếu cuộc hôn nhân này không tan vỡ, Sở Tuần Thịnh và Mặc Tu Nhân một bên là bạn một bên là chồng, thì sao cô có thể sống trong sự chèn ép giữa hai bên như vậy!
Một sự u ám thoáng qua trong đáy mắt Sở Tuần Thịnh khi nghe Bạch Cẩm Sương hỏi như vậy, anh lập tức nở nụ cười che dấu như sự u ám đó chưa từng xuất hiện bao giờ.
Anh nói: “Em Cẩm Sương, anh khuyên em không biết thì tốt hơn!”
Sở Tuấn Thịnh nói xong thấy sắc mặt Bạch Cẩm Sương không tốt lắm thì đôi mắt anh lóe lên, bình tĩnh chuyển đề tài: “Đúng rồi, em Cẩm Sương, anh quên hỏi vụ án giết người cuộn dây muỗi điện ở núi Minh Thành có tiến triển gì chưa?”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy đối phương hỏi thì lắc đầu, cục cảnh sát dường như đang bị phía trên tạo áp lực, phương án cụ thể rất mơ hồ.
Về phần Mặc Tu Nhân, mấy ngày nay anh không nhắc tới chuyện này.
Sở Tuấn Thịnh vừa nhìn biểu cảm của Bạch Cẩm Sương liền biết chuyện này chưa đi đầu đến đâu.
Anh cau mày: “Mặc Tu Nhân không có phản ứng gì sao? Anh ta định cứ để chuyện này như vậy à? Rõ ràng đối phương đang nhắm tới em”
Sở Tuần Thịnh cảm thấy chuyện này là như thế, hơn nữa Bạch Cẩm Sương là phụ tả của Hoàng Thụy, mà nhà thiết kế Hoằng Thụy đã chết vì chuyện đó.
Hơn nữa chuyện này lại xảy ra trên địa bàn của Mặc Tu Nhân, với tính cách của anh ta, sao có thể không quan tâm được.
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Anh ấy chưa nhắc tới lần nào, chẳng qua tôi tin anh ấy sẽ giải quyết được chuyện này, chỉ có điều chuyện này phải làm kín đáo, có lẽ việc điều tra không dễ như vậy!”.
Chuyện này chính là nỗi khúc mắc trong lòng Bạch Cẩm Sương, dù sao, không ai cũng muốn sống trong cảm giác khủng hoảng như vậy.
Chính là thứ cảm giác lúc nào cũng có người nhìn mình chằm chằm từ trong bóng tối, thực sự khủng bố.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn anh!” Tại biệt thự đường Phong Quang.
Cảnh Hạo Đông mời rất nhiều bạn bè tới chúc mừng sinh nhật cho Mặc Tu Nhân.
Mà nhân vật chính ngày hôm nay chính là Mặc Tu Nhân lại chậm rãi mãi tới tám giờ tối mới đến.
Cảnh Hạo Đông muốn thừa dịp hôm nay Mặc Tù Nhân sinh nhật, tâm trạng tốt mạnh dạn trêu đùa anh.
Kết quả Mặc Tu Nhân một thân một mình tới nơi.
Lúc Mặc Tụ Nhân vào, Cảnh Hạo Đông vẫn ngó ra đằng sau anh.
Thế nhưng mãi tới khi Mặc Tu Nhân đi tới, ngồi trên ghế sô pha cũng không có người nào theo vào.
Cảnh Hạo Đông đổi sắc, bước lại gần Mặc Tu Nhân, nhỏ giọng hỏi: “Người đâu?” Mặc Tu Nhân lạnh mặt, biết rõ còn hỏi lại: “Người nào?” Cảnh Hạo Đông duỗi hai tay ra đặt lên vai anh: “Đương nhiên là Bạch Cẩm Sương đó!”
"tôi!”.
Giọng nói Mặc Tu Nhân càng lúc càng lạnh lùng: “Cô ấy có tới hay không thì liên quan gì tới y":
Cảnh Hạo Đông không tin nổi nhìn anh: “Sáng hôm nay cậu còn nói với tôi là cô ấy sẽ tới sinh.
nhật cậu, cô ấy cho cậu ăn bơ sao?”
Cảnh Hạo Đông hiểu rõ Mặc Tu Nhân, biết Mặc Tu Nhân bị người ta cho leo cây, thì hơi lo lắng cho mối quan hệ của hai người.
Kết quả Mặc Tu Nhân lại lạnh lùng nhìn anh: “Ai bảo tôi bị cho leo cây!” Cảnh Hạo Đông cau mày: “Không bị leo cây thì còn vấn đề gì khác nữa chứ?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân đen lại, vẻ mặt ảm đạm nói: “Tôi chỉ hỏi hôm nay cô ấy có rảnh hay không thôi, vốn định đưa cô ấy tới đây ngay trong tối nay, kết quả cô ấy hẹn với Sở Tuấn Thịnh đi ăn cơm rồi!”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân hiện lên ánh sáng u ám: “Cô ấy đã hẹn với người khác rồi thì tôi cần gì phải nói thêm nữa?”
Cảnh Hạo Đông cảm thấy hơi đau răng nhìn Mặc Tu Nhân: “Cậu đã hai mươi năm tuổi đầu rồi, còn con nít như thể làm gì, cậu biết hành động của mình như này được gọi là gì không?”
Mặc Tu Nhân nâng mi, nhìn vào anh: “Gì?”.
Cảnh Hạo Đông dùng động tác nhanh như chớp chụp lấy một bức ảnh: “Giận dỗi đó! Cậu rõ đang hờn giận với Bạch Cẩm Sương, chẳng qua cậu không biết mà thôi.”
Giọng nói Mặc Tu Nhân hạ xuống vài tông: “Cậu muốn chết!”.
Cảnh Hạo Đông không nhịn được lắc đầu: “Chậc chậc, cái đồ con trai khẩu thị tâm phi, trong lòng khóc thành một dòng sông rồi giờ vẫn còn mạnh miệng, may hôm nay Tịch Tịch không có ở đây, nếu không, tôi thề phải kể bằng được, cậu nói Bạch Cẩm Sương nhất định sẽ đến đây, chẳng phải là trợn mắt nói dối còn gì!”.
Mặc Tu Nhân tâm trạng nặng nề, cúi đầu không nói câu nào.
Đôi mắt Cảnh Hạo Đông lóe sáng, thử nói: “Nếu không, tôi gọi cho Bạch Cẩm Sương một cuộc thử xem.”
Ánh mắt Mặc Tụ Nhân sắc như dao bắn thẳng tới người anh: “Không cần!” Cảnh Hạo Đông co rúm người lại: “Nếu tôi nói cậu giết tôi luôn à!”.
Anh nhìn Cảnh Hạo Đông như nhìn người chết, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không giết cậu, nhưng sau này cậu đừng có gọi tôi là bạn!”.
Cảnh Hạo Đông lập tức bỏ ý tưởng ngu xuẩn đó đi, xem ra anh không nên nói lung tung.
Anh cúi đầu post bài lên mạng, không cho nói thì ông đây đăng bài!
Cảnh Hạo Đông nhanh chóng chỉnh chế độ bạn bè: “Sinh nhật mà mặt mũi đen xì, không nói lời nào, sốt ruột thật!”
Cái giá phải trả khi Mặc Tu Nhân dám nhìn anh với anh mắt hình viên đạn như vậy.
Anh vừa đăng bài lên mạng, vừa huýt sáo, tính nghĩ cách động viên tinh thần Mặc Tu Nhân.
Kết quả vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Tân Vô Đoạn đi tới.
Anh bắt lấy cánh tay của Mặc Tu Nhân: “Anh cậu đến rồi kìa!”.
Mặc Tu Nhân theo bản năng ngẩng đầu nhìn hướng cửa ra vào.
Cảnh Hạo Đông khẽ giật mình, còn chao ôi một tiếng, ngạc nhiên nói: “Còn mang theo chị dâu cậu đó” Mặc Tu Nhân nhìn thấy Tống Ngọc Tiên, còn nhớ Tần Vô Đoàn đã nói người anh thích không phải Tống Ngọc Tiên, quan hệ giữa hai người không phải như anh nghĩ thì trong lòng thấy phức tạp.
Cảnh Hạo Đông đứng dậy, kéo Mặc Tu Nhân: “Đừng có dùng khuôn mặt cá chết này nữa, nếu không anh cậu lại tưởng cậu bị phá sản đó!”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, đứng dậy, cùng Cảnh Hạo Đông tới chỗ Tân Vô Đoan và Tổng Ngọc Tiên.
/1097
|