Bạch Cẩm Sương thấy cô ấy nói như vậy, thở dài: “Như thế này đi, tớ có tin tức gì của Cảnh Hạo Đông, sẽ nói cho cậu biết, chỉ có điều, cậu không cần nói những lời như tranh giành Cảnh Hạo Đông với Lâm Kim Thứ như vậy, Lâm Kim Thư vốn dĩ không có cùng Cảnh Hướng Đông quen nhau, chỉ là bản thân Cảnh Hạo Đông một bên tình nguyện mà thôi!” Lời nói của Bạch Cẩm Sương rất thẳng thắn, Vân Yến có chút kinh ngạc, vẻ mặt ngẩn ngơ: “Sao có thể...anh Cảnh...tốt như vậy, Lâm Kim Thư sao có thể không thích anh ấy chứ?”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày một cái, nghĩ đến bất luận có xảy ra chuyện gì, Vân Yến luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ mình, cô nói những lời thành khẩn thật lòng: “Vân Yến, cũng không phải là cậu cảm thấy tốt, thì người khác sẽ cảm thấy tốt, củ cải xanh cũng có người yêu, cậu hiểu không?”
Vân Yến có chút ngốc, mơ mơ hồ hồ gật đầu một cái: “Tớ hiểu đại khái rồi!”.
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Được rồi, biết rồi thì đi làm việc đi, đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa!”
Vân Yến có chút ủ rũ, xoay người về làm việc.
Bạch Cẩm Sương đồng ý có tin tức của Cảnh Hạo Đông sẽ nói cho cô ấy một tiếng.
Cô ấy không nghĩ tới rằng, cơ hội này lại tới nhanh như vậy.
Buổi trưa, Mặc Tu Nhân gửi tin nhắn tới.
Mặc Tu Nhân: Bạch Cẩm Sương, buổi tối có thể cùng tôi đi tham gia một buổi tiệc từ thiện, có được không?
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, Mặc Tu Nhân vì mình, cố gắng không để bản thân bị thương, chút chuyện này thì tính là cái gì, anh ấy còn chủ động hỏi ý của mình, điều này khiến cho Bạch Cẩm Sương cảm thấy, anh rất tôn trọng mình.
Bạch Cẩm Sương: Dĩ nhiên có thể! Cô gửi tin nhắn xong, trầm mặc hai giây, đột nhiên hỏi một câu.
Bạch Cẩm Sương: “Buổi tối Cảnh Hạo Đông cũng sẽ đi sao?
Mặc Tu Nhân: Anh ta cũng đi, chỉ là, em làm sao lại muốn hỏi về anh ta?
Bạch Cẩm Sương: “Không có gì, tùy tiện hỏi một cái thôi!”
Mặc Tu Nhân: Sau khi tan làm, tôi đón em đi trang điểm chọn lễ phục!
Bạch Cẩm Sương: Được!
Sau khi tan làm, Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương đến phòng trang điểm của buổi tiệc trang sức tham gia lúc trước.
Mặc dù biết rằng, Bạch Cẩm Sương chỉ trang điểm sơ qua, thì có thể xinh đẹp động lòng người..
Nhưng lúc Bạch Cẩm Sương trang điểm xong đi ra lần nữa, Mặc Tu - Nhân vẫn bị kinh động mất mấy giây.
Lúc Bạch Cẩm Sương đến buổi tiệc từ thiện, nhìn thấy Vân Yến ở bên cạnh Vân Thành Nam, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa phòng buổi dạ tiệc.
Bach Cẩm Sương biết Cảnh Hạo Đông cũng đến, buổi chiều có nhắc qua một câu, không nghĩ tới, Vân Yến lại theo anh họ nhà mình tới đây.
Ánh mắt cô có chút phức tạp nhìn Vân Yến một cái, chuyện tình cảm, như người uống nước thì tự biết nóng lạnh, tâm tư của Vân Yến, sợ là một hai cậu cũng không nói rõ ràng được.
Bây giờ Lâm Kim Thư vô tình với Cảnh Hạo Đông như vậy, nếu Vân Yến có tâm tư này, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, cô cũng không muốn can thiệp nhiều.
Một nửa buổi tiệc từ thiện là yến tiệc, mọi người cùng nhau trao đổi tin tức kinh doanh, tìm kiếm hợp tác.
Nửa buổi sau chính là hội đấu giá từ thiện, hội đấu giá đạt đủ số tiền quyên góp, sẽ đem quyên góp tất cả cho các trẻ em ở vùng núi xa xôi.
Bạch Cẩm Sướng tới chưa được bao lâu, Cảnh Hướng Đông cũng tới rồi.
Chỉ có điều, nhìn thấy anh ta với Lâm Kim Thư đi cùng nhau, Bạch Cẩm Sương thấy thật kinh hãi.
Cô theo phản xạ nhìn về phía Vân Yến, đáy mắt của Vân Yến đầy mất mác và chua xót, hoàn toàn bộc lộ ra.
Bạch Cẩm Sương khẽ thở dài một cái.
Sau đó, cô nhìn thấy, Lâm Kim Thư trực tiếp buông Cảnh Hạo Đông ra, đi về hướng của cô.
Mặc Tu Nhận thấy Lâm Kim Thư đi tới, nhỏ giọng nói: “Vậy hai người nói chuyện trước, tôi đi chỗ khác!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái.
Mặc Tụ Nhân vừa đi, cô ngay lập tức không nhịn được hỏi Lâm Kim Thư: “Sao cậu lại tới đây? Tớ còn tưởng rằng, trước kia cậu tránh Cảnh Hạo Đông, sẽ không ở bên cạnh anh ta đó!”.
Lâm Kim Thư nghe những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt thoáng qua một tia phiền não: “Nếu cậu bị người ta quấn lấy cả ngày, sợi là cậu cũng sẽ đồng ý, hơn nữa, anh ấy nói với tớ, cậu cũng sẽ tới, nên tới cũng theo tới, thuận tiện thăm cậu một chút, chỗ bị thương kia đã khỏi hẳn chưa!”
Lúc trước, Mặc Tu Nhân trông rất chặt Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương cũng không muốn để cho Lâm Kim Thư nhìn thấy bộ dạng toàn thân bị thương của cô, liền từ chối để cho cô ấy tới thăm cô.
Không nghĩ tới, lại làm cho Lâm Kim Thư lo lắng lâu như thế, cô có chút áy náy.
Nghĩ đến chuyện của Vân Yến, cô thử dò xét một câu: “Lâm Kim Thư, Cảnh Hạo Đông rõ ràng đang theo đuổi cậu, cậu không có một chút suy nghĩ nào khác sao?”
Lâm Kim Thư ngước mắt nhìn Bạch Cẩm Sương một cái: “Tớ và anh ấy chỉ là bạn, cậu đừng nghĩ lung tung!”.
Nhìn dáng vẻ Lâm Kim Thư như vậy, một chút suy nghĩ khác cũng không có, Bạch Cẩm Sương không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả, còn không chờ cô thở ra một hơi, liền nghe thấy một giọng nói đầy mỉa mai: “Bạch Cẩm Sương, không ngờ tới đó, cái nơi này mà cô cũng có thể tới được!”.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày một cái, xoay người nhìn về phía vẻ mặt đầy giễu cợt của Doãn Nhược Liên: “Cái nơi này? Tại sao cô có thể tới, tôi lại không thể tới được?
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt của Lâm Kim Thư căng ra, nhìn như muốn nổi giận, Bạch Cẩm Sương kéo tay cô ấy ra phía sau một cái, tỏ ý rằng cô ấy không cần kích động.
Doãn Nhược Liên không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương còn dám hỏi ngược lại cô ta như vậy.
Phải biết rằng, mặc dù cô ta nhìn ra được, Mặc Tu Nhân có thể là thích Bạch Cẩm Sương, nhưng mà, vậy thì thế nào, dựa vào thân phận của nhà họ Bạch, muốn chen chân vào xã hội thượng lưu ở thành phố Trà Giang, đơn giản mà nói thì chính là nói chuyện viển vông.
Hơn nữa, sự nghiệp vĩ đại của nhà họ Tần, Mặc Tu Nhân còn là người thừa kế của nhà họ Mặc ở thành phố Lan, làm sao có thể cưới một người phụ nữ như Bạch Cẩm Sương được!
Nghĩ tới đây, sự mỉa mai và khinh thường trong đáy mắt cô ta càng đậm hơn: “Thật buồn cười, cô còn dám hỏi ngược lại tôi, đây là buổi tiệc từ thiện, nếu không có gia thế bối cảnh nhất định, giá trị con người không được trên mấy trăm tỷ, cô cho rằng có thể vào sao!”.
Ánh mắt Bach Cẩm tương thâm trầm nhìn Doãn Nhược Liên một cái, không nói một lời nào, liên quan đến thiệp mời của bữa tiệc từ thiện này sẽ gửi cho người nào, cô ngược lại thật sự không biết.
Doãn Nhược Liên thấy Bạch Cẩm Sương không nói gì, cho là Bạch Cẩm Sương bị mình dọa cho sợ rồi, cằm lập tức ngẩng cao hơn: “Có một số người, không thuộc về cái vòng tròn này đầu, cũng không cần cố chấp tiến vào, đến lúc đó, té bể đầu chảy máu, đừng trách tôi không nhắc nhở cô đó!”.
Con người Bạch Cẩm Sương lóe lóe: “Vậy tôi đúng là phải cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, chỉ tiếc là, tha lỗi cho tôi ngu muội, không biết cái vòng mà cô nói là chỉ cái gì!”.
Vẻ mặt Doãn Nhược Liên cứng đờ, bản thân tình cảm nói nhiều như vậy, đều là đàn gãy tại trâu.
Chỉ có điều, cô ta nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, nhìn thấy có vẻ mặt kia cười như không cười, đột nhiên phản ứng lại.
Bạch Cẩm Sương không phải không hiểu, mà là cố ý đùa bỡn cô ta.
Cô ta bị chọc tức tới đỉnh đầu bốc khói, sắc mặt tái xanh: “Bạch Cẩm Sương, mày làm dám đùa bỡn tao!”
Gương mặt Bạch Cẩm Sương đầy vẻ vô tội: “Không phải cô tự mình tới đây để cho tôi đùa bỡn sao, nếu tôi không đùa bỡn đôi câu, há chẳng phải là làm mất mặt cô rồi sao?”
Doãn Nhược Liên tức giận đến run rẩy, giơ tay lên muốn đánh Bạch Cẩm Sương: “Miệng lưỡi thật lợi hại nhỉ!”.
Kết quả, cô ta vừa mới nâng tay lên, liền bị Bạch Cẩm Sương bắt cổ tay lại.
Giọng nói Bạch Cẩm Sương lạnh lùng: “Cô Doãn, cô tốt xấu gì cũng là một minh tinh, là người của công chúng, chú ý hình tượng một chút, đừng có động một chút liền giống như một người đàn bà chanh chua đanh đá khóc lóc um sùm đòi đánh người, OK?”.
Doãn Nhược Liên tức giận tới cực điểm, vẻ mặt vặn vẹo phát điên, trực tiếp dùng một cái tay khác cầm một ly rượu đỏ bên cạnh, hất một cái lên người Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương mặc lễ phục màu trắng, nếu như dính phải rượu đỏ, xem cô làm sao có thể khoe khoang được nữa!
Thời khắc rượu đỏ ra khỏi ly, đột nhiên, có một bóng dáng người mặc bộ đồ vest trắng đi qua, trực tiếp ôm Bạch Cẩm Sương vào trong lồng ngực bảo vệ, tất cả rượu đỏ đều hất lên phía sau lưng anh ta.
/1097
|