Lăng Như Yến cắm máy xua muỗi vào, cô không khỏi bật cười, đúng là lo bò trắng răng mà.
Cắm xong, cô liền đi lên giường, đợi Mặc Tu Nhân đến.
Trợ lý của cô đã giúp cô ứng phó với Bạch Cẩm Sương, Lăng Như Yến còn đặc biệt dặn dò rằng trước tám rưỡi không được để Bạch Cẩm Sương rời khỏi căn phòng đó.
Đợi đến sau khi Bạch Cẩm Sương đi ra, sợ rằng cô và Mặc Tu Nhân đã hành sự Xong rồi! Đến lúc đó, điều cô muốn tự nhiên sẽ đến!
Đàn ông đấy à, thường thì không yêu cầu quả cao đối với người phụ nữ cùng anh ta lên giường, qua đêm với nhau một lần rồi, không biết chừng còn tiếp tục có lần hai, lần ba, rồi nghiện cũng nên!
Huống hồ gì, cho dù Mặc Tu Nhân không cho cô bất kỳ thứ gì, nhưng anh ta đẹp trai như vậy, khiến người ta xao xuyến không nguôi như thế, coi như cô cũng không thiệt thòi gì cho lắm!
Đã hơn bảy giờ rồi, cũng không biết Mặc Tu Nhân có đến sớm hay không.
Lăng Như Yến nằm trên giường, lòng mơ về một giấc mộng đẹp.
Nhưng cô cảm thấy hô hấp của mình ngày càng khó khăn, đầu ngày càng trở nên nặng trĩu, ngực vô cùng khó chịu giống như có một hòn đá lớn đè lên vậy, cô muốn ngồi đứng dậy nhưng lại không còn một chút sức lực nào mà ngổm lên.
Trong lòng cô chỉ nhớ duy nhất một điều đó chính là lúc Mặc Tu Nhân bước vào cửa, cô nhất định phải nhanh chóng xuống giường quấn lấy anh ta, không để anh ta bật đèn lên.
Nếu không đến lúc mọi chuyện bại lộ, nhỡ Mặc Tu Nhân rơi vào cái bẫy mà cô đã giăng sẵn ra thì phải làm sao!
Mặc Tu Nhân vừa bước đến cửa phòng của Bạch Cẩm Sương, đang định gõ cửa thì Vân Yến từ ngoài bước vào, có chút kinh ngạc nhìn anh: “Tổng giám đốc Mặc, anh đến đây tìm nhà thiết kế Bạch sao?”
Mặc Tu Nhân hơi sững người lại, buông tay x ống, lạnh nhạt nói: “Sao vậy?”.
Vân Yến mím môi: “Lúc nãy tôi nhìn thấy trợ lý của nhà thiết kế Lăng Như Yến, Tiểu Liễu vừa gọi nhà thiết kế Bạch đến phòng cô ta rồi, chắc giờ cô ấy chưa về đâu!”.
Đáy mắt Mặc Tụ Nhân hiện lên một tia mất mát, đây chẳng phải là cố định trốn tránh anh sao?
Anh rõ ràng nói rằng anh sẽ đến tìm cô lúc bày rưỡi, nhưng cô lại cố ý không nói với anh là cô không ở trong phòng.
Mặc Tu Nhân đứng trước cửa, không hề nhúc nhích, đúng lúc Như Yến định hỏi thăm anh có sao không, anh liền quay người rời đi.
Gương mặt Mặc Tu Nhân trầm xuống, bảo Triệu Văn Vương đích thân đi đến phòng của trợ lý họ Tiêu của Lăng Như Yến tìm Bạch Cẩm Sương qua đây.
Thực ra, khoảnh khắc khi biết Bạch Cẩm Sương không có ở trong phòng, trong lòng anh vừa cảm thấy mất mát lại vừa phẫn nộ.
Anh chưa bao giờ bị người khác đối xử với mình như vậy, mặc dù ở trên thương trường anh quyết đoán, mạnh mẽ, hô mưa gọi gió, nhưng ở trước mặt Bạch Cẩm Sương, anh hết lần này đến lần khác đều bị té ngã thê thảm.
Hôm nay, cho dù như thế nào đi chăng nữa, anh nhất định phải làm rõ ràng mọi chuyện.
Hôn nhân của họ mới kéo dài được chín tháng, anh không muốn tiếp tục như thế này nữa.
Mặc Tu Nhân đi đến trước cửa phòng Tiêu Liễu và Lăng Như Yến, trực tiếp gõ cửa.
Tiêu Liễu bước đến mở cửa, nhìn thấy anh, khuôn mặt cô ta ngay lập tức trở nên căng thẳng: “Tổng giám đốc..tổng giám đốc Mặc!”.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn Tiêu Liễu: “Bạch Cẩm Sương có ở đây không?” Tiêu Liễu vừa định nói thì liền nghe thất tiếng của Bạch Cẩm Sương hỏi cô: “Ai vậy?”
Mặc Tu Nhân một tay đẩy Tiêu Liễu sang một bên, bước thẳng vào trong.
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của anh, vẻ mặt cô trong chốc lát trở nên hờ hững: “Sao anh lại ở đây?”
Nhìn thái độ của cô đối với anh, trong lòng Mặc Tu Nhân có một loại áp lực không nói nên lời, anh nhìn Bạch Cẩm Sương trầm giọng nói: “Em ra đây, anh có điều muốn nói với em!”
Bạch Cầm Sương chau mày, đứng dậy, cùng anh đi ra ngoài.
Bạch Cẩm Sương đứng ở hành lang, đèn cảm ứng tắt, Mặc Tu Nhân đứng ở nơi ánh sáng xen kẽ nhau, dáng vẻ căng thẳng, khiến người khác cảm thấy có phần áp lực.
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Có việc gì sao? Tổng giám đốc Mặc!”.
Mặc Tu Nhân nhìn thắng cô: “Anh đã nói bày rưỡi sẽ tới phòng tìm em, tại sao em lại ở đây?”
Con người Bạch Cẩm Sương lóe lên, cô quay đầu tránh ánh mắt của anh: “Tôi ở đâu đó là tự do cá nhân của tôi, tổng giám đốc Mặc không cần thiết phải quan tâm nhiều như vậy!”.
Mặc Tu Nhân nhìn người con gái đứng trước mặt mình, không khỏi tức giận nói: “Em cố ý trốn tránh anh đúng không?”
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến cảnh anh và Doãn Nhược Liên cùng nhau ăn cơm, giọng nói cô cực kỳ lạnh lùng đáp: “Tổng giám đốc Mặc lúc nào chả có người đẹp sà vào lòng, còn sợ tôi trốn tránh anh sao?”
Mặc Tu Nhân sững người lại, nhất thời có chút không kịp phản ứng: “Người đẹp bên cạnh?”
Bạch Cẩm Sương quật cường ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt cực kỳ châm biếm: “Lẽ nào không đúng? Đi du lịch cùng công ty cũng không quên dẫn theo đối tượng xem mắt!”.
Mặc Tụ Nhân đột nhiên cảm thấy, hình như có hiểu lầm ở đây.
Lúc này anh còn muốn nói nói rõ ràng mọi chuyện với Bạch Cẩm Sương, trầm giọng giải thích: “Mọi chuyện không giống như em nghĩ đầu, chúng ta tìm chỗ khác từ từ nói chuyện”.
Bạch Cẩm Sương cuối cùng không thể kiềm chế được nữa đem những lời chua xót nhất trong lòng nói ra.
Cô không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp mở miệng: “Nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh!”.
Cô nói xong, đôi mắt đỏ ửng lên, quay đầu rời đi, nhưng đã bị Mặc Tu Nhân kéo cánh tay cô lại: “Bạch Cẩm Sương, em đừng làm loạn nữ! Em có thể nghe lời một chút có được không?” | Bạch Cẩm Sương xoay đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ lên giống như một chú thỏ: “Ai làm loạn, tổng giám đốc Mặc, xin anh hãy tự trong một chút, buông tôi ra!”.
Mặc Tu Nhân không nghĩ rằng tính tình của người con gái nhỏ trước mặt anh lại ngang ngược đến vậy.
Mặc anh trầm xuống rồi đột nhiên bể Bạch Cẩm Sương lên: “Hôm nay anh không tự trọng nữa, xem em làm thế nào!”
Nói xong, anh trực tiếp ôm Bạch Cẩm Sương đi.
Cô có chút hoảng sợ, kịch liệt giãy giụa: “Buông tôi ra, người khác nhìn thấy bây giờ!”
Khuôn mặt mặt anh cau có, cúi đầu nhìn người con gái ôm trong lòng:”Em mà tiếp tục ngọ nguậy nữa, anh sẽ đặc biệt bế em đi từ hành dành riêng, cho dù có bị nhìn thấy anh cũng chẳng quan tâm.
Nghe thấy thế, Bạch Cẩm Sương đờ người lại, lập tức không làm loạn nữa.
Cô biết, một số khách sạn đều có những đường dành riêng chuyên để một số người có địa vị đặc biệt sử dụng.
Cô bị anh ôm trong lòng, khuôn mặt có chút ửng hồng, cô lén ngước mắt lên nhìn anh một cải, quả nhiên, hành lang không hề có người nào.
Anh bế cô lên thẳng ăn phòng dành riêng trên tầng cao nhất của khách sạn.
Mặc Tu Nhân bước vào, trực tiếp khóa cửa lại, đặt Bạch Cẩm Sương xuống giường.
Cô lập tức khẩn trương ngồi dậy: “Anh muốn làm gì?” | Mặc Tu Nhân nhìn cái thái độ giờ mới biết sợ của Bạch Cẩm Sương, không khỏi cười nhạo một tiếng: “Chúng ta cũng được xem là vợ chồng hợp pháp, em nói xem anh muốn làm gì nào?”
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương biển sắc, giọng nói có phần lắp bắp: “Mặc...Mặc...Mặc Tu Nhân, tôi nói cho anh biết, đừng có mà làm càn!”
Mặc Tu Nhân đứng bên cạnh giường, từ trên nhìn xuống cô, cười nói: "Sao? Giờ mới biết không gọi tổng giám đốc Mặc nữa à.
Không phải trước đó em còn lớn gan lớn mật lắm mà? Ngoài mặt không ngừng oán hận anh, anh còn tưởng em không biết sợ là gì?”
Bạch Cẩm Sương khó khăn nuốt nước bọt: “Không phải có lời muốn nói với tôi sao, có gì từ từ nói!”
Mặc Tu Nhân nhìn điệu bộ căng thẳng, sợ hãi giống hệt một con thỏ nhỏ của cô, rõ ràng cực kỳ khẩn trương mà còn giả bộ điềm tĩnh, anh liền cảm thấy mọi chuyện không vui hôm nay đều tan biến mất.
Trong mắt anh ẩn chứa ý cười, trầm tĩnh nhìn Bạch Cẩm Sâm: “Nói cho anh biết, tại sao em lại trốn tránh anh?”
Bạch Cẩm Sương nhút nhát cúi đầu, ương ngạnh cãi: “Tôi không có!”
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm cô, ánh mắt anh như bầu trời xa xăm khiến người khác không ngỏi chìm đắm.
Anh chau mày, giọng điệu cực kỳ trầm thấp nói: “Vậy được, anh hỏi em một câu khác, làm sao em biết sự việc anh và Doãn Nhược Liên xem mắt?”
/1097
|