Sở Tuấn Thịnh nói với giọng điệu vô cùng lo lắng: “Không, đêm qua khi tôi liên lạc với em ấy thì em ấy không nhận máy và cũng không trả lời tin nhắn của tôi, lúc đó tôi nghĩ rằng em ấy đã đi ngủ từ sớm rồi nên cũng không chú ý, nhưng mà sáng nay sau khi thức dậy, tôi đã tiếp tục liên lạc với em ấy nhưng em ấy vẫn không trả lời tôi một chút nào, hai ngày nay chúng tôi cũng không cãi nhau, chắc hẳn em ấy sẽ không đến mức không để ý đến tôi đâu!” “Vì thế tôi đã trực tiếp đi đến Trang sức đá quý Hoàng Thụy vào sáng sớm, kết quả người của công ty lại nói với tôi rằng Vân Yến đã không đến công ty làm việc từ sáng ngày hôm qua rồi, những người của công ty cũng không thể liên lạc với em ấy, tôi cũng đã đi đến nhà của em ấy rồi, thậm chí tôi còn nhờ phía bất động sản mở cửa căn hộ của em ấy nhưng mà bên trong căn bản không có một bóng người nào cả! Hơn nữa, dựa vào camera giám sát của tiểu khu thì có thể xác định sáng ngày hôm qua Vân Yến đã lái xe rời đi từ chung cư mà em ấy đang ở, tôi không tìm thấy em ấy nên tôi liền nghĩ rằng…..
em có thể liên lạc với em ấy hay không, tôi thật sự rất lo lắng cho em ấy!” Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh tràn đầy niềm hy vọng.
Anh ta có một linh cảm rất xấu, bây giờ anh căn bản không thể suy nghĩ nhiều được mà anh chỉ hy vọng rằng Vẫn Yến thật sự đang tức giận với anh ta mà thôi.
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương liền thay đổi khi nghe thấy những lời này của Sở Tuấn Thịnh, không biết cô đang nghĩ đến điều gì mà vẻ mặt của cô lại trở nên hơi tái nhợt.
Cô nghĩ đến Vân Yến và Tần Minh Lệ chỉ gặp nhau hai lần, lần thứ nhất khiến cho Tần Minh Lệ mất đi công việc, lần thứ hai là vào lúc Tần Minh Lệ bị bắt đi.....!
Bạch Cẩm Sương không biết rốt cuộc Tần Minh Lệ có phải ghi thù Vân Yến bởi vì điều này hay không, thế nhưng thật ra khoảng thời gian mà Vân Yến mất tích không khác mấy so với khoảng thời gian mà Tần Minh Xuân mất tích, Bạch Cẩm Sương thật sự không thể không suy nghĩ nhiều được.
Hơn nữa...!đây đã không phải là lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương khiến bạn bè bị liên lụy bởi vì chuyện của cô, Bạch Cẩm Sương càng suy nghĩ thì vẻ mặt của cô càng trở nên khó coi.
Sở Tuấn Thịnh ở đầu bên kia điện thoại cũng không nhịn được mà cất cao giọng nói: “Cẩm Sương, em đang làm gì vậy? Tại sao không nói lời nào, rốt cuộc Vân Yến có từng liên lạc với em hay không?”
Bạch Cẩm Sương nhắm đôi mắt lại và nói với giọng điệu vô cùng đau khổ: “Không có!”
Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh giống như đã mất hết tất cả sức lực ngay trong chớp mắt: “Tại sao lại như vậy? Vậy thì em ấy có thể đi đâu chứ, thôi vậy, tôi sẽ đi đến nhà họ Vân tìm kiếm một lần nữa!”
Sở Tuấn Thịnh nói xong liền định cúp máy thì Bạch Cẩm Sương đột nhiên mở miệng nói: “Sở Tuấn Thịnh, anh đợi đã!”
Sở Tuấn Thịnh sửng sốt trong chốc lát và nói: “Còn chuyện gì sao? Cẩm Sương, nếu như còn chuyện gì khác thì hãy đợi anh tìm được Vân Yến mới nói tiếp có được không?” Bạch Cẩm Sương thở dài một cách bất lực: “Có thể sẽ liên quan đến Vân Yến!” Tâm trạng của Sở Tuấn Thịnh trở nên căng thẳng ngay lập tức: “Chuyện gì vậy?"
Bạch Cẩm Sương mím môi và nói: “Tôi nghi ngờ rằng sự mất tích của Vân Yến có thể liên quan đến Tần Minh Lệ, nhưng mà trước mắt cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, chúng tôi phải điều tra trước đã!”
Sở Tuấn Thịnh cảm thấy khó hiểu: “Sao lại liên quan đến Tần Minh Lệ chứ? Chẳng phải cô ta đã bị tôi đuổi việc rồi sao?”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy hơi đau khổ mà nói: “Tôi nghĩ rằng...!có lẽ cô ta đã ghi thù tôi và Vân Yến rồi, vì vậy mà Vân Yến mới biến mất vào lúc này, về phần tại sao cậu ấy lại có liên quan đến Tần Minh Lệ thì trước mắt tôi chỉ suy đoán về điều này, tình hình cụ thể thì vụ việc liên quan đến bí mật của nhà họ Tần nên tôi không tiện để lộ, bây giờ.....!chúng ta vẫn nên tìm người trước đi!”
Sở Tuấn Thịnh ngờ thấy những lời này của Bạch Cẩm Sương liền im lặng một lúc lâu, anh ta không biết bí mật của nhà họ Tần mà Bạch Cẩm Sương đã nói là gì, anh cũng không hề đi nghe ngóng.
Thế nhưng anh ta biết rằng điều mà Bạch Cẩm Sương không nói chắc chắn không phải là manh mối có thể tìm được Vân Yến, nếu không thì Bạch Cẩm Sương sẽ không bỏ qua sự an toàn của Vân Yến.
Anh ta nói với giọng trầm thấp: “Vân Yến mất tích trên đường đi làm, bây giờ tôi sẽ gọi người đi điều tra nơi cuối cùng mà Vân Yến đã biến mất rồi lại gọi người điều tra Tần Minh Lệ xem thử có thể tìm được manh mối liên quan hay không, bây giờ tôi sẽ đến tìm em, em đang ở nơi nào?”
Bạch Cẩm Sương mấp máy môi nói: “Tôi đang ở tập đoàn Tần Thị!” “Được, anh lập tức đi đến đó ngay!” Sở Tuấn Thịnh nói xong liền cúp máy.
Mặc Tu Nhân cảm thấy lo lắng mà nhìn Bạch Cẩm
Sương nói: “Vân Yến cũng mất tích rồi à?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu nói: “Đúng vậy, em nghi ngờ rằng.....!sự mất tích của cậu ấy cũng có liên quan đến Tần Minh Lệ, Tần Minh Lệ bởi vì lúc trước khi bị đuổi việc ở Trang sức đá quý Hoàng Thụy thì Vân Yến cũng ở nơi đó nên cô ta đã ghi thù Vân Yến rồi!”
Mặc Tu Nhân nhíu mày nói: “Có phải sự mất tích của Vân Yến không liên quan đến Tần Minh Lệ hay không?” Mặc Tu Nhân cũng biết rằng khoảng thời gian của Vân Yến khá giống với Tần Minh Xuân, chuyện này quá trùng hợp nên Bạch Cẩm Sương nghi ngờ Tần Minh Lệ cũng là một điều hợp lý.
Nhưng mà nguyên nhân dẫn đến việc Tần Minh Lệ biết được bí mật về thân phận của Tần Minh Xuân và chạy trốn chính là bởi vì Bạch Cẩm Sương.
Nếu như sự mất tích của Vân Yến thật sự là do Tần Minh Lệ làm ra thì chắc chắn Bạch Cẩm Sương sẽ càng cảm thấy tự trách hơn nữa, đây là điều mà Mặc Tu Nhân dù thế nào cũng không muốn nhìn thấy.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy những lời này của anh thì liền nhắm đôi mắt lại và nói: “Em cũng mong rằng sự mất tích của Vân Yến không hề liên quan đến Tần Minh Lệ, nhưng mà.....!khoảng thời gian của vụ việc này quá trùng hợp rồi, không biết Tần Minh Lệ hợp tác với người nào mà chúng ta lại không hề chú ý đến việc mất tích của Tần Minh Xuân, em thật sự không thể nghĩ ra còn có loại người nào mà có thể bắt Vân Yến ngay trên đường đi làm mà thần không biết quỷ không hay!”
Mặc Tu Nhân nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của Bạch Cẩm Sương mà không nhịn được tiến tới một bước và vươn tay ôm chặt lấy cô: “Cẩm Sương, đừng lo lắng, cho dù có phải là do Tần Minh Lệ làm hay không thì em phải tín rằng chắc chắn cuối cùng chúng ta sẽ tìm được bọn họ!”
Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm và ngẩng đầu nhìn vào Mặc Tu Nhân: “Nhưng mà......!nếu như thật sự là Tần Minh Lệ thì Tần Minh Xuân vẫn ổn, đối phương cần anh ấy để thực hiện việc nghiên cứu nên chắc hẳn sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà......!Vân Yến thì lại khác, chỉ cần vừa nghĩ đến cậu ấy có thể bị nguy hiểm đến tính mạng vào bất cứ lúc nào thì em.....!không thể nào yên lòng được, hơn nữa.....!nếu như vụ việc này thật sự là do Tần Minh Lệ làm ra thì chẳng phải cô ta càng căm hận em hơn sao? Tại sao người cuối cùng bị bắt đi lại là Vân Yến chứ, em cũng không thể hiểu nổi về điều này!”
Nhìn thấy dáng vẻ nhíu chặt mày lại của Bạch Cẩm Sương thì Mặc Tu Nhân lại cảm thấy cực kì lo lắng: “Em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, hãy đợi đến khi chúng ta điều tra thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước đã!”
Thật ra từ lúc biết được Tần Minh Xuân mất tích cho đến bây giờ chỉ mới có một tiếng đồng hồ mà thôi, thế nhưng Mặc Tu Nhân lại cảm thấy áp lực mà Bạch Cẩm Sương đã tự tạo ra cho bản thân cô càng ngày càng lớn.
Mặc Tu Nhân thở dài một cách bất lực ở trong lòng, anh lại không dám để cho cảm xúc của bản thân mình ảnh hưởng đến Bạch Cẩm Sương.
Sở Tuấn Thịnh rất nhanh đã đến tập đoàn Tần Thị, sau khi anh ta đến nơi thì mới biết rằng Tần Minh Xuân cũng đã mất tích.
Anh ta kinh ngạc mà nhìn về phía Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương: “Cái gì? Tần Minh Xuân cũng mất tích rồi à?”
Mặc Tư Nhân gật đầu: “Đúng là như vậy, hơn nữa, chắc hẳn thời gian mà anh ấy mất tích còn sớm hơn Vân Yến một chút, tôi và Cẩm Sương suy đoán rằng chắc hẳn việc Minh Xuân và Vân Yến mất tích có liên quan đến Tần Minh Lê!"
Sở Tuấn Thịnh nhíu chặt mày lại và nói: “Chẳng phải người tên Tần Minh Lệ kia chỉ là một nhân viên thôi sao, sao có thể có bản lĩnh lớn đến như vậy chứ?”
Sở Tuấn Thịnh nói ra thắc mắc của bản thân một cách nghiêm túc, có điều khi những lời này của anh ta vừa được nói ra thì vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đều thay đổi.
Bạch Cẩm Sương càng cảm thấy áy náy hơn còn gương mặt của Mặc Tu Nhân thì tối sầm lại.
Anh nói với giọng điệu trầm thấp: “Lúc trước Cẩm Sương đã từng nói với anh rằng Minh Xuân mất tích là bởi vì Tần Minh Lệ biết được một bí mật của nhà họ Tần, về phần Vân Yến thì chắc hẳn bị bắt vì nguyên nhân khác, có điều nếu như việc Vân Yến mất tích thật sự liên quan đến Tần Minh Lệ, vậy thì về cơ bản có thể xác định rằng Tần Minh Lệ đã tìm người khác hợp tác và nói bí mật kia của nhà họ Tần ra rồi, nếu không thì.....!dựa vào năng lực của cô ta thì cô ta không thể khiến cho Tần Minh Xuân và Vân Yến cùng nhau mất tích được!”.
/1097
|