Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 1027: Bất cứ việc gì cũng đã có anh rồi
Bệnh của Đỗ Yến Oanh, vỗn dĩ là đã đè ép Bạch Cẩm Sương không thở được rồi, lại cộng thêm cả bí mật của Tần Minh Xuân, bởi vì lý do của Bạch Cẩm Sương đã bị Tần Minh Lệ nghe được và bây giờ Tần Minh Lệ đã chạy trốn rồi, nên trong lòng Bạch Cẩm Sương quả thật mới có thể cảm thấy thoải mái được!
Mặc Tu Nhân cũng hiểu được tâm trạng của Bạch Cẩm Sương, anh thở dài bất lực, cách bàn ăn vươn tay nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương: “Trí nhớ quả thật là phải lâu, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà làm khó bản thân mình được, nếu như chuyện đã xảy ra rồi thì phải từ từ giải quyết có đúng không? Em làm khó bản thân thì cũng không có ích lợi gì cả!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Ừm, em biết rồi!”
Mặc Tu Nhân thấy vẻ mặt của cô vẫn bình thản như cũ, bàn tay đang nắm lấy tay cô hơi siết chặt lại, khế nói: “Bất cứ việc gì cũng đã có anh rồi!”
Bạch Cẩm Sương ngước mắt lên nhìn anh, đáy mắt có hơi ươn ướt: “Cảm ơn anh, Mặc Tu Nhân!”
Mặc Tu Nhân cười một tiếng, vươn tay mân mê lòng bàn tay của cô: “Đồ ngốc, cảm ơn anh làm gì, chúng ta là một mà!”
Ăn xong bữa tối, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân lên lầu ngủ.
Khi hai người nằm xuống, Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương có rất nhiều tâm sự, bất lực thở dài một hơi trong lòng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, em yêu!”
Bạch Cẩm Sương mím môi “ừm” một tiếng, nằm trong vòng tay của Mặc Tu Nhân, không biết là đã qua bao lâu mới mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương ăn xong, anh vừa định đưa Bạch Cẩm Sương đến bệnh viện, hai người vừa lên xe thì Triệu Văn Vương đã gọi điện thoại đến.
Triệu Văn Vương nói qua điện thoại: “Tổng giám đốc Mặc, chúng tôi đã tìm được Đỗ Thanh Vy rồi!” Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, giọng nói không khỏi trầm xuống vài phần: “Vậy sao, tôi chuẩn bị lái xe đi rồi, đợi lát nữa đến công ty rồi hẵng nói!”
Chuyện này anh không định nói trước mặt Bạch Cẩm Sương, nếu như nói ra thì hai người anh và Bạch Cẩm Sương, có một người đã định trước là phải đứng trong bóng tối rồi, anh hi vọng người đó sẽ là bản thân mình!
Mặc Tu Nhân nói xong liền cúp điện thoại.
Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cái: “Ai vậy?”
Mặc Tu Nhân nói: “Triệu Văn Vương!” Bạch Cẩm Sương tò mò: “Giờ này anh ta tìm anh có chuyện gì vậy? Không phải là anh sắp đến công ty ngay rồi sao?”
Mặc Tu Nhân họ khan một tiếng: “Ở công ty tạm thời có chuyện, Triệu Văn Vương gọi điện thoại nói anh đến công ty càng sớm càng tốt!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy vậy, vẻ mặt chợt thay đổi: “Vậy thì anh không cần phải đưa em đi đâu, đến thẳng công ty đi!” Đồng tử của Mặc Tu Nhân lóe lên: “Không gấp đến như vậy đâu, đưa em đến bệnh viện trước đã, em không cần phải lo lắng!” Sau khi Mặc Tu Nhân thật lòng nói xong, liền lái xe thẳng đến bệnh viện Việt Đức.
Vốn dĩ Bạch Cẩm Sương đang lo lắng bên phía Mặc Tu Nhân xảy ra chuyện, đến cổng bệnh viện, cô liền trực tiếp bước ra khỏi xe và bảo Mặc Tu Nhân mau chóng sang đó đi.
Mặc Tu Nhân rất hiếm khi nói dối Bạch Cẩm Sương, nhưng anh thực sự không muốn để Bạch Cẩm Sương dính dáng vào chuyện này.
Sau khi chiếc xe chạy khỏi bệnh viện, Mặc Tu Nhân gọi điện thoại cho Triệu Văn Vương: “Chuyện ban nãy cậu nói trong điện thoại rốt cuộc là đã điều tra ra được gì rồi?”
Triệu Văn Vương lập tức trịnh trọng nói: “Ngày hôm qua Đỗ Thanh Vy nhận được tin tức, liền trốn xuống tầng hầm của một biệt thự đứng tên của Đỗ Nghĩa nhà họ Đỗ, rồi bà ta...!chui vào một cái lỗ chó ở tiểu khu, không hề để lại bất kỳ bằng chứng nào ở bất động sản của tiểu khu và cũng không có camera nào chụp lại được cảnh bà ta vào tiểu khu, nếu không phải là người của chúng tôi theo dõi, e rằng thực sự sẽ không thể tìm thấy bà ta, chẳng qua là có thể nhận thấy được rằng chắc là từ trước bọn họ đã nghĩ chỉ cần trong nhà họ Đỗ có người cấy ghép tủy thành công và thì đã định là sẽ che giấu lại, có rất nhiều thứ được cất giữ dưới tầng hầm đó, ước tính bằng mắt có thể ăn được ít nhất là ba tháng!”
Bàn tay cầm vô lăng của Mặc Tu Nhân siết chặt lại, khẽ nhếch mép, anh chế nhạo một câu: “Tôi quả thật là không hề nhìn ra nhà họ Đỗ lại thông minh đến như vậy, ngay từ đầu bọn họ đã lo liệu sẵn sàng chuyện chiến đấu trong thời gian dài rồi, bọn họ nghĩ rằng đến cuối cùng chúng ta sẽ phải thỏa hiệp với bọn họ mà thôi!”
Triệu Văn Vương hé miệng nói: “Tổng giám đốc Mặc, động cơ của bọn họ không đơn thuần, chúng ta không cần phải khách sáo đâu!”
Mặc Tu Nhân thong thả ung dung “ừm” một tiếng: “Tôi biết rồi, Đỗ Thanh Vy đang ở đâu?”
Triệu Văn Vương nói: “Ở dưới tầng hầm Tử Uyển, bây giờ có cần tôi tung ra tin tức nói rằng đã tìm được tủy thích hợp để cấy ghép rồi không ạ?”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Được đấy, còn nữa...!đừng để
Cẩm Sương biết chuyện này, cậu biết phải làm sao rồi đấy!”
Nghe vậy, thần kinh của Triệu Văn Vương lập tức căng cứng ra: “Tổng giám đốc Mặc anh cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác bảo mật, sẽ không để cô Bạch phát hiện ra đâu!”
Mặc Tu Nhân lười biếng “ừm” một tiếng: “Cứ vậy trước đã!"
Mặc Tu Nhân cúp máy rồi liên lạc với Mặc Ngôn, dò hỏi về việc tìm kiếm Tần Minh Lệ.
Kết quả, Tần Minh Lệ giống như là đã bốc hơi trong không khí vậy, vẫn không hề có tung tích gì như cũ, Mặc Tu Nhân không hề bảo Mặc Ngôn dừng lại, mà vẫn yêu cầu anh ta tiếp tục tìm kiếm.
Bên phía Triệu Văn Vương, sau khi cúp điện thoại, ra sức thông báo rằng nhà họ Tần đã tìm ra được người phù hợp để cấy ghép với Đỗ Yến Oanh rồi.
Mười giờ sáng, Bạch Cẩm Sương đang ở trong bệnh viện thì nhận được cuộc gọi từ Mặc Tu Nhân và được biết Mặc Tu Nhân đã tìm được tủy phù hợp để cấy ghép rồi! Bạch Cẩm Sương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đôi mắt đã ươn ướt: “Thật vậy sao?” Mặc Tu Nhân gật đầu: “Thật đấy, anh không dám lừa em chuyện này đâu!”
Bạch Cẩm Sương giữ chặt điện thoại, giọng nói kích động, còn có một chút buồn bã sót lại: “Mặc Tu Nhân, em thực sự rất vui, cảm ơn anh, thật đó!”
Mặc Tu Nhân nhẹ giọng nói: “Em yêu, đừng cám ơn anh, chỉ cần em không còn phải rơi vào tình thế khó xử nữa, anh làm tất cả những chuyện này đều rất xứng đáng!” Bạch Cẩm Sương khịt mũi: “Hôm nay công việc của anh có bận không?”
Mặc Tu Nhân khẽ cười: “Cũng không bận lắm, không phải lúc trước nói là muốn tổ chức đám cưới hay sao, anh tăng ca làm thêm giờ để làm việc, hiện tại...!đám cưới đã tạm thời bị gác lại rồi, anh cũng không còn bận như vậy nữa, hơn nữa, lúc trước cũng đã hoàn thành rất nhiều việc rồi!”
Bạch Cẩm Sương nhẹ giọng nói: “Vậy thì em muốn gặp anh có được không?”
Giọng nói của Mặc Tu Nhân mang theo một ý cười dịu dàng: “Được chứ, vậy em ở bệnh viện đợi anh đi, anh sẽ tới tìm em!”
Bạch Cẩm Sương nói: “Em sẽ tới tìm anh!”
Mặc Tu Nhân từ chối: “Không cần đâu, anh tới tìm em là được rồi, trong bụng em còn có hai đứa nhỏ nữa mà, em chạy lung tung anh không yên tâm đâu, anh tới tìm em là được rồi!” Sự dịu dàng từng li từng tí của Mặc Tu Nhân thực sự đã thấm sâu vào trái tim của Bạch Cẩm Sương từng chút một.
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Được rồi, vậy em sẽ đợi anh! Chồng ạ!”
Bạch Cẩm Sương nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, khuôn mặt đỏ bừng bừng lên, bình thường cô đều gọi tên của Mặc Tu Nhân, hơn nữa còn luôn gọi cả họ lẫn tên, đôi khi ở trước mặt người nhà có thể gọi là Tu Nhân, nhưng...!rất hiếm khi cô gọi Mặc Tu Nhân như vậy.
Rõ ràng biết bọn họ là vợ chồng nhưng sau khi gọi như vậy, ngay cả bản thân cô cũng không khỏi ngượng ngùng! Khi Mặc Tu Nhân nghe thấy tiếng gọi “chồng” sau cùng, vẫn đang suy nghĩ miên man thì thấy Bạch Cẩm
Sương đã cúp máy rồi, anh nhìn điện thoại khẽ cười lắc đầu, quả thật là một cô gái ngốc nghếch, đã là người sắp có ba đứa con rồi mà vẫn còn ngượng ngùng như vậy nữa chứ.
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại và đến thẳng đến bệnh viện Việt Đức.
Chẳng qua chỉ là hai vợ chồng Đỗ Khang đã đến bệnh viện sớm hơn Mặc Tu Nhân một chút.
Vốn dĩ đã tìm được tủy cấp ghép cho Đỗ Yến Oanh rồi, tâm trạng của Bạch Cẩm Sương đã tốt hơn rất nhiều, ngay cả chuyện Tần Minh Lệ biến mất ngày hôm qua gây ra áp lực tâm lý cho cô dường như cũng đã giảm bớt đôi chút rồi.
Kết quả là Đỗ Khang và Hà Yến lại trực tiếp tìm đến tận nơi, xông vào phòng bệnh của Đỗ Yến Oanh.
Đỗ Yến Oanh và Bạch Cẩm Sương còn có Tống Đình Nguyên, một gia đình ba người đang nói chuyện thì phòng bệnh bị đạp tung cửa ra.
Nhìn thấy những người ở bên ngoài cửa, vẻ mặt của Đỗ Yến Oanh trở nên khó coi, sắc mặt Tổng Đình Nguyên cũng sa sầm lại, ông ta cũng biết về việc Đỗ Thanh Vy đã lẩn trốn sau khi cấy ghép thành công!
Bây giờ, đối với nhà họ Đỗ ông ta chỉ còn lại sự ghê tởm và chán ghét mà thôi.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, nhìn những người tới, vẻ mặt có chút không vui: “Ông cụ Đỗ, ông đang làm gì vậy?”.
/1097
|