Làm sao Bạch Cẩm Sương có thể ích kỷ, bởi vì mẹ mình mà cho rằng Mặc Tu Nhân nỗ lực vì cô là chuyện đương nhiên!
Cho dù Mặc Tu Nhân nguyện ý, Bạch Cẩm Sương cũng không đồng ý.
Cô nhìn Mặc Tu Nhân, rút đi vẻ cứng rắn bên ngoài, khổ sở như một cô gái nhỏ: "Anh không biết đâu, bọn họ vừa mở mồm đã dùng công phu sư tử ngoạm, đưa ra yêu cầu muốn ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn nhà họ Tần, đừng nói nhà anh có thể làm được hay không, em cũng sẽ không đồng ý, lúc đầu em nghĩ hay là đưa thiết kế trang sức đá quý Minh Huyền cho bọn họ, lại cứu Đỗ Nghĩa ra, nhưng mà......!Em không ngờ rằng dã tâm của bọn họ lại lớn như thế!”
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân đau lòng hôn lên trán của coi: “Đừng khó chịu, thiết kế trang sức đá quý Minh Huyền cũng là tâm huyết của em, không thể để cho họ hẳn tùy tiện chà đạp, nếu bọn họ không chịu giúp đỡ, vậy anh sẽ dùng những biện pháp khác cứu dì Đỗ, em phải tin tưởng anh, em yêu!”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn anh một cái, hai mắt đỏ ửng khế gật đầu.
Một trận gió thổi qua đến, Bạch Cẩm Sương có chút lạnh, không nhịn được rụt cổ một cái, chui vào trong ngực Mặc Tu Nhân: “Mùa thu hơi lạnh”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Lạnh thì mặc nhiều một chút, bây giờ em không chỉ phải chăn sóc dì Đỗ, còn phải chăm sóc hai đứa bé trong trong bụng mình, biết không?"
Bạch Cẩm Sương nghe lời gật đầu.
Cuối cùng Mặc Tu Nhân cũng trấn an được Bạch Cẩm Sương, chuyện mò kim đáy biển, tìm được cốt tủy phù hợp, anh cũng dự định để Triệu Văn Vương nhanh chóng tung ra lời đồn.
Như vậy, Bạch Cẩm Sương cũng có thể an tâm.
Chỉ là Mặc Tu Nhân không nghĩ ngờ rằng, chuyện Bạch Cẩm Sương bên này vừa mới trấn an được, Tần Minh Xuân ở bên kia lại xảy ra chuyện.
Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân đang định xuống tầng thì nhận được điện thoại của Tần Minh Xuân.
Giọng điệu của Tần Minh Xuân có chút hoảng: “Tần
Minh Lệ chạy rồi!”
Mặc Tu Nhân vẫn đang nắm tay Bạch Cẩm Sương tay, nghe nói như thế thù trực tiếp ngây ngẩn cả người: “Chuyện gì xảy ra? Anh không trói chặt cô ta sao? Tại sao lại chạy mất?”
Trước đó Mặc Tu Nhân đã biết chuyện Tần Minh Lệ nghe lén được chuyện thân phận của Tần Minh Xuân, anh vô cùng tán thành đối với quyết định của Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Xuân.
Dù sao, Tần Minh Lệ đã biết tin tức này, chỉ cần cô ga còn sống thì có khả năng bí mật sẽ bị tiết lộ ra.
Cho nên, Mặc Tu Nhân đề nghị với Tần Minh Xuân là tạo cho Tần Minh Lệ bị tai nạn xe cô.
Đương nhiên, những lời này bọn họ đều không nói cho Bạch Cẩm Sương, dù sao, Bạch Cẩm Sương có thể hung ác hạ quyết tâm bảo Tần Minh Xuân đi xử trí Tần Minh Lệ đã là gắng lắm rồi.
Cho nên, Mặc Tu Nhân trực tiếp để Tần Minh Xuân đi làm chuyện này, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vầy!”
Tần Minh Xuân có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Anh cũng vừa mới biết được, lúc đầu anh định đưa Tần Minh Lệ đến trước một chiếc xe mất phanh, nhưng mà anh không ngờ hai người anh phải tới trông coi Tần Minh Lệ nổi lên ham muốn,, kết quả lúc đang làm việc bọn họ lại chủ quan, nới lỏng sợi dây trên người Tần Minh Lệ, cuối cùng, Tần Minh Lệ......!Giết hai người kia, rồi chạy!”
Mặc Tu Nhân thật sự khiếp sợ: “Tần Minh Lệ giết hai người trông coi cô ta?”
Tần Minh Xuân bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Đúng vậy, cô ta giết người, vốn dĩ cô ta chính là kẻ điên, không có gì cô ta chuyện không dám làm, mấy năm trước, cô ta vì muốn cầm được danh sách đi học đã đẩy Tần Minh Xuân từ trên núi xuống, loại chuyện này cô ta có thể làm ra được, chỗ nhốt Tần Minh Lệ vốn chính là nhà kho của một công trường công trình kiến trúc, bên trong có cốt thép, cô ta cũng hung ác......!Một người trực tiếp bị cô ta dùng cốt thép đánh trúng đầu, một kích mất mạng, một người khác......!bị cốt thép xuyên qua ngực, căn bản chưa kịp nghĩ cách cứu viện!”
Mặc Tu Nhân không ngờ rằng Tần Minh Lệ lại hung ác như thế.
Con người anh bình tĩnh: “Nhỡ đâu Tần Minh Lệ nói thân phận của anh cho người khác biết, anh sẽ gặp nguy hiểm, trước tiên anh cứ trốn đi, em cho người đi điều tra hành tung của Tần Minh Lệ.
Tần Minh Xuân nhíu mày: “Không có việc gì......!Nếu như cô ta thật nói chuyện này ra, sợ là nhà họ Tần cũng chưa chắc có thể bảo vệ được anh, dù sao chuyện sau khi chết trùng sinh, đối tất cả mọi người tới nói, sự nghi ngờ và dụ hoặc là quá lớn, chúng ta cứ tìm được Tần Minh Lệ trước rồi nói tiếp!”
Mặc Tu Nhân trầm ngâm một tiếng, đồng ý cách nói của Tần Minh Xuân, anh hỏi thăm chỗ Tần Minh Lệ chạy trốn, lập tức đi tìm người đi thám thính tìm tòi.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, mặt mũi tràn đầy áy nảy cùng lo lắng: “Tần Minh Lệ chạy rồi sao?”
Chuyện này quá nghiêm trọng, vẻ mặt Mặc Tu Nhân cũng có chút nghiêm túc, anh khẽ gật đầu: “Ừ, chạy rồi!”
Bạch Cẩm Sương tự trách: “Đều tại em, nếu như không phải em lỡ miệng nói ra thì đã không có chuyện như vầy rồi.
Mặc Tu Nhân cầm tay của cô, nhéo lòng bàn tay của cô, trấn an nói: “Em đừng tự trách, loại chuyện này vốn là chưa chắc có thể giấu được mãi, em cũng không nên suy nghĩ bậy bạ, anh đã sắp xếp người đi tìm Tần Minh Lệ rồi, chỗ nhốt cô ta vốn là vắng vẻ, trong thời gian ngắn chưa chắc cô ta có thể rời khỏi đó.”
Nghe thấy Mặc Tu Nhân nói như vậy, Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu, nhưng vẫn lo lắng.
Cùng một thời gian đó, ngoại ô phía Tây của thành phố Trà Giang, trên một con đường nhỏ hẹp.
Lục Minh Lâm lái xe, đang nói chuyện phiếm với Lục Thành Ngôn: “Anh, phôi thai người nhân bản mới của chúng ta đã thành công, chỉ cần dùng số lượng thuốc vừa phải, một năm sau, thí nghiệm được đánh số là Tần Vô Đoan sẽ tận hai mấy tuổi đó, đến lúc đó, thí nghiệm của chúng ta có thể tiếp tục tiến hành!”
Lục Thành Ngôn xoa mi tâm, khẽ gật đầu: “Anh đã biết! Tiếp tục nghiên cứu, đến tương lai, những thí nghiệm này sẽ do chúng ta sử dụng, không được chủ quan!”
Lục Minh Lâm nghiêm túc gật đầu: “Anh Ngôn, anh yên tâm, lần này em chắc chắn sẽ cẩn thận, chỉ là......!em nghe nói, hiện tại quan hệ của anh Sở với Mặc Tu Nhân không tệ, nếu để cho anh ta biết chúng ta nghiên cứu cái này, hơn nữa còn tới thành phố Trà Giang, có thể sẽ......!
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Minh, Lục Thành Ngôn bật cười một tiếng: “Sợ cái gì, tốt xấu gì anh ta cũng là anh ruột của anh, cho dù bị phát hiện, chẳng lẽ anh ta còn có thể giết anh, hơn nữa, chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất, chúng ta trở lại thành phố Trà Giang lâu như vậy, không phải cũng không bị bọn họ phát hiện ra sao? Chỉ cần chúng ta khiêm tốn một chút, không thường xuyên ra ngoài là được!”
Bọn họ về đây đã hơn hai tháng, hiện tại bọn họ đang ở căn cứ thí nghiệm bí mật ở ngay bên dưới đất chỗ cuối con đường này.
Lục Thành Ngôn không cảm thấy Mặc Tu Nhân và Sở Hạnh Từ sẽ nhàm chán đến mức chú ý tới chỗ này.
Gần đây anh ta làm thí nghiệm khá nhiều, người có chút mỏi mệt, nhịn không được xoa đầu, một cái tay khác vươn ra, nói Lục Minh Lâm: “Đưa nước cho anh!”
Lục Minh Lâm một tay cầm tay lái, một tay đưa nước cho Lục Thành Ngôn, có chút đau lòng: “Anh Ngôn, anh đừng cố quá, trở về nghỉ ngơi cho tốt.
Lời kế tiếp, cậu ta còn chưa nói xong thì đột nhiên dẫm mạnh phanh lại, sắc mặt tái nhợt, giọng nói vô cùng bối rối: “Anh Ngôn, em tông vào người khác.”
Vẻ mặt Lục Thành Ngôn biến hóa: “Trước đừng sợ, xuống xe nhìn xem rốt cuộc tình huống như thế nào” Tay Lục Minh Lâm có chút phát run, chỉ là từ nhỏ cậu ta đã nghe Lục Thành Ngôn, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn xuống xe.
Đợi đến khi cậu ta nhìn thấy người ngã trước sẽ mình là một người phụ nữ vô cùng chật vật, chân mày cậu ta cau lại, bởi vì trên người phụ nữ hình như không có vết thương.
Nhưng mà trên quần áo rõ ràng có vết máu, hơn nữa nhìn vết máu kia giống như là bị bắn lên, căn bản không giống như là bị đụng.
Lục Minh Lâm nhịn không được lạnh lùng nói: “Ở loại địa phương này giả bộ làm người bị đụng, cô...”
Kết quả, cậu ta còn chưa nói xong, người phụ nữ bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt còn mang theo vết máu: “Cứu tôi!”.
/1097
|