Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 997: Chú ý đến hình tượng
Cảnh Hạo Đông phản ứng lại và lập tức quay ra nhìn vợ mình, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lâm Kim Thư.
Sở Tuấn Thịnh cũng lập tức quay đầu nhìn Vân Yến, chỉ thấy vẻ mặt Vân Yến hơi khó hiểu.
Rõ ràng, họ không ngờ rằng Sở Tuấn Thịnh và Cảnh
Hạo Đông lại trông như riêng tư như thế này!
Sở Tuấn Thịnh và Cảnh Hạo Đông im lặng, Bạch Cẩm Sương cười nói: “Tôi nghe nói rằng họ thường làm điều này.
Chúng ta quen là được rồi, chúng ta tự nói chuyện với nhau đi!”
Lâm Kim Thư và Vân Yến nhìn nhau một lúc, sau đó cả hai bật cười.
Bởi vì đang có con gái ở đây, hai đối thủ Sở Tuấn Thịnh và Cảnh Hạo Đông vẫn kiềm chế, không dám nói lời nào quá đáng.
Cho đến khi kết thúc cuộc họp thường niên, họ mới tách nhau ra.
Sở Tuấn Thịnh đưa Vân Yến về nhà.
Ở tầng dưới căn hộ của Vân Yến.
Sở Tuấn Thịnh nhìn cô ấy mặc áo khoác của mình, nói: "Anh đưa em lên nhà nhé?”
Vân Yến lập tức lắc đầu xua tay: "Không...không cần!"
Sở Tuấn Thịnh có chút bất lực, đừng nhìn sự cứng rắn, mạnh mẽ bên ngoài của Vân Yến, khi hoà hợp thực sự rồi thì mới biết, cô ấy thực ra cũng chỉ là một cô gái trầm lặng, yếu đuổi mà thôi.
Không biết có phải là ảo giác của Sở Tuấn Thịnh hay không, anh ta luôn cảm thấy...Vẫn Yến có vẻ có chút không tự tin.
Đặc biệt là khi ở với mình, cô ấy hay trở nên khó chịu.
Vốn dĩ tối nay Sở Tuấn Thịnh định đưa Vân Yến đi thư giãn, kết quả là vừa đến nơi, Vân Yến lại có vẻ không thoải mái.
Sở Tuấn Thịnh có chút bất lực, những vấn đề này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, nếu không, bọn họ không thể mỗi lần hẹn hò đều rủ bạn đi cùng được!
Nghĩ đến đây, Sở Tuấn Thịnh chợt nắm lấy tay Vân
Yến: "Yến Yến!"
Vân Yến thân thể hơi cứng lại: "Hả?"
Sở Tuấn Thịnh nhìn cô ấy: "Em có ý kiến gì với anh không?"
Vân Yến sửng sốt, lắc đầu: "Không có!" Sở Tuấn Thịnh bất lực nói: "Vậy thì tại sao tôi lại cảm thấy em...có chút sợ anh?"
Vân Yến nhìn anh ta với vẻ mặt do dự: "Em thật sự không sợ!”
Cô ấy nghĩ đến việc trước đây Sở Tuấn Thịnh có thể đã từng yêu ai đó rồi, và cô ấy chỉ là một cây bắp cải nhỏ không hiểu chuyện thôi, vì vậy cô ấy không thể không nghĩ đến việc Sở Tuấn Thịnh sẽ so sánh cô ấy với người khác.
Một chút buồn, một chút kém cỏi, cùng với tâm trạng rồi bời, phức tạp giờ đây của cô ấy, điều này khiến cô ấy mấy ngày nay đều cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh.
Nhưng cô ấy không biết nên giải thích như thế nào!
Sở Tuấn Thịnh lại hiểu lầm cô ấy, anh ta hỏi: "Có phải là do tối nay anh đã nhằm vào cái người tên Hứa Lâm nên dọa em sợ sao?”
Vân Yến ngẩn người, chuyện này đến đâu thì đến vậy! Cô ấy nhìn Sở Tuấn Thịnh bất lực lắc đầu: "Làm gì có chuyện đó!"
Sở Tuấn Thịnh nắm chặt tay cô ấy không buông: "Vậy thì nói cho anh biết, những ngày qua sao em lại trốn tránh anh? Có phải có chỗ nào anh làm chưa đủ tốt không?”
Khi thấy thái độ của Sở Tuấn Thịnh cứ liên tục thề không ngừng cho đến khi đạt được mục đích, Vân Yến ngập ngừng nói: "Em...em không có nhiều kinh nghiệm yêu đương!" Sở Tuấn Thịnh gật gật đầu: "Anh biết mà, Vân Yến nhà chúng ta là thuần khiết nhất!”
Vân Yến mặt đỏ lên: "Ý của em không phải vậy, ý của em là, em không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, không giống như anh, hôn rất thành thạo, cho nên...đôi khi em cư xử hơi ngốc nghếch, xin anh đừng cười nhạo em.
Thật ra thì...em không trốn tránh anh, chỉ là đang phân loại cảm xúc của mình mà thôi! Gần đây em đã suy nghĩ rất nhiều nên.."
Thật ra trước đó Bạch Cẩm Sương đã ở trên mạng nói với cô ấy rằng cô ấy không nên nghĩ quá nhiều về chuyện này, nếu không sẽ tự mình chuốc lấy phiền toái.
Tuy nhiên, con người thực sự làm sao có thể kiểm soát được suy nghĩ của chính mình, cô ấy càng không muốn nghĩ tới thì suy nghĩ của cô ấy càng trở nên điên cuồng, khi nhận ra mình đã bước vào vòng tròn kỳ lạ này thì đã quá muộn!
Sở Tuấn Thịnh không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy, vẻ mặt anh đầy phức tạp nhìn Vân Yến: "Vậy...em nghĩ rằng anh sẽ cười em khi em là mối tình đầu của anh sao?”
Vân Yến nhìn anh ta với khuôn mặt ửng hồng, vẻ mặt vô cùng khó chịu: "Anh sẽ không sao? Em sắp đầu3 rồi, trước đây chưa từng yêu ai cả!"
Sở Tuấn Thịnh cảm thấy bất lực, không khỏi xoa xoa mái tóc của cô ấy: "Cô gái ngốc, sao anh có thể đùa giỡn với em được? Em chưa từng yêu ai là vì em cứ dè dặt, tự ái như này.
Làm sao có thể đối xử với bản thân mình như thế được?"
Vân Yến liếc nhìn anh ta một cái: "Nhưng mà, anh...anh thật là...em nghĩ...dường như khoảng cách giữa chúng ta có chút lớn!"
Vân Yến không giải thích những gì cô ấy đang nói, nhưng Sở Tuấn Thịnh căn bản có thể hiểu được.
Anh ta hơi ngẩn ra: "Cho nên, em chán ghét anh? Em cho rằng anh không xứng với em, hay là cảm vẫn còn tự ti?"
Vân Yến cúi đầu, trầm giọng nói: "Không biết, có lẽ là..tất cả!"
Vì vậy mới nói trong lòng cô ấy phức tạp quá!
Sở Tuấn Thịnh bất lực cúi người, ghé vào lỗ cô ấy nàng nói nhỏ: "Cho dù em có tin hay không thì em chính là mối tình đầu của anh.
Hai người yêu nhau thì chính thức trở thành kiểu bạn trai bạn gái.”
Vân Yến đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không tin nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Không thể!”
Sở Tuấn Thịnh cười: "Tại sao lại không thể?" Vân Yến mặt đỏ bừng: "Anh rõ ràng...rõ ràng là..." Rõ ràng là rất điêu luyện!
Vân Yến đỏ mặt, cô ấy không thể nói.
Nhưng mà Sở Tuấn Thịnh biết cô ấy định nói gì, nhìn Vân Yến xấu hổ như vậy, anh ta chỉ cảm thấy đáng yêu, không khỏi xoa xoa tóc cô ấy: "Ngốc nghếch, chẳng lẽ em chưa từng nghe nói sao? Về một số phương diện, đàn ông có thể tự học mà không cần ai hướng dẫn cả.
Huống chi...anh đã ba mươi tuổi, độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông, nếu anh còn không hiểu chuyện này thì làm sao còn mặt mũi mà đi tìm bạn gái?" Vân Yến đỏ mặt, cô ấy không nói gì, chỉ đãi đăm nhìn Sở Tuấn Thịnh.
Sở Tuấn Thịnh cười nói nhỏ: "Hơn nữa...cũng chưa từng ăn thịt heo, cũng chưa từng thấy heo chạy sao? Em không lẽ cũng chưa từng nghe nói rằng con trai lúc hơn mười mấy tuổi là đã xem cái đó, em cho rằng...học hơn mười mấy năm, anh không biết sao? Lực học của anh cũng không tệ lắm đâu, Yến Yến!”
Vân Yến mặt lập tức đỏ bừng: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy?"
Khóe môi Sở Tuấn Thịnh cong lên, anh ta vươn tay ấn vào khóe miệng cô ấy, ánh mắt thâm thúy: "Anh đang nói sự thật, sao nào? Trông em ngại kìa!"
Vân Yến đỏ mặt nhìn anh ta: “Em không có, em lên nhà trước đây!"
Vân Yến vừa nói vừa quay đầu lại muốn chạy.
Kết quả, vừa quay người, cô ấy còn chưa đi được một bước, đã bị Sở Tuấn Thịnh kéo lại, trực tiếp ôm vào trong lòng.
Anh ta nói nhỏ: "Em chạy cái gì vậy? Anh học nhiều năm như vậy mà.
Là bạn gái của anh, em không nghĩ rằng nên cùng anh luyện tập chút sao?"
Vân Yến xấu hổ không biết làm sao để đón nhận lời của anh ta, cô ấy lắp bắp nói: "Em...em...em không làm!"
Nhìn thấy bộ dạng có chút đáng thương của cô ấy, Sở Tuấn Thịnh không khỏi cười thầm: "Không sao, anh sẽ dạy em!"
Vân Yến đột nhiên nhìn chằm chằm anh ta, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Sở Tuấn Thịnh đang được phóng đại lên, trực tiếp chặn môi cô ấy lại.
Vân Yến quá đáng yêu, Sở Tuấn Thịnh càng hiểu cô ấy, trái tim càng nóng lên.
Anh ta không dám đưa cô ấy lên lầu, anh ta thật sự rất sợ...không kiềm chế được!
Vân Yến bị hôn một lúc lâu, eo mềm nhũn hẳn, cảm giác như đang treo ở trên người Sở Tuấn Thịnh, cảm giác miệng mình sắp sưng lên, Sở Tuấn Thịnh cũng không định buông tha cho cô ấy, còn đang có xu hướng trở nên tồi tệ hơn.!
Vân Yến đầu óc choáng váng, đúng lúc này, một chiếc xe ô tô đột nhiên tiến vào tiểu khu.
Vân Yến bị ánh đèn chói mắt chiếu vào, nó làm cho cô ấy chợt bừng tỉnh, đỏ mặt đẩy Sở Tuấn Thịnh ra, hơi thở không ổn định: "Em...em lên lầu!"
Nói xong cô ấy bỏ chạy như bị một con sói đang đuổi theo sau lưng.
Cô ấy cảm nhận được rồi, Sở Tuấn Thịnh vừa rồi...đã án binh bất động chờ thời cơ! Nghĩ đến đây, mặt cô ấy càng đỏ hơn.
Sở Tuấn Thịnh lười biếng dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc, nhìn chằm chằm bóng lưng của Vân Yến, cười thầm một tiếng.
Sớm muộn gì….cô ấy cũng phải là của anh ta!.
/1097
|