Vô Hạn Thự Quang

Chương 177: Giá trị đan dược. (1)

/722


“Sở Hạo, tôi hiểu rõ con người anh. Còn nhớ những gì anh nói với tôi trước đây không?”

John Connor đứng trước bàn phẫu thuật nói với Sở Hạo: “Khi đó tôi chẳng những không phục mà còn oán hận cách làm của anh. Thế nhưng trải qua hai mươi năm chiến đấu, tôi đã biết thế nào là những ngày hỗn loạn mạnh được yếu thua sau tận thế-ngày phán xét. Tiếp đến là từng đoàn quân robot tràn ngập khắp nơi càn quét truy bắt nhân loại, loài người bị dồn tới chân tường, không thể tự vệ. Tôi rốt cuộc hiểu được suy nghĩ của anh… Anh là người tốt, đừng nên gượng ép mình quá”

“Tình hình hiện tại của chúng ta rất xấu. Những gì anh nói lúc trước đều đã xảy ra. Quân đoàn robot của Skynet tăng trưởng với tốc độ chóng mặt, hơn nữa còn không ngừng tiến hóa. Hiện tại bọn chúng đã phát triển tới thế hẹ 600. Theo tin tức tình báo thì bản thiết kế T800 cũng đã hoàn thành. Không biết liệu chúng ta còn có thể cầm cự bao lâu nữa. Sợ rằng đến thế hệ con trai tôi thì tình hình càng tồi tệ hơn, loài người đứng trước nguy cơ tuyệt chủng.

“Vì thế, tôi cần anh, xin hãy ở lại giúp tôi, tôi chưa từng thấy người nào hay tiểu đội nào có thực lực mạnh mẽ như đội các anh. Có sự trợ giúp của các anh thì chí ít về phương diện chiến thuật, chúng ta sẽ không e ngại va chạm với đám robot kia nữa. Liệu…”

Sở Hạo nghe vậy lắc đầu: “Nếu tiểu đội của tôi còn được như ban đầu, tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu. Thế nhưng hiện tại, chúng tôi không những nhân số lẫn chiến lực đều hao tổn mà còn gặp phải vài vấn đề phức tạp khác nữa. Huống hồ sắp tới sẽ xuất hiện… Nói thế nào nhỉ, đơn giản thì có một thứ vũ khí còn đáng sợ hơn đạn hạt nhân sắp bị truyền tống tới khu vực này. Chỉ là nó sẽ công kích chẳng phân biệt địch ta nên tôi mới khuyên các cậu đi trốn, chỉ như vậy tôi mới có thể…”

"Hy sinh bản thân, cứu những người còn lại?" John thoáng trầm mặc hỏi.

"Cũng không hẳn, chỉ là đang tìm..." Giọng Sở Hạo càng ngày càng nhỏ, hẳn thuốc gây mê đã bắt đầu có tác dụng nên hắn dần chìm vào ‘giấc ngủ’. Mọi người đều nhìn về phía John, thấy hắn gật đầu mới di chuyển các thiết bị tới bên bàn mổ….

Thời gian cấy ghép chân tay cơ giới cũng không dài, lúc Sở Hạo tỉnh lại thì mới chỉ tới xế chiều hôm đó. Thời điểm Trung Châu đội hàng lâm còn khoảng hơn ngày nữa nên hắn không dám nghỉ ngơi. Trước tiên phải làm quen với những thứ vừa được gắn vào cơ thể. Tuy độ linh hoạt kém xa chân tay thật nhưng ngờ trạng thái cơ nhân tỏa, hắn thích ứng rất nhanh và không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Hơn nữa nếu xét về phương diện sức mạnh thì đám chân tay cơ giới này vượt xa người thường. Nếu phối hợp với ma pháp D&D của hắn thì cho dù gặp phải T800, hắn cũng tự tin có thể xử lý được. Xem ra việc lẻn vào tổng bộ Skynet ở New York an toàn hơn không ít.

Xong việc, Sở Hạo cũng chẳng khách khí với John mà lấy của hắn cả đống đồ ăn rồi cứ thế nhồm nhoàm ngay giữa đại sảnh trung tâm. Chẳng quan tâm đến đám người đang chỉ trỏ xung quanh, hắn ăn uống thả cửa. Mà John thì chỉ an vị ngồi một bên nhìn hắn, khói thuốc lãng đãng đầy tâm trạng.

"Sở Hạo, lần cuối cùng, tôi thỉnh cầu anh ở lại, nơi này thật sự rất cần…” John Connor thấy Sở Hạo ăn sắp xong, kìm không được liền mở lời.

Sở Hạo nuốt nốt miếng thịt nướng cuối cùng trên bàn, hắn uống một ngụm lớn rồi mới lên tiếng: "Không, cậu sai rồi, nơi này không cần tôi, người bọn họ cần là cậu. Với các vị, tôi đã là quá khứ. Thất bại đó chẳng những không ngăn được ngày phán xét mà còn khiến nó tới sớm. tất cả đều đã kết thúc, tôi không thể ngăn cản được ngày Phán Xét, cũng chẳng cứu được ai cả. Những gì tôi làm giờ trở thành rào cản níu kéo bước chân các cậu. Tôi không thể bù đắp được những sai lầm đó vậy thì chỉ cố hết sức để giảm bớt hậu quả nó mang lại. Cho nên, không cần nói thêm gì nữa, tôi đi đây.”.

John Connor thở dài, cũng không khuyên nữa, chỉ hỏi: “Thế uy lực của loại vũ khí siêu cấp mà anh nói như thế nào, phạm vi bao phủ, thời gian duy trì? Đây là vấn đề cuối cùng tôi muốn biết.”

“Uy lực, tương đương với vài quả bom nguyên tử phát nổ liên tục, phạm vi là toàn bộ bờ biển phía tây nướ Mỹ, thậm chí có thể ảnh hưởng tới khu vực miền trung. Chẳng qua thời gian duy trì rất ngắn, nhiều nhất cũng chỉ từ ba đến năm ngày, nếu có thể trốn sớm thì may ra thoát được một kiếp. Nhưng một khi bị đối phương phát hiện thì sẽ không tránh khỏi vận mệnh bị hủy diệt. Tin tức tốt là không chỉ chúng ta mà đám robot của Skynet cũng là mục tiêu. Cho nên, so với đám người máy đang sục sạo trên mặt đất thì mục tiêu đặt vào chúng ta nhỏ hơn nhiều. Chỉ cần ẩn núp cho tốt thì quân đoàn robot đó sẽ giúp chúng ta thu hút tất cả hỏa lực, cũng tương đương với làm suy giảm thực lực Skynet với biên độ lớn nhất.”

Nghe Sở Hạo nói thế, John Connor cũng không ngăn cản nữa. Bởi những thông tin hắn vừa nghe quá chấn động, rất cần thời gian để tiêu hóa và sắp xếp. Nhất là phải thông báo cho bộ chỉ huy đang ẩn nấp dưới đáy biển và các lực lượng kháng chiến rải rác quanh khu vực chịu ảnh hưởng. Muốn làm hết những điều đó, Jonh cũng phải sứt đầu mẻ trán không ít. Hơn nữa tâm trí Sở Hạo đã quyết, hắn chẳng thể thay đổi được nên chỉ đành phái một chiếc trực thăng đưa Sở Hạo lặng lẽ tiềm hành vào khu vực tổng bộ Skynet tại New York.

Trên máy bay, Sở Hạo nhắm mắt trầm tư, ngồi yên lặng trong khoang của mình. Bỗng một thanh niên mặc quân trang ngập ngừng đi tới chỗ hắn. Sở Hạo mở mắt nhìn lại khiến cậu ta sợ đến mức phải lui về sau mấy bước. Song không biết lấy dũng khí từ đâu ra, rốt cuộc cậu ta cũng ngồi xuống đối diện với Sở Hạo: “Có thể nói chuyện với anh một chút không? Anh, các anh thật sự là những anh hùng đã nỗ lực chiến đấu để ngăn cản ngày phán xét hai mươi năm trước đây ư?”

Trong mắt Sở Hạo chợt lóe một tia ảm đạm, mỉm cười đáp: “Không, chúng tôi không phải anh hùng. Đúng là hai mươi năm trước, chúng tôi cố gắng ngăn cản Skynet và ngày phán xét nhưng đã thất bại, hơn nữa còn khiến nó xảy ra sớm…."

Người thanh niên chần chờ một chút nhưng vẫn nói tiếp: “Rất nhiều người vẫn luôn truyền tụng tên tuổi của các anh. Bọn họ đều nói các anh là những anh hùng. Nhờ sự xuất hiện của các anh mà một số thành viên cao cấp trong chính phủ và quân đội có được những chuẩn bị cần thiết, hơn nữa còn thành công trong việc bảo vệ một nhóm khoa học gia. Theo sự chỉ dẫn các anh để lại, John Connor nhanh chóng được tìm thấy tại một căn cứ nằm sâu trong khu mỏ bỏ hoang. Hiện tại, Jonh gần như đã trở thành lãnh tụ của chúng tôi. Tuy quân kháng chiến vẫn đang bị lực lượng người máy của Skynet chèn ép nhưng nếu không nhờ các anh thì tình trạng loài người bây giờ còn bi đát hơn nhiều. Những điều ấy là thật đúng không?”

Sở Hạo trầm mặc, một lát sau, hắn bỗng nhiên hỏi "Tại sao cậu lại hỏi những điều này? Nó có ý nghĩa đặc biệt gì với cậu sao?"

Gã thanh niên lại một lần nữa chần chờ, hồi lâu sau, dường như phải lấy hết dũng khí hắn mới lên tiếng: “Bởi vì cha, mẹ và ông nội tôi… Uhm, tôi không thể nhớ rõ khuôn mặt họ vì tôi là trẻ mồ côi, được quân đội nuôi từ bé. Nhưng sĩ quan huấn luyện là bạn chiến đấu sinh tử của chan nên ông ấy hay kể chuyện cho tôi nghe. Ông ấy bảo, người nhà của tôi đáng nhẽ có thể sống thêm được mười mấy năm bình yên nữa nhưng vì ngày phán xét đến sớm… Tôi muốn biết…"

“Cái chết của họ… Đánh đổi mười mấy năm sống vui vẻ để có được sự chuẩn bị cho ngày hôm này… Sự hi sinh đó có đáng giá không?”

Sở Hạo nhìn sâu vào mắt gã thanh niên đó, hắn có thể thấy được sự hi vọng, thống khổ, cùng một chút sợ hãi đan xen. Cổ họng Sở Hạo đắng chát khó nói thành lời. Hắn rất muốn cho cậu ta biết sự thật, những hi sinh đó chẳng có chút giá trị gì cả. Bởi dù nhóm Sở Hạo không xuất hiện và ngày phán xét diễn ra theo đúng lịch trình thì hướng đi của thế giới vẫn phát triển như hiện tại. Cho nên, nếu hai mươi năm trước bọn họ đã không ngăn được Skynet thì mọi hi sinh đều là vô nghĩa..

Nhưng cho dù hiểu rõ, Sở Hạo vẫn không thể mở miệng được. Sự thật quá tàn khốc!

‘Những hi sinh đó… đáng giá!”

Sở Hạo hơi cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Tuy rằng chúng tôi thất bại trong việc ngăn chặn Skynet và ngày phán xét nhưng cũng đã tạo ra được một số lợi thế. Song đã có dũng khí muốn thay đổi thì cũng phải sẵn sàng chấp nhận cái giá phải trả. Chúng ta tuy cải biến được một phần lịch sử, có điều xuất hiện hi sinh là điều chắc chắn. Cho nên, những mất mát ấy rất đáng giá.”

( Không, tất cả chẳng có chút giá trị nào cả. Nếu không thể giành được thắng lợi, những hi sinh kia đều là vô nghĩa!)

Gã thanh niên lập tức hưng phấn gật đầu, không nói gì nữa mà trở về vị trí chỗ ngồi của mình trong cabin. Nhưng khi đó, hai mắt hắn đã hoe đỏ..

Còn Sở Hạo, hắn vẫn tiếp tục trầm mặc ngồi ở đó. Tâm trạng hắn u ám y như màn đêm bên ngoài trực thăng lúc này. Đồng hồ vẫn điểm…. Bốn tiếng nữa, ngày mới sẽ đến, cũng là lúc Trung Châu đội xuất hiện.

Thời gian còn lại…

Bốn tiếng!

/722

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status