Vô Hạn Thự Quang

Chương 11: Còn sống

/722


“Bọn họ có súng.”

Trên cầu thang, ba người Sở Hạo, J, Ao Saqi đang toàn lực chạy trên lối cầu thang khẩn cấp. Sở Hạo vừa guồng chân vừa nói: “Đúng vậy, theo như trong phim, nam chính cùng bạn hắn có một khẩu súng. Cơ mà không sao, cả hai đều là người bình thường, chỉ cần chúng ta nhanh một chút thì có thể áp sát bọn họ, khẩu súng kia không quyết định được gì. Nhưng có một điều hai anh phải chú ý, chính là không nên làm bọn họ bị thương, ít nhất là không thể giết, bởi vì tôi không biết thế giới luân hồi có khấu trừ điểm thưởng của chúng ta vì thế hay không.”

J cười hắc hắc: “Âm điểm sẽ bị delete? Cái này thì ta biết rõ, ta sẽ cố khống chế.”

Sở Hạo lại nghiêm túc nhấn mạnh: “Không phải khống chế giữa giết và làm bị thương. Tôi muốn bọn họ còn sống, đặc biệt là nam chính, hơn nữa còn phải đủ sức hành động, đứt tay gãy chân cũng không được. Biết đâu vì vết thương ấy mà liên lụy tới chúng ta thì sao, cũng giảm khả năng đối kháng với sinh vật ngoài hành tinh nữa chứ, hiểu không?”

J gãi gãi cái đầu trụi lủi của mình: “Dạ dạ dạ, ngươi là lão đại, ngươi cứ phân phó, ta nhất định nghe theo.”

“Anh thì sao? Ao Saqi? Tôi biết trong căn cứ của tổ chức các anh có huấn luyện mục giết người. Tôi sẽ không lặp lại những điều vừa rồi đâu…, hơn nữa một khi động thủ thì không thể nào đổi ý nữa. Tôi không muốn xuất hiện bất kỳ chuyện gì không vui.” Sở Hạo quay đầu nhìn Ao Saqi.

Ao Saqi trầm mặc mất mấy giây mới lên tiếng: “Tôi biết rồi, yên tâm đi! Tôi sẽ làm theo lời anh nói.”

Cho đến lúc này, Sở Hạo mới mỉm cười: “Tốt, chúng ta tiếp tục tiến lên. Nếu xét về mặt thời gian thì hiện tại nam chính và nữ chính đều đang ở trên sân thượng, vừa vặn bắt được cả hai, tránh khỏi việc phải chia ra sẽ khiến tốc độ chúng ta bị chậm. Thời gian không còn nhiều lắm, phải nhanh hơn nữa!”

Thể lực cả ba đều vô cùng tốt. J không cần phải nói. Sở Hạo nhìn qua có chút văn nhược nhưng thể lực của hắn thậm chí cón tốt hơn J. Về phần Ao Saqi có vẻ trầm mặc song sức khỏe cũng tuyệt đối vượt xa người thường. Ba người một mực chạy qua mười mấy tầng, lúc lên được sân thượng cũng chỉ hơi hổn hển một chút mà thôi. Mà đúng lúc này, bọn họ vừa vặn chứng kiến một cô gái tóc vàng đang sốt ruột kéo chốt cánh cửa sắt, nhưng nó tựa hồ đã bị khóa, làm thế nào cũng không mở ra được.

Ba người liếc nhìn nhau, J lập tức nói: “Này, tránh ra đi, để ta mở cánh cửa đó cho” Vừa nói, hắn vừa xông tới vặn nắm đấm cửa.

Cô gái tóc vàng cả kinh liếc nhìn ba người, nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ thấy J gầm nhẹ một tiếng, cơ bắp phồng lên, BA~ chốt cửa bị uốn cong…

Ở bên ngoài, hai nam tử mặt lộ vẻ kinh hoàng đang hoảng sợ đứng đó, sau lưng bọn họ trôi nổi một vật phi hành kỳ lạ, từ trên những xúc tu chiếu xuống một dải ánh sáng lam chướng mắt. Người đứng mũi chịu sào là J cùng cô gái tóc vàng, cả hai đồng thời nhìn chính diện vào chùm lam quang đó.

Hai người phía sau cửa sững sờ nhìn J, có điều bọn họ cũng không trì hoãn lâu mà vội vàng lao vào bên trong, đồng thời kéo cả J cùng cô gái tóc vàng đang đứng ngu ngơ tại chỗ. Cánh cửa đằng sau nhanh chóng bị đóng lại, chùm lam quang cũng theo đó bị chặt đứt. Mãi lúc này, mọi người mới thở phào một hơi.

“Elaine! Elaine! Em thế nào rồi? Elaine!”

Khi mọi người phục hồi tinh thần liền thấy được mục tiêu bắt cóc lần này của bọn họ, nhân vật nam chính của Skyline Jerrord đang cúi người ôm cô gái tóc vàng không ngừng hô hoán: “Elaine! Anh đây! Anh đang ở bên cạnh em. Em thấy trong người thế nào? Có nghe thấy tiếng anh không?”

Người da đen bên cạnh cũng vội vàng: “Jerrord, chúng ta mau rời khỏi đây trước đã, chỗ này không an toàn, bên ngoài kia còn một con quái vật nữađó. Đi, về phòng chúng ta rồi nói.”

Jerrord nghe vậy mới phục hồi tinh thần, vội ôm Elaine từ trên mặt đất lên. Nhưng đúng lúc này, Sở Hạo đánh mắt với Ao Saqi, hai người một trái một phải kẹp lấy Jerrord và người bạn của hắn, đồng thời cánh tay Ao Saqi khẽ động, khẩu súng trên tay người da đen liền đổi chủ.

Người da đen bị khóa tay khiến không thể động đậy, hắn lớn tiếng hô lên: “Này, anh bạn, các anh muốn làm gì vậy?” Hiện tại cũng không phải lúc cướp bóc đâu, bên ngoài có một lũ quái vật bay tới bay lui biết khống chế nhân loại đó, muốn tiền cũng phải có mệnh mới tiêu được chứ?”

Sở Hạo nhận khẩu súng ngắn từ tay Ao Saqi, hắn cũng không sử dụng mà tay khẽ rung, khẩu súng liền giải thể trong thời gian cực ngắn. Xong xuôi hắn mới khẽ cười: “Thật xin lỗi, chúng tôi không phải dân cướp bóc, chỉ muốn mời hai vị tới ở chỗ chúng tôi mấy ngày, yên tâm đi, chỗ đó an toàn hơn chỗ này nhiều. Tôi nghĩ như vậy cũng có thể gián tiếp bảo vệ tính mạng của các vị.”

Jerrord cùng người da đen đều khiếp sợ nhìn linh kiện của khẩu súng ngắn trên mặt đất, người bình thường sao có thể làm được việc như vậy chứ, đây có phải trò chơi xếp hình đâu, chiêu thức ấy khiến cả hai vô cùng kinh hãi.

Người da đen còn chưa hoàn hồn, Jerrord đã vội vàng hô: “Muốn đi đâu chúng tôi cũng đồng ý, nhưng trước hết xin hãy cứu bạn gái tôi đã được không? Tình trạng cô ấy bây giờ xem chừng không tốt lắm, tôi sợ cô ấy sẽ …”

Sở Hạo lắc đầu: “Không chết đâu, ít nhất hiện tại không chết, anh trước đó không phải cũng trải qua trạng thái như vậy rồi sao? Mặc dù khá đau nhưng bạn gái anh vẫn có thể chịu được. Đương nhiên, nếu anh không chịu theo chúng tôi rời khỏi đây thì chúng tôi buộc phải dùng thủ đoạn cưỡng chế mang các người đi, hoặc là… giết luôn cũng được.”

Ngay khi Sở hạo nói những lời này, vô luận là cô gái được ôm trong ngực Jerrord hay J đang nằm trên mặt đất đều run rẩy đứng lên. Hiển nhiên hai người đang phải trải qua đau đớn khó mà tưởng tượng, muốn đứng dậy được cũng không phải chuyện dễ dàng, rất nhiều mạch máu trên mặt bọn họ đều nổi vồng lên, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Jerrord cùng người da đen liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Chiêu thức vừa rồi của Sở Hạo đã trấn trụ bọn hắn, hơn nữa hiện tại không phải lúc tranh đấu, nếu không sẽ chết cả lút. Tình huống trước mắt xem ra…

“Được rồi, tôi đi cùng các anh.” Jerrord cắn răng nói: “Tôi với bạn gái đi cùng các anh, nhưng các anh cũng không cần Terry nữa phải không, xin đừng làm hại hắn được không?”

Sở Hạo gật gật đầu: “Chúng tôi vốn không có ý định mang theo hắn, không nên chậm trễ nữa, giờ xuất phát luôn! Ao Saqi, ngươi ôm Elaine, J để ta phụ trách.”

Jerrord nghe vậy vừa muốn phản bác, nhưng lời còn chưa ra đã thấy Sở Hạo một tay nhấc J. Một tráng hán nặng gần trăm cân(đã quy đổi đơn vị) bị nhấc lên vai, mà bộ dáng Sở Hạo tựa hồ còn chưa phải đã dùng hết sức. Biểu hiện như thế làm hắn phát sợ, thậm chí mãi đến khi Ao Saqi ôm lấy Elaine hắn mới hồi thần, có muốn cướp lại nhưng lại sợ sẽ làm cô bạn gái bị thương nên thoáng chần chờ. Sở Hạo cùng Ao Saqi chẳng để cho hắn lưỡng lự lâu đã nhanh chóng chạy xuống cầu thang, Jerrord đành bất đắc dĩ cắn răng nói với Terry bên cạnh: “Cậu về phòng trước đi, tôi đi với bọn họ. Thoạt nhìn mấy kẻ đó không giống bọn cướp đâu, mà có bắt mình thì cũng có lợi gì chứ? Chắc là hiểu lầm gì đó thôi, nếu có cơ hội… vậy hãy báo cảnh sát.”

Mấy chữ cuối cùng Jerrord nói rất nhẹ, chỉ mình hắn cùng người da đen Terry mới nghe được. Terry khẽ gật đầu. Jerrord liền cắn răng chạy theo mấy người Sở Hạo.

Cứ như vậy, bọn họ chạy hết hơn mười tầng, mất thêm vài phút liền tới được bãi đỗ xe ngầm, chẳng qua đến được chỗ này thì ngay cả Sở Hạo cũng thở hồng hộc. Vừa rồi vận động quá kịch liệt, phải giành giật từng phút từng giây. Mà Jerrord cũng trong tình trạng như thế, dù sao bạn gái hắn đang ở trong tay Ao Saqi, hắn mà không liều mạng chạy theo thì sẽ mất dấu.

Đến được chỗ này, đoàn người mới thoáng dừng lại nhẹ nhàng thở ra. J cùng Elaine cũng qua cơn co giật, các mạch máu trên người đều ẩn đi, chẳng qua cả hai đều hữu khí vô lực. Mặc dù vậy, Elaine vẫn đến bên người Jerrord nhỏ giọng gọi.

Jerrord vội cầm lấy tay Elaine: “Anh đây, Anh đây, darling, không sao đâu, chúng ta bây giờ đang trên đường đi… đi bệnh viện, em không nên nói nhiều, không việc gì đâu.”

Đôi tình nhân đang lúc thấp giọng an ủi, cách đó không xa một chiếc xe việt dã màu đen lao nhanh tới đỗ trước mặt mọi người. Ares cùng Jenny đều mở cửa xe nhảy ra ngoài. Jenny vội hô: “Mọi người mau lên xe! Vừa rồi chúng tôi thấy bên ngoài có vài vũ khí sinh vật của người ngoài hành tinh chạy qua. Trời ạ, tôi nên sớm trốn trong chỗ trú ẩn mới đúng.”

Sở Hạo cười cười không nói, chẳng qua đi tới bên xe, đẩy J trên vai xuống chỗ ngồi phía sau, những người còn lại cũng lập tức bước lên. Ares lập tức lái xe phóng ra khỏi tầng hầm, phi lên đường phố.

“Ngồi cẩn thận!”

Ares rống lớn, đột nhiên bẻ quặt tay lái, mọi người trong xe ngã trái ngã phải nhưng cả bọn còn chưa kịp nói gì, ngoài cửa xe việt dã bỗng hạ xuống một bàn chân khổng lồ. Nếu không phải xe việt dã vừa rồi đột nhiên đổi hướng thì cả đám đã thành tương thịt.

“Hắc hắc, ha ha ha ha…”

Ares hưng phấn cười điên cuồng, trái ngược hoàn toàn với hình tượng thân sĩ Anh quốc hồi trước của hắn, thoạt nhìn bây giờ chẳng khác gì gã cao bồi miền viễn tây.

“Đây mới là, đây mới gọi là…”

“ Đang sống chứ…”

/722

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status