Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 79: Ngũ Hành diễn sinh luận

/230


Tôn Nhạc suy nghĩ không sai, bình ổn vĩnh viễn chỉ là tạm thời, trong sự yên ổn, một mạch nước ngầm khác bắt đầu khởi động hội nghị năm nước như lửa sém tới lông mày rồi!

Mọi người vừa về tới trong phủ, Ngũ công tử liền bị Phủ chủ kêu đi, sau khi hắn trở về liền vào thư phòng, hơn nữa ngẩn ngơ đến nhiều canh giờ.

Buổi chiều hôm nay, Tôn Nhạc sau khi luyện một hồi Thái Cực quyền liền đến thư phòng Ngũ công tử, Ngũ công tử đang viết trên thẻ trúc. Viết lĩnh ngộ của hắn về Ngũ Hành diễn sinh luận. Ngũ Hành diễn sinh luận Ngũ công tử thẳng đến trên đường tới Hàm Đan mới tiếp xúc, bất quá mấy tháng công phu, hắn đã tinh tiến không ít. Đặc biệt mấy ngày gần đây, Tôn Nhạc nhìn hắn viết trên thẻ trúc, đúng là gần đến chỗ trọng tâm.

Tôn Nhạc đứng ở bên cạnh Ngũ công tử , vừa lẳng lặng liếc nhìn thẻ tre trong tay, vừa chờ đợi Ngũ công tử phân phó.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiêng ngòi bút Ngũ công tử ma sát trên thẻ trúc truyền đến. Về phần Tôn Nhạc lật thẻ tre xem, nàng rất cẩn thận chú ý, cơ hồ không có âm thanh truyền ra.

Cũng không biết qua bao lâu, Ngũ công tử đem bút để xuống bên cạnh, Tôn Nhạc vội vàng thu hồi thẻ tre, tiến lên vài bước lại mài mực cho hắn.

Ngũ công tử nhìn mấy chữ trên thẻ tre, cười khổ nói: ” Ngũ Hành diễn sinh luận này, ta mỗi lần nhìn đến, đều tựa hồ hiểu được cái gì rồi, lại luôn nắm bắt không được. Sắp đến đại hội trí giả năm nước rồi, ta thật sợ mình không ứng phó qua nổi.”

Ngũ công tử vốn là không thích nhiều lời, từ sau lần tham gia yến hội của Từ phu nhân, hắn ở trước mặt Tôn Nhạc giống như buông lỏng rất nhiều. Không có việc gì cũng hướng nàng nói vài lời trong lòng.

Tôn Nhạc đứng bên cạnh hắn, lẳng lặng nghiêng mắt nhìn thẻ trúc, nhẹ giọng hỏi: “Ngũ Hành diễn sinh luận, có phải là chỉ mộc hỏa thổ kim thủy tương sinh tương khắc không?”

Ngũ công tử nghe vậy sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc, ngạc nhiên nói: “Ngươi thậm chí ngay cả ngũ hành diễn sinh luận cũng biết? Mộc hỏa thổ kim thủy tương sinh tương khắc? Không tệ, không tệ! Câu nói đầu tiên đã điểm trúng trọng tâm của nó!” Hắn vội vàng cúi đầu, đem những lời này của Tôn Nhạc ghi vào trên thẻ trúc.

Nhớ hết xong, Ngũ công tử ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Tôn Nhạc,“Ngươi còn chưa có nói cho ta biết, ngươi là làm sao mà biết Ngũ Hành diễn sinh luận này.”

Tôn Nhạc vừa mài mực vừa cười nói: “Công tử quên rồi sao? Không phải ở trên xe ngựa người bảo tôi đọc cho người nghe đấy thôi.”

Ngũ công tử bất ngờ cười” Tôn Nhạc ngươi thật là thông minh hơn người. Ngươi nói một chút quan điểm của ngươi về Ngũ Hành diễn sinh này xem?”

Hắn nói tới đây thấy Tôn Nhạc mở to mắt vẻ mặt không hiểu nhìn mình liền đem thẻ tre để xuống, đứng lên chậm rãi đi thong thả ra hai bước thở dài: “Ngũ Hành diễn sinh mộc hỏa thổ kim thủy là có thể ứng đối biến hóa của vạn vật trong thiên địa. Theo lý thường vì trời người là một thể nếu nó có thể đại biểu biến hóa vạn vật trong thiên địa thì sự cường thịnh suy bại của con người nó cũng có thể lý giải. Biến hóa ở giữa ta hơi hiểu rồi nhưng mà không biết làm thế nào hình dung nói thành lời?”

Hắn nói tới đây hai mắt trong trẻo nhìn chằm chằm Tôn Nhạc có điểm hưng phấn mà nói: “Tôn Nhạc ta cảm giác được một khi ta hoàn toàn hiểu được điểm này bằng vào nó ta có thể ở giữa các nước có một chút địa vị! Mà bổn gia cũng nhất định sẽ thay đổi cách nhìn về ta!”

Hắn nói tới đây vươn tay xoa nắn cái trán rất có điểm chán nản nói: “Ta hiện tại có chút hối hận trước kia vì sao không chuyên tâm nghiên cứu và thảo luận cái này? Hiện tại đại hội năm nước như lửa sém lông mày, ta sợ là không có thời gian hiểu rõ nó. “

Tôn Nhạc nhìn Ngũ công tử mắt lộ ra vẻ trầm tư.

Khi thấy Ngũ công tử ngẩng đầu nhìn mình thì ánh mắt nàng hướng thẻ tre lướt qua, bỗng nhiên cười nói: “Ngũ Hành thảo luận, thu thuộc kim, kim mang sát tính, Đại Chu chúng ta cũng không phải là thuộc kim sao? Cờ dùng màu vàng, sĩ tốt dùng thương vàng nhưng mà nếu nói như vậy, sát tính của kim tận thì chẳng phải là lúc quá cường thịnh chuyển nhược sao, có thể biến hóa giống như trong thiên địa, đến phiên đông thuộc thủy thay thế? “

Lời này của Tôn Nhạc nói thập phần tùy ý, chẳng những tùy ý còn gượng ép! Nói cái gì ‘ Cờ Đại Chu dùng màu vàng, sĩ tốt dùng thương vàng đó là thuộc kim ’ nhưng mấy lời tùy ý này của nàng, ngây thơ gượng ép gần như hồ ngôn loạn ngữ, lại như lôi điện trên chín tầng trời, chấn động Ngũ công tử trừng lớn hai mắt, sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày vẫn không nhúc nhích!

Ngũ công tử thẳng tắp trừng mắt nhìn Tôn Nhạc, trong ánh mắt của hắn quang mang chớp động, tâm tư hoàn toàn không ở trên người Tôn Nhạc. Môi hắn mấp máy không thôi, sau một lúc lâu Tôn Nhạc nghe được hắn tự nhủ: “Chu thuộc kim, sát khí tận hiện thời là lúc cường thịnh chuyển nhược, đông thuộc thủy sẽ thay thế? Chu thuộc kim? Đông thuộc thủy? Mộc hỏa thổ kim thủy, kim tận thủy sinh, trong cái chết có sự sống?”

Hắn càng nói càng nhanh, càng nói hai mắt càng tỏa sáng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng!

Vừa nói xong, hắn bắt đầu đi thong thả trong phòng, càng bước hắn càng chuyển nhanh, càng chuyển càng nhanh, trong chuyển động thì miệng còn thì thào nói nhỏ.

Tôn Nhạc nhìn đến hắn đã hoàn toàn mê mẩn, liền cúi đầu, chậm rãi lui ra ngoài. Nàng một mực thối lui đến cửa thư phòng, nhẹ nhàng mà mở cửa phòng ra, vọt nhanh ra ngoài cửa, đem cửa phòng đóng lại.

Sau khi đóng cửa, nàng cũng không có rời đi, mà là bước nhẹ đến dưới đại thụ trong viện, yên lặng chờ Ngũ công tử trong phòng phân phó.

Hiện tại đúng là lúc nắng hè chói chang, áo tang trên người nàng không hút mồ hôi, hơn nữa mặc lên người thô ráp, vừa cử động thì làn da có điểm ngứa. Tôn Nhạc đi đến chỗ lá đại thụ xum xuê, nhìn vỏ cây đại thụ xù xì mà phát ngốc.

Lần này ngốc là hơn nửa ngày, trong phòng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng bước chân Ngũ công tử, tiếng thì thào nhưng hắn vẫn không có kêu Tôn Nhạc đi vào mài mực.

Tôn Nhạc cũng vui vẻ thoải mái, cúi đầu dùng chân gảy gảy con kiến. Mấy con kiến xếp thành từng đội từng đội, mang một ít đồ vật gọn gàng ngăn nắp bò về phía rễ cây, xem ra dưới rễ cây có hang ổ của bọn nó. Tôn Nhạc nhìn thấy thú vị, mỗi lần đều nhằm lúc chúng nó trở về hang đem đống bùn gẩy cao cao, còn dùng mũi chân tạo một cái rãnh đến thêm khó khăn cho bước đi của chúng nó.

Ngay khi nàng chơi hết sức hứng thú, tiếng Song Xu nói nhỏ truyền đến, trừ bỏ tiếng Song Xu thấp giọng, còn có tiếng A Phúc nói chuyện. Chỉ chốc lát công phu, A Phúc cùng Song Xu liền đi vào sân.

A Phúc vẻ mặt vội vàng, mà Song Xu cũng là một thân đầy mồ hôi, trong tay của các nàng, còn cầm một thanh kiếm. Tôn Nhạc tò mò nhìn các nàng, thầm suy nghĩ: đây là lần đầu tiên gặp các nàng cầm kiếm, còn có vẻ rất hiên ngang oai hùng.

Bọn họ vừa tiến đến, A Phúc liền nghểnh cổ chuẩn bị kêu to. Tôn Nhạc thấy vậy vội vàng lắc đầu.

A Phúc nghiêng mắt nhìn đến Tôn Nhạc lắc đầu, không khỏi ngừng lại. Hắn cùng với Song Xu bước đến trước mặt Tôn Nhạc, A Phúc nhìn nhìn trong thư phòng, chuyển hướng Tôn Nhạc hỏi: “Ngũ công tử bề bộn nhiều việc?”

Tôn Nhạc gật đầu, nhẹ giọng nói : “Công tử vừa rồi ngộ ra cái đạo lý gì, đang suy nghĩ, chúng ta không thể quấy rầy hắn.”

A Phúc gật gật đầu, nói: “Cũng là ngươi ý tứ.”

Dứt lời, hắn liếc về phía trong thư phòng, cau mày nói: “Nhưng mới rồi Triệu vương hậu phái người tới thông tri, bảo buổi tối hôm nay thiết yến đãi tộc nhân, đến lúc đó các người trong gia phái Cơ tộc sẽ đến đầy đủ. Hiện tại thời gian không còn sớm, phải gọi Ngũ công tử sớm chuẩn bị mới tốt a.”

/230

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status