Nam Cường Thịnh đáp: “Nói như vậy thì cô định giúp tập đoàn Đông Phùng rồi?”
Doãn Thu Ngọc gật đầu: “Tôi nói rồi, nếu như anh Thịnh đến nơi hẹn vậy thì sẽ có khả năng. Trước nay tôi luôn giữ lời, không giống như mấy con hồ ly tinh, nhận lời rồi lại thất hứa.”
Doãn Thu Ngọc đang nhắc tới chuyện Đường Tinh Khanh đến phút cuối cùng vẫn không ký kết được hợp đồng. Đúng là đáng cười, hành vi bỉ ổi như vậy mà còn hy vọng người khác có thể nói lời giữ lời.
Nhưng Nam Cường Thịnh cũng không định tranh luận truyện này với Doãn Thu Ngọc, anh ta phát hiện Doãn Thu Ngọc nói chỉ là có khả năng sẽ giúp đỡ tập đoàn Đông Phùng.
“Cô Ngọc, cô có thể nói rõ được không? Tại sao lại từ chối quay về, bây giờ lại nói là có khả năng?”
Nam Cường Thịnh phát hiện bản thân đã rất khó khống chế cảm xúc của mình, trong lòng anh ta như đang nhen nhóm một ngọn lửa từ từ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Doãn Thu Ngọc cười mỉm, sau đó đột nhiên đứng dậy đi ngồi xuống bên cạnh Nam Cường Thịnh, giọng nói nhẹ tênh: “Anh Thịnh chẳng lẽ không hiểu sao? Đương nhiên là bởi vì anh đó.”
Nam Cường Thịnh đang định phát cáu, nhưng anh ta lại cảm thấy cơ thể mình có chút khác lạ, anh ta đột nhiên cảm thấy vô cùng nóng.
Cảm giác này.... chẳng lẽ là?
Nam Cường Thịnh nắm chặt tay, hít sâu một hơi.
Chỉ có một cách giải thích duy nhất đó chính là Doãn Thu Ngọc đã bỏ thuốc vào trong rượu!
Có điều bây giờ vẫn trong phạm vi có thể khống chế, Nam Cường Thịnh cố gắng đè nén cảm xúc đó xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm đáp: “Cô Ngọc đừng nói đùa, mặc dù Lưu bây giờ vẫn đang hôn mê nhưng cô vẫn là vợ sắp cưới của cậu ấy.”
Nam Cường Thịnh cuối cùng cũng biết người phụ nữa này tính đoán điều gì, chính là muốn hãm hại mình!
Về phần nguyên nhân sâu xa phía sau thì anh ta càng không hiểu. Điều duy nhất mà Nam Cường Thịnh có thể làm lúc này là phân rõ giới hạn với cô ta, đồng thời cố gắng khống chế bản thân. Ngộ nhỡ làm ra điều gì quá đáng, cả đời này của anh ta có gột cũng không sạch.
Doãn Thu Ngọc lại không nói gì, chỉ đổ người dựa về phía vai Nam Cường Thịnh, ngón tay từ từ chuyển động trượt trên đầu gối Nam Cường Thịnh.
Phản ứng đầu tiên của Nam Cường Thịnh là đẩy cô ta ra, nhưng cơ thể anh ta lại đột nhiên xuất hiện phản ứng. Bởi vậy cũng không dám cử động nhiều, trong giây lát giống như biến thành cọc gỗ. Chỉ có điều, là một cọc gỗ với bàn tay nắm chặt và hơi thở hổn hển.
Lúc này Nam Cường Thịnh gắng hết sức lực nhắm chặt hai mắt, trong đầu không phải mấy cảnh tượng ướt át kia mà lại là khuôn mặt của Phương Minh.
Có thể như vậy thì ngọn lửa dục vọng trong lòng sẽ vơi đi đôi chút...
Phương Minh lúc này thật sự cũng bị Đường Tinh Khanh lôi ra ngoài uống rượu. Vốn dĩ Đường Tinh Khanh chỉ là viện một lý do cho bản thân nhưng phát hiện Phương Minh cũng rất muốn uống.
Bởi vì Phương Minh ngày thường đều rất tùy ý, uống rượu hay gì cũng giỏi hơn những cô gái khác rất nhiều, do đó Đường Tinh Khanh càng không để ý nhiều.
Hai người tìm một quán rượu rồi cứ uống hết ly nọ đến ly kia, mới đầu chỉ nói mấy chuyện gần đây nhưng lúc rượu vào phát huy tác dụng, hai chị em cứ thế không ngừng bộc bạch cho đối phương nghe nỗi khổ của mình.
Đường Tinh Khanh nói một tràng tâm sự nhưng Phương Minh phát hiện từng câu từng câu đều nhắc tới Đông Phùng Lưu. Mặc dù cô ấy có thành kiến với Đông Phùng Lưu, nhưng nếu như có thể thật sự giống như những gì Đường Tinh Khanh nói, mọi người đều có thể buông bỏ được thù hận thì cũng có thể xem là một chuyện tốt.
Còn Phương Minh thì mới đầu chỉ tùy tiện than phiền về những điều không thuận lợi trong cuộc sống, cuối cùng dưới sự châm ngòi của Đường Tinh Khanh cũng bắt đầu nói sang chuyện của Nam Cường Thịnh.
Lúc đầu Phương Minh còn im lặng không nói, nhưng vì Đường Tinh Khanh quyết không buông tha, lại nhờ rượu mà có thêm dũng khí thổ lộ hết.
“Thực ra, tớ cũng rất vừa ý Nam Cường... Nam Cường Thịnh.”
Sau ba tuần rượu, Phương Minh chứng minh tình cảm của mình như thể đang đưa ra kết luận.
Mặc dù nói rất gượng gạo, mặc dù Đường Tinh Khanh sớm đã biết, nhưng Đường Tinh Khanh dám lấy sinh mạng của bản thân ra bảo đảm, lời này thốt ra từ miệng chị đại như Phương Minh long trời lở đất đến nhường nào.
Sau đó Phương Minh lại buồn bực nói: “Vốn dĩ hôm nay còn định đi hẹn hò với Nam Cường Thịnh, lại bị cậu phá hoại. Cũng phải, ai bảo tớ người trọng bạn khinh sắc cơ chứ.”
Đường Tinh Khanh cười gian nói: “Sau này còn nhiều cơ hội.”
Phương Minh lắc đầu cười khổ, uống một hớp rượu lớn, vỗ xuống bàn mạnh mẽ: “Còn cái quái gì, sau này tớ không muốn gặp tên đó nữa.”
Đột nhiên lại thay đổi như vậy, Đường Tinh Khanh chớp chớp mắt, ra hiệu kiểu muốn nghe giải thích.
“Ban nãy, tên đó nói lúc đầu anh ta có vấn đề mới hẹn cuộc hẹn đó, cho nên... cái này không coi là thật.” Phương Minh đột nhiên thất vọng vô cùng, nói xong lại uống hết một ly rượu.
Đường Tinh Khanh dò hỏi: “Sao có thể? Không phải chứ, anh ta không phải vì cái...”
Phương Minh ngờ vực nhìn Đường Tinh Khanh nói: “Này, Đường Tinh Khanh, anh ta không phải vì cái đó là có nghĩa gì?”
Đường Tinh Khanh biết mình lỡ miệng, đau đầu thật.
Phương Minh vươn thẳng tay véo hai má đang đỏ ửng của Đường Tinh Khanh, hung dữ nói: “Đường! Tinh! Khanh! Có phải cậu giấu tớ điều gì không? Mau nói!”
Đường Tinh Khanh cuối cùng không chịu nổi nữa, vội vàng gật đầu, Phương Minh lúc này mới thả hai má của cô ra.
Đúng là tửu lượng của Phương Minh tốt hơn cô rất nhiều, bây giờ vẫn còn giữ được vài phần tỉnh táo. Đường Tinh Khanh ỉu xìu kể hết cho Phương Minh những chuyện đã xảy ra trước đó. Cô cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ như hồn bay phách lạc của Phương Minh.
Phương Minh phải ngang ngược một chút, thô lỗ một chút vậy mới gọi là Phương Minh.
Sau khi Phương Minh biết được sự thật này, thấy cảm xúc trong lòng càng rối bời, nhưng duy nhất có sự phẫn nộ mà Nam Cường Thịnh từng lo lắng lại không hề có.
Một mặt Phương Minh cảm thấy vui vì biết được Nam Cường Thịnh quan tâm tới mình như thế nào. Mặt khác cô ấy lại thấy lo lắng về tình cảnh của Nam Cường Thịnh.
Một mình đi gặp người phụ nữ Doãn Thu Ngọc đó? Còn lấy danh nghĩa cá nhân? Doãn Thu Ngọc trước nay đều không chịu yên phận, lần này Nam Cường Thịnh đi chắc chắn sẽ bị mắc bẫy.
Phương Minh móc điện thoại ra liền gọi cho Nam Cường Thịnh, nhưng lại phát hiện luôn không liên lạc được.
Phương Minh vội vàng nói với Đường Tinh Khanh: “Anh ta bây giờ đang ở đâu? Tớ muốn đi xem sao, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì.”
Đường Tinh Khanh vốn định từ chối, Nam Cường Thịnh cũng không phải là cô, Doãn Thu Ngọc dám làm gì với anh ta chắc?
Nhưng Đường Tinh Khanh khó khăn lắm mới thấy Phương Minh quan tâm một người đàn ông như vậy, thực sự không nhẫn tâm từ chối.
Đường Tinh Khanh nghĩ một lát, cuối cùng gọi điện thoại cho Đường Ngũ Tuấn, cuối cùng qua vài thủ thuật hacker của Đường Ngũ Tuấn, nhanh chóng tìm được vị trí chính xác của Nam Cường Thịnh.
Sau khi Phương Minh lấy được địa chỉ liền rời đi nhanh như một cơn gió. Vốn dĩ Đường Tinh Khanh còn định dặn dò thêm một câu, có điều Phương Minh lăn lộn ở thành phố này bao nhiêu năm như vậy, nhất định còn hiểu biết hơn cô rất nhiều, vì vậy chỉ đành mặc kệ.
Phương Minh dự cảm rằng Nam Cường Thịnh có thể sẽ gặp chuyện, do đó cũng không định một mình tới đó, đương nhiên phải chuẩn bị một chút trước khi đi.
Doãn Thu Ngọc gật đầu: “Tôi nói rồi, nếu như anh Thịnh đến nơi hẹn vậy thì sẽ có khả năng. Trước nay tôi luôn giữ lời, không giống như mấy con hồ ly tinh, nhận lời rồi lại thất hứa.”
Doãn Thu Ngọc đang nhắc tới chuyện Đường Tinh Khanh đến phút cuối cùng vẫn không ký kết được hợp đồng. Đúng là đáng cười, hành vi bỉ ổi như vậy mà còn hy vọng người khác có thể nói lời giữ lời.
Nhưng Nam Cường Thịnh cũng không định tranh luận truyện này với Doãn Thu Ngọc, anh ta phát hiện Doãn Thu Ngọc nói chỉ là có khả năng sẽ giúp đỡ tập đoàn Đông Phùng.
“Cô Ngọc, cô có thể nói rõ được không? Tại sao lại từ chối quay về, bây giờ lại nói là có khả năng?”
Nam Cường Thịnh phát hiện bản thân đã rất khó khống chế cảm xúc của mình, trong lòng anh ta như đang nhen nhóm một ngọn lửa từ từ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Doãn Thu Ngọc cười mỉm, sau đó đột nhiên đứng dậy đi ngồi xuống bên cạnh Nam Cường Thịnh, giọng nói nhẹ tênh: “Anh Thịnh chẳng lẽ không hiểu sao? Đương nhiên là bởi vì anh đó.”
Nam Cường Thịnh đang định phát cáu, nhưng anh ta lại cảm thấy cơ thể mình có chút khác lạ, anh ta đột nhiên cảm thấy vô cùng nóng.
Cảm giác này.... chẳng lẽ là?
Nam Cường Thịnh nắm chặt tay, hít sâu một hơi.
Chỉ có một cách giải thích duy nhất đó chính là Doãn Thu Ngọc đã bỏ thuốc vào trong rượu!
Có điều bây giờ vẫn trong phạm vi có thể khống chế, Nam Cường Thịnh cố gắng đè nén cảm xúc đó xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm đáp: “Cô Ngọc đừng nói đùa, mặc dù Lưu bây giờ vẫn đang hôn mê nhưng cô vẫn là vợ sắp cưới của cậu ấy.”
Nam Cường Thịnh cuối cùng cũng biết người phụ nữa này tính đoán điều gì, chính là muốn hãm hại mình!
Về phần nguyên nhân sâu xa phía sau thì anh ta càng không hiểu. Điều duy nhất mà Nam Cường Thịnh có thể làm lúc này là phân rõ giới hạn với cô ta, đồng thời cố gắng khống chế bản thân. Ngộ nhỡ làm ra điều gì quá đáng, cả đời này của anh ta có gột cũng không sạch.
Doãn Thu Ngọc lại không nói gì, chỉ đổ người dựa về phía vai Nam Cường Thịnh, ngón tay từ từ chuyển động trượt trên đầu gối Nam Cường Thịnh.
Phản ứng đầu tiên của Nam Cường Thịnh là đẩy cô ta ra, nhưng cơ thể anh ta lại đột nhiên xuất hiện phản ứng. Bởi vậy cũng không dám cử động nhiều, trong giây lát giống như biến thành cọc gỗ. Chỉ có điều, là một cọc gỗ với bàn tay nắm chặt và hơi thở hổn hển.
Lúc này Nam Cường Thịnh gắng hết sức lực nhắm chặt hai mắt, trong đầu không phải mấy cảnh tượng ướt át kia mà lại là khuôn mặt của Phương Minh.
Có thể như vậy thì ngọn lửa dục vọng trong lòng sẽ vơi đi đôi chút...
Phương Minh lúc này thật sự cũng bị Đường Tinh Khanh lôi ra ngoài uống rượu. Vốn dĩ Đường Tinh Khanh chỉ là viện một lý do cho bản thân nhưng phát hiện Phương Minh cũng rất muốn uống.
Bởi vì Phương Minh ngày thường đều rất tùy ý, uống rượu hay gì cũng giỏi hơn những cô gái khác rất nhiều, do đó Đường Tinh Khanh càng không để ý nhiều.
Hai người tìm một quán rượu rồi cứ uống hết ly nọ đến ly kia, mới đầu chỉ nói mấy chuyện gần đây nhưng lúc rượu vào phát huy tác dụng, hai chị em cứ thế không ngừng bộc bạch cho đối phương nghe nỗi khổ của mình.
Đường Tinh Khanh nói một tràng tâm sự nhưng Phương Minh phát hiện từng câu từng câu đều nhắc tới Đông Phùng Lưu. Mặc dù cô ấy có thành kiến với Đông Phùng Lưu, nhưng nếu như có thể thật sự giống như những gì Đường Tinh Khanh nói, mọi người đều có thể buông bỏ được thù hận thì cũng có thể xem là một chuyện tốt.
Còn Phương Minh thì mới đầu chỉ tùy tiện than phiền về những điều không thuận lợi trong cuộc sống, cuối cùng dưới sự châm ngòi của Đường Tinh Khanh cũng bắt đầu nói sang chuyện của Nam Cường Thịnh.
Lúc đầu Phương Minh còn im lặng không nói, nhưng vì Đường Tinh Khanh quyết không buông tha, lại nhờ rượu mà có thêm dũng khí thổ lộ hết.
“Thực ra, tớ cũng rất vừa ý Nam Cường... Nam Cường Thịnh.”
Sau ba tuần rượu, Phương Minh chứng minh tình cảm của mình như thể đang đưa ra kết luận.
Mặc dù nói rất gượng gạo, mặc dù Đường Tinh Khanh sớm đã biết, nhưng Đường Tinh Khanh dám lấy sinh mạng của bản thân ra bảo đảm, lời này thốt ra từ miệng chị đại như Phương Minh long trời lở đất đến nhường nào.
Sau đó Phương Minh lại buồn bực nói: “Vốn dĩ hôm nay còn định đi hẹn hò với Nam Cường Thịnh, lại bị cậu phá hoại. Cũng phải, ai bảo tớ người trọng bạn khinh sắc cơ chứ.”
Đường Tinh Khanh cười gian nói: “Sau này còn nhiều cơ hội.”
Phương Minh lắc đầu cười khổ, uống một hớp rượu lớn, vỗ xuống bàn mạnh mẽ: “Còn cái quái gì, sau này tớ không muốn gặp tên đó nữa.”
Đột nhiên lại thay đổi như vậy, Đường Tinh Khanh chớp chớp mắt, ra hiệu kiểu muốn nghe giải thích.
“Ban nãy, tên đó nói lúc đầu anh ta có vấn đề mới hẹn cuộc hẹn đó, cho nên... cái này không coi là thật.” Phương Minh đột nhiên thất vọng vô cùng, nói xong lại uống hết một ly rượu.
Đường Tinh Khanh dò hỏi: “Sao có thể? Không phải chứ, anh ta không phải vì cái...”
Phương Minh ngờ vực nhìn Đường Tinh Khanh nói: “Này, Đường Tinh Khanh, anh ta không phải vì cái đó là có nghĩa gì?”
Đường Tinh Khanh biết mình lỡ miệng, đau đầu thật.
Phương Minh vươn thẳng tay véo hai má đang đỏ ửng của Đường Tinh Khanh, hung dữ nói: “Đường! Tinh! Khanh! Có phải cậu giấu tớ điều gì không? Mau nói!”
Đường Tinh Khanh cuối cùng không chịu nổi nữa, vội vàng gật đầu, Phương Minh lúc này mới thả hai má của cô ra.
Đúng là tửu lượng của Phương Minh tốt hơn cô rất nhiều, bây giờ vẫn còn giữ được vài phần tỉnh táo. Đường Tinh Khanh ỉu xìu kể hết cho Phương Minh những chuyện đã xảy ra trước đó. Cô cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ như hồn bay phách lạc của Phương Minh.
Phương Minh phải ngang ngược một chút, thô lỗ một chút vậy mới gọi là Phương Minh.
Sau khi Phương Minh biết được sự thật này, thấy cảm xúc trong lòng càng rối bời, nhưng duy nhất có sự phẫn nộ mà Nam Cường Thịnh từng lo lắng lại không hề có.
Một mặt Phương Minh cảm thấy vui vì biết được Nam Cường Thịnh quan tâm tới mình như thế nào. Mặt khác cô ấy lại thấy lo lắng về tình cảnh của Nam Cường Thịnh.
Một mình đi gặp người phụ nữ Doãn Thu Ngọc đó? Còn lấy danh nghĩa cá nhân? Doãn Thu Ngọc trước nay đều không chịu yên phận, lần này Nam Cường Thịnh đi chắc chắn sẽ bị mắc bẫy.
Phương Minh móc điện thoại ra liền gọi cho Nam Cường Thịnh, nhưng lại phát hiện luôn không liên lạc được.
Phương Minh vội vàng nói với Đường Tinh Khanh: “Anh ta bây giờ đang ở đâu? Tớ muốn đi xem sao, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì.”
Đường Tinh Khanh vốn định từ chối, Nam Cường Thịnh cũng không phải là cô, Doãn Thu Ngọc dám làm gì với anh ta chắc?
Nhưng Đường Tinh Khanh khó khăn lắm mới thấy Phương Minh quan tâm một người đàn ông như vậy, thực sự không nhẫn tâm từ chối.
Đường Tinh Khanh nghĩ một lát, cuối cùng gọi điện thoại cho Đường Ngũ Tuấn, cuối cùng qua vài thủ thuật hacker của Đường Ngũ Tuấn, nhanh chóng tìm được vị trí chính xác của Nam Cường Thịnh.
Sau khi Phương Minh lấy được địa chỉ liền rời đi nhanh như một cơn gió. Vốn dĩ Đường Tinh Khanh còn định dặn dò thêm một câu, có điều Phương Minh lăn lộn ở thành phố này bao nhiêu năm như vậy, nhất định còn hiểu biết hơn cô rất nhiều, vì vậy chỉ đành mặc kệ.
Phương Minh dự cảm rằng Nam Cường Thịnh có thể sẽ gặp chuyện, do đó cũng không định một mình tới đó, đương nhiên phải chuẩn bị một chút trước khi đi.
/488
|