Tuy có hay chém gió nhưng về cơ bản Đường Ngũ Tuấn vẫn là người thực tế.
Nam Cường Thịnh gật đầu nói: "Vất vả cho cháu rồi, chú nói cho cháu một tin tốt nhé, bên tòa án đã thu hồi đơn kiện tập đoàn Đông Phùng rồi, hình như là nguyên cáo đã rút lui."
Đây là chuyện trong dự liệu, Đường Ngũ Tuấn cũng không quá kinh ngạc, nhưng vì thế mà cậu lại càng hổ thẹn với Tịch Song.
Lần trước cậu chịu bao thiệt thòi từ chỗ Tịch Song, sau đó liền cho rằng mình đã hoàn toàn hiểu hắn ta rồi, không ngờ người đàn ông này vẫn khó nắm bắt như vậy. Đường Ngũ Tuấn cười khổ.
"Ơ, sao thế? Cháu còn không hài lòng?" Nam Cường Thịnh nhìn vẻ ông cụ non của thằng bé, khó hiểu nói: "Cháu lại có tâm sự gì à?"
Đường Ngũ Tuấn không trả lời mà lại nghĩ đến một chuyện khác.
"Đúng rồi, cũng đã mấy ngày trôi qua rồi, người nhà họ Doãn còn chưa về sao?" Đường Ngũ Tuấn bắt đầu lo lắng vì phỏng đoán lúc trước.
Nam Cường Thịnh an ủi: "Bây giờ muốn nhà họ Doãn trở về cũng phải có bậc thang cho họ leo xuống, đâu thể muốn về là về ngay được. Lát nữa sẽ có cuộc họp cổ đông, chắc chắn người nhà họ Doãn sẽ đến tham dự. Cháu yên tâm đi, Doãn Thu Ngọc là loại người gió chiều nào xoay chiều nấy, làm sao có thể bỏ qua cây đại thụ tập đoàn Đông Phùng này."
Sau đó Nam Cường Thịnh lại nói: "Sao hả? Cháu có muốn đến tham dự cuộc họp cổ đông không?"
Còn chưa nghe xong Đường Ngũ Tuấn đã vung tay lên từ chối: "Cái này thì thôi, cháu mà đến, ngoại trừ việc thu hút sự chú ý của người khác ra thì đâu có tác dụng gì. Chú Thịnh coi trọng cháu thật đấy."
Nam Cường Thịnh nói: "Cháu được lợi còn khoe mẽ hả, rõ ràng là có thực lực, đừng có giả vờ làm trẻ con."
Đường Ngũ Tuấn oán thầm, cháu vốn chính là trẻ con mà. Có điều ngoài mặt cậu lại cười hì hì, nhưng bên trong lại giấu con dao sắc bén.
...
Đường Ngũ Tuấn mệt mỏi vài ngày, sau khi Nam Cường Thịnh rời khỏi liền gục xuống bàn ngủ, mãi đến khi nước bọt thấm ướt mặt bàn mới tỉnh dậy.
Cậu xoa xoa cặp mắt nhập nhèm, ngửa đầu ngáp dài, vừa mở mắt lại phát hiện Nam Cường Thịnh đang vội vàng đi từ ngoài vào, vỗ tay vào bàn làm việc.
"Chú Thịnh, chú làm sao vậy?" Đường Ngũ Tuấn cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó.
Nam Cường Thịnh lắc đầu nói: "Cháu nói đúng rồi, nhà họ Doãn không hề đến tham gia cuộc họp cổ đông, hơn nữa còn tuyên bố đã không còn là cổ đông của tập đoàn Đông Phùng nữa, về sau cũng đừng hy vọng bọn họ nhận lời mời."
"Quả nhiên, người phụ nữ kia... cô ta muốn làm gì?" Đường Ngũ Tuấn híp mắt, nỗ lực đổi góc độ suy nghĩ của Doãn Thu Ngọc, muốn suy đoán động cơ của cô ta.
Thế nhưng Doãn Thu Ngọc không phải là Tịch Song mà Đường Ngũ Tuấn hiểu rõ, mà Đường Ngũ Tuấn cũng không phải phụ nữ. Vì vậy chỉ có thể kết luận, người phụ nữ kia điên rồi.
Trước đó Doãn Thu Ngọc phải trả giá không ít vì kế hoạch kia, bao gồm tiền vốn và danh dự của nhà họ Doãn. Nếu lần này nhà họ Doãn quay về, tuy bị lỗ nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Vậy mà Doãn Thu Ngọc lại làm thế này, không khác gì đâm đầu vào ngõ cụt, vứt không số tiền vốn kia. Cô ta thật sự nỡ làm vậy sao?
"Cô ta không yêu cầu gì ư?" Đường Ngũ Tuấn đoán có lẽ Doãn Thu Ngọc muốn một mình tiếp tục kế hoạch.
Nam Cường Thịnh lúng tung ho khan, sau đó nói: "Có yêu cầu."
"Chà, xem bộ dạng lúng túng của chú kìa, đâu phải là bảo chú bán nhan sắc đâu." Đường Ngũ Tuấn cười hì hì. Cậu biết Doãn Thu Ngọc là người phụ nữ lẳng lơ, vì vậy mới nói thế.
Nam Cường Thịnh thản nhiên nói: "Cô ta hẹn gặp chú, nói là hẹn riêng, không phải lấy danh nghĩa nhà họ Doãn và tập đoàn Đông Phùng."
Đường Ngũ Tuấn nói: "Ồ, vậy chú có thể từ chối mà. Đương nhiên nếu chú muốn đi thì cháu cũng không nói cho dì Phương Minh đâu."
Nam Cường Thịnh không để ý đến Đường Ngũ Tuấn, chỉ nói tiếp: "Cô ta còn nói, quyết định của chú có khả năng cứu được tập đoàn Đông Phùng trong hoạn nạn."
Đường Ngũ Tuấn giễu cợt: "Không thể nào. Không có Tịch... à người thần bí kia, một mình cô ta làm sao đánh sập được tập đoàn Đông Phùng."
"Tất nhiên nói vậy cũng không sai, nhưng nếu không có cô ta trợ giúp, tập đoàn Đông Phùng sẽ lỗ rất nhiều, được cô ta giúp là tốt nhất."
Đường Ngũ Tuấn gật đầu: "Được rồi được rồi, chú cảm thấy cần thiết thì cứ đi đi, có lẽ chỉ là yêu cầu đơn giản cũng nên. Tóm lại, đi cũng không mất gì."
Nam Cường Thịnh gật đầu: "Ừ, chú cũng nghĩ vậy. Nhưng có chuyện cần cháu giúp."
"Ồ, cô ta hẹn chú lúc nào thế?" Đường Ngũ Tuấn tò mò hỏi.
Nam Cường Thịnh buồn bực nói: "Bảy giờ tối hôm nay, chú không lo cái này, mà là... Khụ khụ, tối nay chú có hẹn với Phương Minh, cho nên..."
Đường Ngũ Tuấn khó tin nhìn Nam Cường Thịnh, như thể vừa nghe được tin tức hot.
Còn nhớ nửa tháng trước hai người này vẫn đang trong trạng thái cãi vã, hơn nữa Nam Cường Thịnh rõ ràng không hề có ý với Phương Minh. Mấy ngày không gặp, sao đột nhiên đã tiến triển rồi.
"Chuyện này..." Đường Ngũ Tuấn nhất thời không biết nên nói sao: "Thế chú định làm sao bây giờ? Nói rõ với dì Phương Minh đi thôi."
Nam Cường Thịnh buồn bực: "Cháu cũng biết tính tình Phương Minh rồi đấy. Với cả cô ấy vốn rất ghét Doãn Thu Ngọc, việc này đúng là khó quá."
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
Đường Ngũ Tuấn thấy ngay Nam Cường Thịnh không phải là người đàn ông quyết đoán, cùng lắm là nói với Phương Minh mình đi gặp Doãn Thu Ngọc là được mà.
Nam Cường Thịnh dường như đã nhận ra suy nghĩ của Đường Ngũ Tuấn, anh ta nói: "Chú biết cháu đang nghĩ gì, nhưng phải nói với Phương Minh thế nào? Chẳng lẽ lại nói công ty dạo này bận việc, nếu lỡ hẹn có khi nào cô ấy sẽ không vui không?"
Đường Ngũ Tuấn cười nói: "Ồ, chú Thịnh, không phải chú không có ý gì với dì Phương à?"
Nam Cường Thịnh không vui nói: "Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Chú tới là muốn cháu nghĩ cách giúp chú mà."
Đường Ngũ Tuấn cạn lời: "Chú bảo cháu nghĩ cách thế nào, cùng lắm là giải thích rõ với dì Phương thôi. Dì ấy cũng đâu phải người không biết lý lẽ, mặc dù có chút ngực to óc quả nho như chú nói."
Nam Cường Thịnh thở dài: "Thực ra là chú không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này. Chú sợ về sau chẳng còn cơ hội nữa."
Đường Ngũ Tuấn cười nhạo: "Cuối cùng vẫn phải thừa nhận, nói sớm có phải tốt rồi không."
Nam Cường Thịnh phát hiện dạo này mình nhường nhịn thằng nhóc này nhiều quá, thế nên nhóc con này mới lấy việc trêu ghẹo mình làm trò vui. Chuyện này không thể được.
Nam Cường Thịnh gật đầu nói: "Vất vả cho cháu rồi, chú nói cho cháu một tin tốt nhé, bên tòa án đã thu hồi đơn kiện tập đoàn Đông Phùng rồi, hình như là nguyên cáo đã rút lui."
Đây là chuyện trong dự liệu, Đường Ngũ Tuấn cũng không quá kinh ngạc, nhưng vì thế mà cậu lại càng hổ thẹn với Tịch Song.
Lần trước cậu chịu bao thiệt thòi từ chỗ Tịch Song, sau đó liền cho rằng mình đã hoàn toàn hiểu hắn ta rồi, không ngờ người đàn ông này vẫn khó nắm bắt như vậy. Đường Ngũ Tuấn cười khổ.
"Ơ, sao thế? Cháu còn không hài lòng?" Nam Cường Thịnh nhìn vẻ ông cụ non của thằng bé, khó hiểu nói: "Cháu lại có tâm sự gì à?"
Đường Ngũ Tuấn không trả lời mà lại nghĩ đến một chuyện khác.
"Đúng rồi, cũng đã mấy ngày trôi qua rồi, người nhà họ Doãn còn chưa về sao?" Đường Ngũ Tuấn bắt đầu lo lắng vì phỏng đoán lúc trước.
Nam Cường Thịnh an ủi: "Bây giờ muốn nhà họ Doãn trở về cũng phải có bậc thang cho họ leo xuống, đâu thể muốn về là về ngay được. Lát nữa sẽ có cuộc họp cổ đông, chắc chắn người nhà họ Doãn sẽ đến tham dự. Cháu yên tâm đi, Doãn Thu Ngọc là loại người gió chiều nào xoay chiều nấy, làm sao có thể bỏ qua cây đại thụ tập đoàn Đông Phùng này."
Sau đó Nam Cường Thịnh lại nói: "Sao hả? Cháu có muốn đến tham dự cuộc họp cổ đông không?"
Còn chưa nghe xong Đường Ngũ Tuấn đã vung tay lên từ chối: "Cái này thì thôi, cháu mà đến, ngoại trừ việc thu hút sự chú ý của người khác ra thì đâu có tác dụng gì. Chú Thịnh coi trọng cháu thật đấy."
Nam Cường Thịnh nói: "Cháu được lợi còn khoe mẽ hả, rõ ràng là có thực lực, đừng có giả vờ làm trẻ con."
Đường Ngũ Tuấn oán thầm, cháu vốn chính là trẻ con mà. Có điều ngoài mặt cậu lại cười hì hì, nhưng bên trong lại giấu con dao sắc bén.
...
Đường Ngũ Tuấn mệt mỏi vài ngày, sau khi Nam Cường Thịnh rời khỏi liền gục xuống bàn ngủ, mãi đến khi nước bọt thấm ướt mặt bàn mới tỉnh dậy.
Cậu xoa xoa cặp mắt nhập nhèm, ngửa đầu ngáp dài, vừa mở mắt lại phát hiện Nam Cường Thịnh đang vội vàng đi từ ngoài vào, vỗ tay vào bàn làm việc.
"Chú Thịnh, chú làm sao vậy?" Đường Ngũ Tuấn cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó.
Nam Cường Thịnh lắc đầu nói: "Cháu nói đúng rồi, nhà họ Doãn không hề đến tham gia cuộc họp cổ đông, hơn nữa còn tuyên bố đã không còn là cổ đông của tập đoàn Đông Phùng nữa, về sau cũng đừng hy vọng bọn họ nhận lời mời."
"Quả nhiên, người phụ nữ kia... cô ta muốn làm gì?" Đường Ngũ Tuấn híp mắt, nỗ lực đổi góc độ suy nghĩ của Doãn Thu Ngọc, muốn suy đoán động cơ của cô ta.
Thế nhưng Doãn Thu Ngọc không phải là Tịch Song mà Đường Ngũ Tuấn hiểu rõ, mà Đường Ngũ Tuấn cũng không phải phụ nữ. Vì vậy chỉ có thể kết luận, người phụ nữ kia điên rồi.
Trước đó Doãn Thu Ngọc phải trả giá không ít vì kế hoạch kia, bao gồm tiền vốn và danh dự của nhà họ Doãn. Nếu lần này nhà họ Doãn quay về, tuy bị lỗ nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Vậy mà Doãn Thu Ngọc lại làm thế này, không khác gì đâm đầu vào ngõ cụt, vứt không số tiền vốn kia. Cô ta thật sự nỡ làm vậy sao?
"Cô ta không yêu cầu gì ư?" Đường Ngũ Tuấn đoán có lẽ Doãn Thu Ngọc muốn một mình tiếp tục kế hoạch.
Nam Cường Thịnh lúng tung ho khan, sau đó nói: "Có yêu cầu."
"Chà, xem bộ dạng lúng túng của chú kìa, đâu phải là bảo chú bán nhan sắc đâu." Đường Ngũ Tuấn cười hì hì. Cậu biết Doãn Thu Ngọc là người phụ nữ lẳng lơ, vì vậy mới nói thế.
Nam Cường Thịnh thản nhiên nói: "Cô ta hẹn gặp chú, nói là hẹn riêng, không phải lấy danh nghĩa nhà họ Doãn và tập đoàn Đông Phùng."
Đường Ngũ Tuấn nói: "Ồ, vậy chú có thể từ chối mà. Đương nhiên nếu chú muốn đi thì cháu cũng không nói cho dì Phương Minh đâu."
Nam Cường Thịnh không để ý đến Đường Ngũ Tuấn, chỉ nói tiếp: "Cô ta còn nói, quyết định của chú có khả năng cứu được tập đoàn Đông Phùng trong hoạn nạn."
Đường Ngũ Tuấn giễu cợt: "Không thể nào. Không có Tịch... à người thần bí kia, một mình cô ta làm sao đánh sập được tập đoàn Đông Phùng."
"Tất nhiên nói vậy cũng không sai, nhưng nếu không có cô ta trợ giúp, tập đoàn Đông Phùng sẽ lỗ rất nhiều, được cô ta giúp là tốt nhất."
Đường Ngũ Tuấn gật đầu: "Được rồi được rồi, chú cảm thấy cần thiết thì cứ đi đi, có lẽ chỉ là yêu cầu đơn giản cũng nên. Tóm lại, đi cũng không mất gì."
Nam Cường Thịnh gật đầu: "Ừ, chú cũng nghĩ vậy. Nhưng có chuyện cần cháu giúp."
"Ồ, cô ta hẹn chú lúc nào thế?" Đường Ngũ Tuấn tò mò hỏi.
Nam Cường Thịnh buồn bực nói: "Bảy giờ tối hôm nay, chú không lo cái này, mà là... Khụ khụ, tối nay chú có hẹn với Phương Minh, cho nên..."
Đường Ngũ Tuấn khó tin nhìn Nam Cường Thịnh, như thể vừa nghe được tin tức hot.
Còn nhớ nửa tháng trước hai người này vẫn đang trong trạng thái cãi vã, hơn nữa Nam Cường Thịnh rõ ràng không hề có ý với Phương Minh. Mấy ngày không gặp, sao đột nhiên đã tiến triển rồi.
"Chuyện này..." Đường Ngũ Tuấn nhất thời không biết nên nói sao: "Thế chú định làm sao bây giờ? Nói rõ với dì Phương Minh đi thôi."
Nam Cường Thịnh buồn bực: "Cháu cũng biết tính tình Phương Minh rồi đấy. Với cả cô ấy vốn rất ghét Doãn Thu Ngọc, việc này đúng là khó quá."
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
Đường Ngũ Tuấn thấy ngay Nam Cường Thịnh không phải là người đàn ông quyết đoán, cùng lắm là nói với Phương Minh mình đi gặp Doãn Thu Ngọc là được mà.
Nam Cường Thịnh dường như đã nhận ra suy nghĩ của Đường Ngũ Tuấn, anh ta nói: "Chú biết cháu đang nghĩ gì, nhưng phải nói với Phương Minh thế nào? Chẳng lẽ lại nói công ty dạo này bận việc, nếu lỡ hẹn có khi nào cô ấy sẽ không vui không?"
Đường Ngũ Tuấn cười nói: "Ồ, chú Thịnh, không phải chú không có ý gì với dì Phương à?"
Nam Cường Thịnh không vui nói: "Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Chú tới là muốn cháu nghĩ cách giúp chú mà."
Đường Ngũ Tuấn cạn lời: "Chú bảo cháu nghĩ cách thế nào, cùng lắm là giải thích rõ với dì Phương thôi. Dì ấy cũng đâu phải người không biết lý lẽ, mặc dù có chút ngực to óc quả nho như chú nói."
Nam Cường Thịnh thở dài: "Thực ra là chú không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này. Chú sợ về sau chẳng còn cơ hội nữa."
Đường Ngũ Tuấn cười nhạo: "Cuối cùng vẫn phải thừa nhận, nói sớm có phải tốt rồi không."
Nam Cường Thịnh phát hiện dạo này mình nhường nhịn thằng nhóc này nhiều quá, thế nên nhóc con này mới lấy việc trêu ghẹo mình làm trò vui. Chuyện này không thể được.
/488
|