Lúc này Nam Cường Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm, trách móc: "Em mà cứ tiếp tục vậy nữa sẽ biến thành kẻ ngốc mất, ngay cả chuyện con mình cũng lơ ý như vậy."
Đường Tinh Khanh lúng túng cười, sau đó mím môi: "Nam Cường Thịnh, anh, anh cho tôi xin số điện thoại của Doãn Thu Ngọc đi."
Nam Cường Thịnh không hiểu ra sao, nhìn hai mắt Đường Tinh Khanh hằn tia máu mới rõ ngọn nguồn: "Anh nói này Đường Tinh Khanh, em không ngu đến mức muốn đi đàm phán với Doãn Thu Ngọc đấy chứ?"
Đường Tinh Khanh dẩu đôi môi mỏng, lừ mắt với anh ta, bực bội nói: "Trông em giống đồ ngốc lắm sao?"
"Đồ ngốc thôi á? Giống lắm, không chỉ giống mà một khi chuyện có liên quan đến Đông Phùng Lưu, em thật sự biến thành kẻ ngốc." Đôi mắt Nam Cường Thịnh lóe sáng tỏ tường, võ đoán buông lời bình.
Đường Tinh Khanh lắc đầu: "Anh cũng biết đấy, hiện tại Đông Phùng Lưu phải nằm đây cũng một phần do em, nếu lần này tập đoàn Đông Phùng gặp sự cố gì, sau này sao em dám nhìn mặt anh ấy?"
"Nhưng em luôn miệng nói sẽ không nối lại tình xưa với cậu ấy." Nam Cường Thịnh cười trêu.
"Đương nhiên tôi không định làm thế. Nhưng... Haizz, tôi lười nói với anh. Tóm lại anh đưa số điện thoại của Doãn Thu Ngọc cho tôi là được." Đường Tinh Khanh bướng bỉnh, dáng vẻ phải nhất quyết bằng được.
Nam Cường Thịnh ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn cô, vẫn lắc đầu từ chối.
"Em chỉ nói chuyện với Doãn Thu Ngọc một chút thôi, không phải đàm phán. Em cũng muốn làm vài chuyện trong khả năng của mình, cho dù cô ta không đồng ý thì cùng lắm trách em vài câu, ngoài ra có thể làm gì với em chứ?"
Đường Tinh Khanh có chút ủ rõ, cô cố gắng để gương mặt mình trở nên chân thành hơn.
Đến cuối cùng, gần như gần như một mình Đường Tinh Khanh đầu độc Nam Cường Thịnh, cuối cùng anh ta không chịu nổi nữa, đành đưa số điện thoại cho Đường Tinh Khanh, đồng thời liên tục dặn dò Doãn Thu Ngọc có đưa ra bất kỳ yêu cầu nào cũng không được đồng ý.
Đường Tinh Khanh ngoài miệng hứa hẹn dứt khoát nhưng trong lòng đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với nguy hiểm và sẵn sàng hy sinh. Đây là cách giúp đỡ của cô, dù thế nào cũng phải hoàn thành.
Thật ra Nam Cường Thịnh vẫn không yên lòng, song đúng như Đường Tinh Khanh đã nói, cho dù anh ta không cho cô số điện thoại thì cô vẫn có cách tìm được.
Nam Cường Thịnh vẫn nhớ rõ cuộc gặp của mình với Doãn Thu Ngọc hôm ấy, tuy rằng cô ta đang nói với anh nhưng thực tế có ý chuyển những lời ấy cho Đường Tinh Khanh. Chẳng qua anh ta không nỡ để Đường Tinh Khanh gặp nguy hiểm nên không nói mà thôi.
Chuyện duy nhất mà anh ta có thể làm lúc này là cầu nguyện cho Đường Tinh Khanh đừng vờ ngốc nghếch nữa, nếu không, cho dù tập đoàn Đông Phùng còn giữ được hay không, sau khi Đông Phùng Lưu tỉnh lại sẽ tìm anh ta tính sổ là cái chắc.
Nghĩ tới đây, Nam Cường Thịnh nhìn Đông Phùng Lưu mặt mũi tái nhợt nằm trên giường bệnh, bất lực thở dài ngao ngán.
"Bị bệnh cũng không coi là chuyện xấu nhỉ, ít nhất có thể nằm đây nhìn người khác sống mệt mỏi." Nam Cường Thịnh đưa tay gối đầu mình, tựa vào ghế, nở nụ cười tự giễu.
Nhưng chuyện mà Nam Cường Thịnh lo lắng còn khủng khiếp hơn nhiều, Doãn Thu Ngọc không chỉ đơn giản muốn Đường Tinh Khanh trả giá thật nhiều. Hết thảy những điều này Nam Cường Thịnh vẫn chưa hay biết.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Đường Tinh Khanh liền điều chỉnh tâm trạng mình, bấm số điện thoại Doãn Thu Ngọc. Dường như đối phương luôn trong tư thế sẵn sàng chờ cuộc điện thoại này, rất nhanh đã kết nối.
Đường Tinh Khanh nuốt nước miếng, nhất thời không biết nên nói gì với cô ta. Mấy hôm trước cô còn chiếm thế thượng phong, vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này đã đổi vị trí.
Doãn Thu Ngọc cũng không mở lời, chỉ truyền đến tiếng hừ lạnh lùng.
"Tôi là Đường Tinh Khanh..." Đường Tinh Khanh cảm giác bàn tay cầm di động của mình ướt rượt mồ hôi, dĩ nhiên không phải cô sợ hãi, mà là cảm xúc khó chịu nhiều hơn. Tóm lại, rất khó chịu. Nhưng vì Đông Phùng Lưu, cô đành nhẫn nhịn, cắn răng hỏi lại lần nữa: "Xin hỏi đây có phải số của cô Doãn Thu Ngọc hay không?"
"Tôi cứ tưởng ai, hóa ra là hồ ly tinh à, sao đây? Chẳng lẽ gọi tới xác nhận tôi có bị người bạn thần bí kia của cô giết chết chưa à?" Cuối cùng đối phương cũng lên tiếng, mở màn đã nhắc đến chuyện Đường Tinh Khanh từng uy hiếp cô ta.
Đường Tinh Khanh cười khổ, khẽ nói: "Cô Doãn, lần này tôi tới đây không phải là để gây lộn với cô mà là..."
"Ồ? Không phải cãi nhau với tôi à? Chẳng lẽ cô Đường còn có chuyện gì muốn cầu cạnh tôi sao? Chậc chậc, đúng là cầu cạnh thật..."
Rốt cuộc Đường Tinh Khanh cũng nếm trải cảm giác một khi phụ nữ xảo quyệt khiến người ta khó chịu cỡ nào, cho dù cách đường dây điện thoại, trong lòng Đường Tinh Khanh cũng có chút uất hận.
Tuy nhiên bây giờ cô không có tư cách để tức giận, đành kiềm cơn tức nói tiếp: "Cô Doãn, trước đây chúng ta có rất nhiều sự hiểu lầm, lần này tôi gọi điện cho cô là muốn xóa bỏ những hiểu lầm này."
Doãn Thu Ngọc cười lạnh. Đường Tinh Khanh nói tiếp: "Nói thật, tôi không biết nói những lời này với cô có ích hay không. Tóm lại, gần đây tôi cảm thấy tất cả những chuyện rối rắm đều bởi vì hận thù vô nghĩa, tôi mong cô Doãn có thể quên hết những điều không vui trong quá khứ đi."
Đường Tinh Khanh không ngốc đến nỗi trực tiếp bàn điều kiện với Doãn Thu Ngọc, có lẽ kỳ tích xảy ra khi Doãn Thu Ngọc có thể tìm lại lương tâm khi Đường Tinh Khanh đã nhún nhường, không hề gây khó khăn nữa không chừng. Nhưng có phải hay không thì ai ai cũng tình nguyện hy sinh giống Đường Tinh Khanh thôi.
"Quên đi hận thù và những chuyện khác đều có thể, nhưng người làm sai thì dĩ nhiên phải trả giá đắt. Hồ ly tinh, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì, chẳng qua chịu thiệt một chút, sau này tìm tôi trả thù đúng không, hà..." Doãn Thu Ngọc cất giọng the thé, tựa vô số cây kim bắn vào lỗ tai Đường Tinh Khanh qua sóng điện thoại.
Cuối cùng Doãn Thu Ngọc không muốn tốn hơi thừa lời với Đường Tinh Khanh, cái gọi là giá đắt của cô ta chính là chuẩn bị muốn đàm phán yêu cầu với Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh tức xì khói, bất đắc dĩ nói: "Thôi cô Doãn à. Chuyện đã đến nước này, tôi không che giấu làm gì."
"Ồ? Vậy cô định làm thế nào?"
Tuy rằng không trực tiếp thấy mặt Doãn Thu Ngọc nhưng Đường Tinh Khanh có thể đoán được hiện tại cô ta đang vênh váo.
"Không phải tôi làm thế nào mà là cô Doãn muốn tôi làm thế nào. Tôi đã nghe Nam Cường Thịnh nói rồi, tuy rằng không biết cô có yêu cầu gì nhưng có khả năng tôi sẽ đồng ý mà." Vì không biết Doãn Thu Ngọc định làm gì, Đường Tinh Khanh vẫn ôm ấp hy vọng.
"Chậc chậc, không hổ là hồ ly già, hiểu nhanh thế."
Đường Tinh Khanh lúng túng cười, sau đó mím môi: "Nam Cường Thịnh, anh, anh cho tôi xin số điện thoại của Doãn Thu Ngọc đi."
Nam Cường Thịnh không hiểu ra sao, nhìn hai mắt Đường Tinh Khanh hằn tia máu mới rõ ngọn nguồn: "Anh nói này Đường Tinh Khanh, em không ngu đến mức muốn đi đàm phán với Doãn Thu Ngọc đấy chứ?"
Đường Tinh Khanh dẩu đôi môi mỏng, lừ mắt với anh ta, bực bội nói: "Trông em giống đồ ngốc lắm sao?"
"Đồ ngốc thôi á? Giống lắm, không chỉ giống mà một khi chuyện có liên quan đến Đông Phùng Lưu, em thật sự biến thành kẻ ngốc." Đôi mắt Nam Cường Thịnh lóe sáng tỏ tường, võ đoán buông lời bình.
Đường Tinh Khanh lắc đầu: "Anh cũng biết đấy, hiện tại Đông Phùng Lưu phải nằm đây cũng một phần do em, nếu lần này tập đoàn Đông Phùng gặp sự cố gì, sau này sao em dám nhìn mặt anh ấy?"
"Nhưng em luôn miệng nói sẽ không nối lại tình xưa với cậu ấy." Nam Cường Thịnh cười trêu.
"Đương nhiên tôi không định làm thế. Nhưng... Haizz, tôi lười nói với anh. Tóm lại anh đưa số điện thoại của Doãn Thu Ngọc cho tôi là được." Đường Tinh Khanh bướng bỉnh, dáng vẻ phải nhất quyết bằng được.
Nam Cường Thịnh ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn cô, vẫn lắc đầu từ chối.
"Em chỉ nói chuyện với Doãn Thu Ngọc một chút thôi, không phải đàm phán. Em cũng muốn làm vài chuyện trong khả năng của mình, cho dù cô ta không đồng ý thì cùng lắm trách em vài câu, ngoài ra có thể làm gì với em chứ?"
Đường Tinh Khanh có chút ủ rõ, cô cố gắng để gương mặt mình trở nên chân thành hơn.
Đến cuối cùng, gần như gần như một mình Đường Tinh Khanh đầu độc Nam Cường Thịnh, cuối cùng anh ta không chịu nổi nữa, đành đưa số điện thoại cho Đường Tinh Khanh, đồng thời liên tục dặn dò Doãn Thu Ngọc có đưa ra bất kỳ yêu cầu nào cũng không được đồng ý.
Đường Tinh Khanh ngoài miệng hứa hẹn dứt khoát nhưng trong lòng đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với nguy hiểm và sẵn sàng hy sinh. Đây là cách giúp đỡ của cô, dù thế nào cũng phải hoàn thành.
Thật ra Nam Cường Thịnh vẫn không yên lòng, song đúng như Đường Tinh Khanh đã nói, cho dù anh ta không cho cô số điện thoại thì cô vẫn có cách tìm được.
Nam Cường Thịnh vẫn nhớ rõ cuộc gặp của mình với Doãn Thu Ngọc hôm ấy, tuy rằng cô ta đang nói với anh nhưng thực tế có ý chuyển những lời ấy cho Đường Tinh Khanh. Chẳng qua anh ta không nỡ để Đường Tinh Khanh gặp nguy hiểm nên không nói mà thôi.
Chuyện duy nhất mà anh ta có thể làm lúc này là cầu nguyện cho Đường Tinh Khanh đừng vờ ngốc nghếch nữa, nếu không, cho dù tập đoàn Đông Phùng còn giữ được hay không, sau khi Đông Phùng Lưu tỉnh lại sẽ tìm anh ta tính sổ là cái chắc.
Nghĩ tới đây, Nam Cường Thịnh nhìn Đông Phùng Lưu mặt mũi tái nhợt nằm trên giường bệnh, bất lực thở dài ngao ngán.
"Bị bệnh cũng không coi là chuyện xấu nhỉ, ít nhất có thể nằm đây nhìn người khác sống mệt mỏi." Nam Cường Thịnh đưa tay gối đầu mình, tựa vào ghế, nở nụ cười tự giễu.
Nhưng chuyện mà Nam Cường Thịnh lo lắng còn khủng khiếp hơn nhiều, Doãn Thu Ngọc không chỉ đơn giản muốn Đường Tinh Khanh trả giá thật nhiều. Hết thảy những điều này Nam Cường Thịnh vẫn chưa hay biết.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Đường Tinh Khanh liền điều chỉnh tâm trạng mình, bấm số điện thoại Doãn Thu Ngọc. Dường như đối phương luôn trong tư thế sẵn sàng chờ cuộc điện thoại này, rất nhanh đã kết nối.
Đường Tinh Khanh nuốt nước miếng, nhất thời không biết nên nói gì với cô ta. Mấy hôm trước cô còn chiếm thế thượng phong, vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này đã đổi vị trí.
Doãn Thu Ngọc cũng không mở lời, chỉ truyền đến tiếng hừ lạnh lùng.
"Tôi là Đường Tinh Khanh..." Đường Tinh Khanh cảm giác bàn tay cầm di động của mình ướt rượt mồ hôi, dĩ nhiên không phải cô sợ hãi, mà là cảm xúc khó chịu nhiều hơn. Tóm lại, rất khó chịu. Nhưng vì Đông Phùng Lưu, cô đành nhẫn nhịn, cắn răng hỏi lại lần nữa: "Xin hỏi đây có phải số của cô Doãn Thu Ngọc hay không?"
"Tôi cứ tưởng ai, hóa ra là hồ ly tinh à, sao đây? Chẳng lẽ gọi tới xác nhận tôi có bị người bạn thần bí kia của cô giết chết chưa à?" Cuối cùng đối phương cũng lên tiếng, mở màn đã nhắc đến chuyện Đường Tinh Khanh từng uy hiếp cô ta.
Đường Tinh Khanh cười khổ, khẽ nói: "Cô Doãn, lần này tôi tới đây không phải là để gây lộn với cô mà là..."
"Ồ? Không phải cãi nhau với tôi à? Chẳng lẽ cô Đường còn có chuyện gì muốn cầu cạnh tôi sao? Chậc chậc, đúng là cầu cạnh thật..."
Rốt cuộc Đường Tinh Khanh cũng nếm trải cảm giác một khi phụ nữ xảo quyệt khiến người ta khó chịu cỡ nào, cho dù cách đường dây điện thoại, trong lòng Đường Tinh Khanh cũng có chút uất hận.
Tuy nhiên bây giờ cô không có tư cách để tức giận, đành kiềm cơn tức nói tiếp: "Cô Doãn, trước đây chúng ta có rất nhiều sự hiểu lầm, lần này tôi gọi điện cho cô là muốn xóa bỏ những hiểu lầm này."
Doãn Thu Ngọc cười lạnh. Đường Tinh Khanh nói tiếp: "Nói thật, tôi không biết nói những lời này với cô có ích hay không. Tóm lại, gần đây tôi cảm thấy tất cả những chuyện rối rắm đều bởi vì hận thù vô nghĩa, tôi mong cô Doãn có thể quên hết những điều không vui trong quá khứ đi."
Đường Tinh Khanh không ngốc đến nỗi trực tiếp bàn điều kiện với Doãn Thu Ngọc, có lẽ kỳ tích xảy ra khi Doãn Thu Ngọc có thể tìm lại lương tâm khi Đường Tinh Khanh đã nhún nhường, không hề gây khó khăn nữa không chừng. Nhưng có phải hay không thì ai ai cũng tình nguyện hy sinh giống Đường Tinh Khanh thôi.
"Quên đi hận thù và những chuyện khác đều có thể, nhưng người làm sai thì dĩ nhiên phải trả giá đắt. Hồ ly tinh, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì, chẳng qua chịu thiệt một chút, sau này tìm tôi trả thù đúng không, hà..." Doãn Thu Ngọc cất giọng the thé, tựa vô số cây kim bắn vào lỗ tai Đường Tinh Khanh qua sóng điện thoại.
Cuối cùng Doãn Thu Ngọc không muốn tốn hơi thừa lời với Đường Tinh Khanh, cái gọi là giá đắt của cô ta chính là chuẩn bị muốn đàm phán yêu cầu với Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh tức xì khói, bất đắc dĩ nói: "Thôi cô Doãn à. Chuyện đã đến nước này, tôi không che giấu làm gì."
"Ồ? Vậy cô định làm thế nào?"
Tuy rằng không trực tiếp thấy mặt Doãn Thu Ngọc nhưng Đường Tinh Khanh có thể đoán được hiện tại cô ta đang vênh váo.
"Không phải tôi làm thế nào mà là cô Doãn muốn tôi làm thế nào. Tôi đã nghe Nam Cường Thịnh nói rồi, tuy rằng không biết cô có yêu cầu gì nhưng có khả năng tôi sẽ đồng ý mà." Vì không biết Doãn Thu Ngọc định làm gì, Đường Tinh Khanh vẫn ôm ấp hy vọng.
"Chậc chậc, không hổ là hồ ly già, hiểu nhanh thế."
/488
|