Đông Phùng Lưu vẫn hôn mê, cho nên La Vinh Hiển lấy luôn một chiếc xe cứu thương của bệnh viện mang cả người lẫn giường bệnh đi.
Nhìn mặt Đông Phùng Lưu không có tí sức sống nào, trong lòng anh nhất thời phức tạp. Anh thật sự không biết người đàn ông này có gì tốt, sau một lần làm hại Đường Tinh Khanh, anh ta vẫn chiếm được vị trí trong trái tim cô.
Tình cảm nam nữ thật là kỳ lạ.
La Vinh Hiển khẽ lắc đầu, anh tự nói với bản thân, nghĩ những việc này cũng không có tác dụng gì, việc anh có thể làm chỉ là ở bên cạnh Đường Tinh Khanh, chờ mong một ngày nào đó có thể được ở bên cô.
Ngoài ra, La Vinh Hiển đoán cái tin nhắn nặc danh kia là do người của Nam Cường Thịnh gửi tới, có lẽ là thông qua thủ đoạn gì đó biết được chăng?
La Vinh Hiển cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về chỗ ở của Nam Cường Thịnh. Lúc Đông Phùng Lưu thật sự xuất hiện trước mặt mọi người, ai ai cũng đều hoảng hốt.
“Sao lại có thể đưa về được vậy? Chẳng lẽ không có ai trông chừng ư?” Quai hàm của Nam Cường Thịnh sắp rơi xuống rồi, anh vốn nghĩ rằng lần này La Vinh Hiển đi cùng lắm là có thể biết được chút tình hình cụ thể thôi.
Nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của Nam Cường Thịnh, Đông Phùng Lưu cũng vô cùng hoài nghi, anh không hiểu hỏi: “Lẽ nào tin nhắn kia không phải là anh gửi cho tôi?”
“Tin nhắn? Tin nhắn nào? Việc này thì có liên quan gì tới Lưu?” Nam Cường Thịnh chẳng hiểu chuyện gì.
La Vinh Hiển lại nhìn Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn, phát hiện mẹ con họ đang chớp mắt nhìn anh, chờ anh giải thích.
Vậy là La Vinh Hiển liền kể cụ thể sự việc ra cho mọi người nghe.
“Tóm lại, nếu như không phải người kia nói cho tôi biết Đông Phùng Lưu rời khỏi rồi, tôi cũng không thể dễ dàng đưa Đông Phùng Lưu đi.” La Vinh Hiển nói, “Tôi còn nghĩ là mọi người.”
Nam Cường Thịnh nghe La Vinh Hiển giải thích xong, vẻ mặt cũng có chút tỉnh ngộ, anh lẩm bẩm: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, nhất định lại là hacker lần trước, chẳng ngờ hắn lại hiểu chúng ta như thế. May mà đối phương là bạn của chúng ta, nếu không thì thật nguy hiểm.”
La Vinh Hiển nhíu mày: “Hacker? Anh quen người này à?”
Nam Cường Thịnh đi đến bên giường bệnh của Đông Phùng Lưu, vừa giúp Đông Phùng Lưu đắp chăn lại vừa lắc đầu nói: “Không, trên thực tế tôi cũng đang điều tra tung tích của hắn nhưng không được. Có lẽ là bạn của Đông Phùng Lưu, đợi cậu ấy tình lại thì chúng ta liền biết thôi.”
Nam Cường Thịnh hời hợt, đồng thời không nói rõ với La Vinh Hiển sự việc kế hoạch quảng cáo của công ty xảy ra lần trước. Dù sao La Vinh Hiển cũng là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Đông Phùng, nhưng lúc này anh vẫn có thể giữ được bình tĩnh, duy trì khoảng cách với La Vinh Hiển, việc này cũng thật khó.
La Vinh Hiển cũng không hỏi nhiều, chỉ Đông Phùng Lưu nằm trên giường bệnh nói: “Dù thế nào đi chăng nữa thì người tôi đã đưa về rồi.”
Lúc này, Đường Ngũ Tuấn nhìn không rời mắt khỏi Đông Phùng Lưu đang nằm trên giường bệnh, một đôi tay bé nhỏ nắm chặt tay của Đông Phùng Lưu đặt lên gò má mình, không biết đang lẩm bẩm điều gì. Ở bên cạnh cậu, Đường Tinh Khanh cũng ngơ ngác đứng đó.
Khi La Vinh Hiển nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Đường Tinh Khanh, trong lòng cũng rất khó chịu.
“Bây giờ tốt nhất là chúng ta đưa Đông Phùng Lưu đến bệnh viện đi, nếu như lại xảy ra chuyện như này...” Đường Tinh Khanh thăm dò ý kiến của Nam Cường Thịnh.
Nam Cường Thịnh gật đầu, sau đó nói: “Cứ ở nhà anh cũng được, anh sẽ sắp xếp nhiều thuộc hạ hơn rồi đánh tiếng với phía bệnh viện để bọn họ cho bác sĩ tốt nhất hiện tại tới.”
La Vinh Hiển đột nhiên lên tiếng: “Chuyện này tôi đã sắp xếp, bác sĩ đang trên đường tới rồi.”
Nam Cường Thịnh nghi ngờ liếc nhìn anh, La Vinh Hiển giải thích: “Đều là bác sĩ điều trị chính của anh ta chắc là không có vấn đề gì chứ, anh nghi ngờ tôi đấy à?”
Nam Cường Thịnh lúng túng vuốt mũi, không bày tỏ thái độ gì.
La Vinh Hiển cười lạnh: “Tôi thực sự muốn ra tay với Đông Phùng Lưu, còn cần đưa anh ta về đây à?”
Nam Cường Thịnh nói: “Cũng không phải như thế, thôi, anh cũng cho người tới rồi, vậy thì cứ thế đi.”
La Vinh Hiển nghe thấy vậy, thần sắc mới tốt hơn một chút.
Sau đó La Vinh Hiển liền rời đi, mà Nam Cường Thịnh đợi bác sĩ đến xong, dặn dò Đường Tinh Khanh vài câu rồi cũng đến giúp tập đoàn Đông Phùng.
Mặc dù tìm được Đông Phùng Lưu rồi, nhưng Nam Cường Thịnh không thể thở phào được, hình như công ty gần đây không được yên bình cho lắm.
Hai người Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn canh chừng bên cjanh Đông Phùng Lưu, lúc này Đường Ngũ Tuấn đột nhiên bật cười.
“Tuấn, đột nhiên con cười gì thế?”
Đường Ngũ Tuấn lúc này mới lấy lại tinh thần, trên thực tế cậu đang cười Tịch Song đúng là vẫn buông lỏng phòng bị. Mặc dù Tịch Song biết có sự tồn tại của hacker nhỏ bé Đường Ngũ Tuấn, bên cạnh sắp xếp rất nhiều hacker, thậm chí đến điện thoại cũng cài đặt nghe lén. Nhưng Tịch Song lại chẳng ngờ rằng, Đường Ngũ Tuấn thâm nhập thẳng vào hệ thống giám sát của bệnh viện, hơn nữa còn nhìn thấy hắn rời khỏi trong hệ thống giám sát.
Nam Cường Thịnh đoán không sai, người bí ẩn lần này với người bí ẩn lần trước cứu vớt tập đoàn Đông Phùng là một người.
Người đó ngoài Đường Ngũ Tuấn ra thì còn ai?
Đường Ngũ Tuấn đang chuẩn bị khoe công lao to lớn của mình với mẹ, song nhìn Đông Phùng Lưu mắt cậu đột nhiên lóe lên, cười nói: “Bởi vì vui nên con cười.”
Đường Tinh Khanh nghi ngờ khó hiểu nói: “Tuấn... Bố còn giờ vẫn đang bệnh nặng, chẳng phải con thích bố con ư, vậy mà còn vui à?”
Đường Ngũ Tuấn giơ bàn tay nhỏ lên giải thích: “Đương nhiên là không phải vì việc này, vui vì ba người nhà ta được toàn tụ rồi chứ. Mặc dù... mặc dù bố vẫn hôn mê bất tỉnh.”
Đường Ngũ Tuấn gồi đầu trên giường bệnh, lại đột nhiên hụt hẫng không nguôi.
Đường Tinh Khanh cũng thở dài một hơi, lòng nghĩ cả đời này cũng có thể không có cảnh đó, nhưng lại không đành lòng nói cho Tuấn, chỉ an ủi: “Yên tâm đi, chẳng phải lúc trước bệnh viện nói rồi sao, dù cục máu đông vẫn chèn lên dây thần kinh nhưng bệnh tĩnh bắt đầu thuyên giảm rồi. Tin rằng không lâu nữa bố con sẽ tỉnh lại thôi.”
“Hajz, sao thiên phú của con đều ở những thứ gì, nếu như con là một bác sĩ thiên tài thì con có thể khiến bố nhanh chóng tỉnh lại rồi.” Đường Ngũ Tuấn lại tự trách loại việc như này, nếu như bình thường Đường Tinh Khanh chắc chắn sẽ cảm thấy nhóc con này lại tự sướng rồi.
“Lần này nếu không nhờ con thì công ty của bố con gặp nạn cũng chẳng nói làm gì, đến người cũng vẫn bị người khác khống chế, cho nên con đã làm rất tốt rồi. Bố con tỉnh lại nhất định sẽ khen con.”
Đường Tinh Khanh vuốt tóc Đường Ngũ Tuấn, cổ vũ cậu.
“Ý của mẹ là, bố tỉnh lại thì sẽ cho con với bố nhận nhau? Cho bố biết con là con trai của bố ư?” Hờn giận trên mặt Đường Ngũ Tuấn nhanh chóng biến mất, giống như đeo mặt nạ vậy, đổi nét mặt vô cùng nhanh chóng.
Diễn xuất của nó có thể đạt giải Oscar rồi, Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ nhìn cậu bé thiên tài, sau đó từ chối: “Không được, như vậy tình hình sẽ càng phiền toái hơn.”
Nhìn mặt Đông Phùng Lưu không có tí sức sống nào, trong lòng anh nhất thời phức tạp. Anh thật sự không biết người đàn ông này có gì tốt, sau một lần làm hại Đường Tinh Khanh, anh ta vẫn chiếm được vị trí trong trái tim cô.
Tình cảm nam nữ thật là kỳ lạ.
La Vinh Hiển khẽ lắc đầu, anh tự nói với bản thân, nghĩ những việc này cũng không có tác dụng gì, việc anh có thể làm chỉ là ở bên cạnh Đường Tinh Khanh, chờ mong một ngày nào đó có thể được ở bên cô.
Ngoài ra, La Vinh Hiển đoán cái tin nhắn nặc danh kia là do người của Nam Cường Thịnh gửi tới, có lẽ là thông qua thủ đoạn gì đó biết được chăng?
La Vinh Hiển cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về chỗ ở của Nam Cường Thịnh. Lúc Đông Phùng Lưu thật sự xuất hiện trước mặt mọi người, ai ai cũng đều hoảng hốt.
“Sao lại có thể đưa về được vậy? Chẳng lẽ không có ai trông chừng ư?” Quai hàm của Nam Cường Thịnh sắp rơi xuống rồi, anh vốn nghĩ rằng lần này La Vinh Hiển đi cùng lắm là có thể biết được chút tình hình cụ thể thôi.
Nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của Nam Cường Thịnh, Đông Phùng Lưu cũng vô cùng hoài nghi, anh không hiểu hỏi: “Lẽ nào tin nhắn kia không phải là anh gửi cho tôi?”
“Tin nhắn? Tin nhắn nào? Việc này thì có liên quan gì tới Lưu?” Nam Cường Thịnh chẳng hiểu chuyện gì.
La Vinh Hiển lại nhìn Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn, phát hiện mẹ con họ đang chớp mắt nhìn anh, chờ anh giải thích.
Vậy là La Vinh Hiển liền kể cụ thể sự việc ra cho mọi người nghe.
“Tóm lại, nếu như không phải người kia nói cho tôi biết Đông Phùng Lưu rời khỏi rồi, tôi cũng không thể dễ dàng đưa Đông Phùng Lưu đi.” La Vinh Hiển nói, “Tôi còn nghĩ là mọi người.”
Nam Cường Thịnh nghe La Vinh Hiển giải thích xong, vẻ mặt cũng có chút tỉnh ngộ, anh lẩm bẩm: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, nhất định lại là hacker lần trước, chẳng ngờ hắn lại hiểu chúng ta như thế. May mà đối phương là bạn của chúng ta, nếu không thì thật nguy hiểm.”
La Vinh Hiển nhíu mày: “Hacker? Anh quen người này à?”
Nam Cường Thịnh đi đến bên giường bệnh của Đông Phùng Lưu, vừa giúp Đông Phùng Lưu đắp chăn lại vừa lắc đầu nói: “Không, trên thực tế tôi cũng đang điều tra tung tích của hắn nhưng không được. Có lẽ là bạn của Đông Phùng Lưu, đợi cậu ấy tình lại thì chúng ta liền biết thôi.”
Nam Cường Thịnh hời hợt, đồng thời không nói rõ với La Vinh Hiển sự việc kế hoạch quảng cáo của công ty xảy ra lần trước. Dù sao La Vinh Hiển cũng là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Đông Phùng, nhưng lúc này anh vẫn có thể giữ được bình tĩnh, duy trì khoảng cách với La Vinh Hiển, việc này cũng thật khó.
La Vinh Hiển cũng không hỏi nhiều, chỉ Đông Phùng Lưu nằm trên giường bệnh nói: “Dù thế nào đi chăng nữa thì người tôi đã đưa về rồi.”
Lúc này, Đường Ngũ Tuấn nhìn không rời mắt khỏi Đông Phùng Lưu đang nằm trên giường bệnh, một đôi tay bé nhỏ nắm chặt tay của Đông Phùng Lưu đặt lên gò má mình, không biết đang lẩm bẩm điều gì. Ở bên cạnh cậu, Đường Tinh Khanh cũng ngơ ngác đứng đó.
Khi La Vinh Hiển nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Đường Tinh Khanh, trong lòng cũng rất khó chịu.
“Bây giờ tốt nhất là chúng ta đưa Đông Phùng Lưu đến bệnh viện đi, nếu như lại xảy ra chuyện như này...” Đường Tinh Khanh thăm dò ý kiến của Nam Cường Thịnh.
Nam Cường Thịnh gật đầu, sau đó nói: “Cứ ở nhà anh cũng được, anh sẽ sắp xếp nhiều thuộc hạ hơn rồi đánh tiếng với phía bệnh viện để bọn họ cho bác sĩ tốt nhất hiện tại tới.”
La Vinh Hiển đột nhiên lên tiếng: “Chuyện này tôi đã sắp xếp, bác sĩ đang trên đường tới rồi.”
Nam Cường Thịnh nghi ngờ liếc nhìn anh, La Vinh Hiển giải thích: “Đều là bác sĩ điều trị chính của anh ta chắc là không có vấn đề gì chứ, anh nghi ngờ tôi đấy à?”
Nam Cường Thịnh lúng túng vuốt mũi, không bày tỏ thái độ gì.
La Vinh Hiển cười lạnh: “Tôi thực sự muốn ra tay với Đông Phùng Lưu, còn cần đưa anh ta về đây à?”
Nam Cường Thịnh nói: “Cũng không phải như thế, thôi, anh cũng cho người tới rồi, vậy thì cứ thế đi.”
La Vinh Hiển nghe thấy vậy, thần sắc mới tốt hơn một chút.
Sau đó La Vinh Hiển liền rời đi, mà Nam Cường Thịnh đợi bác sĩ đến xong, dặn dò Đường Tinh Khanh vài câu rồi cũng đến giúp tập đoàn Đông Phùng.
Mặc dù tìm được Đông Phùng Lưu rồi, nhưng Nam Cường Thịnh không thể thở phào được, hình như công ty gần đây không được yên bình cho lắm.
Hai người Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn canh chừng bên cjanh Đông Phùng Lưu, lúc này Đường Ngũ Tuấn đột nhiên bật cười.
“Tuấn, đột nhiên con cười gì thế?”
Đường Ngũ Tuấn lúc này mới lấy lại tinh thần, trên thực tế cậu đang cười Tịch Song đúng là vẫn buông lỏng phòng bị. Mặc dù Tịch Song biết có sự tồn tại của hacker nhỏ bé Đường Ngũ Tuấn, bên cạnh sắp xếp rất nhiều hacker, thậm chí đến điện thoại cũng cài đặt nghe lén. Nhưng Tịch Song lại chẳng ngờ rằng, Đường Ngũ Tuấn thâm nhập thẳng vào hệ thống giám sát của bệnh viện, hơn nữa còn nhìn thấy hắn rời khỏi trong hệ thống giám sát.
Nam Cường Thịnh đoán không sai, người bí ẩn lần này với người bí ẩn lần trước cứu vớt tập đoàn Đông Phùng là một người.
Người đó ngoài Đường Ngũ Tuấn ra thì còn ai?
Đường Ngũ Tuấn đang chuẩn bị khoe công lao to lớn của mình với mẹ, song nhìn Đông Phùng Lưu mắt cậu đột nhiên lóe lên, cười nói: “Bởi vì vui nên con cười.”
Đường Tinh Khanh nghi ngờ khó hiểu nói: “Tuấn... Bố còn giờ vẫn đang bệnh nặng, chẳng phải con thích bố con ư, vậy mà còn vui à?”
Đường Ngũ Tuấn giơ bàn tay nhỏ lên giải thích: “Đương nhiên là không phải vì việc này, vui vì ba người nhà ta được toàn tụ rồi chứ. Mặc dù... mặc dù bố vẫn hôn mê bất tỉnh.”
Đường Ngũ Tuấn gồi đầu trên giường bệnh, lại đột nhiên hụt hẫng không nguôi.
Đường Tinh Khanh cũng thở dài một hơi, lòng nghĩ cả đời này cũng có thể không có cảnh đó, nhưng lại không đành lòng nói cho Tuấn, chỉ an ủi: “Yên tâm đi, chẳng phải lúc trước bệnh viện nói rồi sao, dù cục máu đông vẫn chèn lên dây thần kinh nhưng bệnh tĩnh bắt đầu thuyên giảm rồi. Tin rằng không lâu nữa bố con sẽ tỉnh lại thôi.”
“Hajz, sao thiên phú của con đều ở những thứ gì, nếu như con là một bác sĩ thiên tài thì con có thể khiến bố nhanh chóng tỉnh lại rồi.” Đường Ngũ Tuấn lại tự trách loại việc như này, nếu như bình thường Đường Tinh Khanh chắc chắn sẽ cảm thấy nhóc con này lại tự sướng rồi.
“Lần này nếu không nhờ con thì công ty của bố con gặp nạn cũng chẳng nói làm gì, đến người cũng vẫn bị người khác khống chế, cho nên con đã làm rất tốt rồi. Bố con tỉnh lại nhất định sẽ khen con.”
Đường Tinh Khanh vuốt tóc Đường Ngũ Tuấn, cổ vũ cậu.
“Ý của mẹ là, bố tỉnh lại thì sẽ cho con với bố nhận nhau? Cho bố biết con là con trai của bố ư?” Hờn giận trên mặt Đường Ngũ Tuấn nhanh chóng biến mất, giống như đeo mặt nạ vậy, đổi nét mặt vô cùng nhanh chóng.
Diễn xuất của nó có thể đạt giải Oscar rồi, Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ nhìn cậu bé thiên tài, sau đó từ chối: “Không được, như vậy tình hình sẽ càng phiền toái hơn.”
/488
|