Việt Tố Việt Ái

Chương 79 - Chương 79

/174


"Bảo bối, vài ngày không thấy, chị phát hiện vóc người cưng lại đẹp ra thêm, bất quá.., cái miệng lại tiện hơn rồi." thấy vẻ mặt Lam Khiên Mạch đắc ý nhìn mình cười, Lăng Vi đè nén cơn giận trong lòng, thấp giọng nói. "Ừm, hả? lâu như vậy không nhìn thấy, lão bản người vẫn ép mình chịu khổ như vậy sao, gặp lại thấy chị không vui như vậy, em thật cao hứng nha."

"Đ*t!" nghe Lam Khiên Mạch nói xong, Lăng Vi khó chịu nói lời thô tực, không nghĩ đến âm thanh quá lớn, khiến người xung quanh chú ý không ít. Ném tờ bào xuống đất, Lăng Vi liếc nhìn Tả Tĩnh Nhan cùng Tạ Sương Sương đang loay hoay diễn cảnh say sưa, tóm lấy Lam Khiên Mạch xoay người đi khỏi.

"Đi, chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đến chỗ khác." Lam Khiên Mạch gật đầu, đi theo Lăng Vi ra khỏi phòng quay phim đến một phòng nghỉ cách đó không xa. Đứng trước cửa cô lại quay đầu nhìn Tả Tĩnh Nhan cùng Tạ Sương Sương còn đang diễn. Bốn mắt nhìn nhau, Lam Khiên Mạch hướng Tả Tĩnh Nhan còn đang nhìn mình cười gật đầu, cùng Lăng Vi đi vào.

"Mẹ kiếp! chị đây không nên để Tạ Sương Sương diễn bộ phim này! một nụ hôn mà quay hết cả buổi sáng! đ*t, tuyệt đối là cô ta cố ý! sớm biết chị đây tự mình diễn luôn bộ phim này cho rồi, bây giờ cũng không phải ngồi nhìn nữ nhân của mình bị một con nhỏ khác âm mưu đè nàng xuống giường vừa ôm vừa hôn, cưng cười cái rắm!"

Chỉ khi đi vào phòng nghỉ, Lăng Vi mới không chút nào kiêng kị bắt đầu chửi ầm lên, nhìn cô không chút hình tượng đứng trước mặt mình hoa hoa lệ lệ diễn người đàn bà chanh chua trước mặt mình chửi đổng, Lam Khiên Mạch đem Cát Cát ngủ trong ngực để bên cạnh mình, dựa lên sofa vô cùng thoải mái cười. Không biết vì sao nàng lại thích nhìn thấy bộ dạng Lăng Vi tức giận xấu xa. "Lão bản, con mắt nào của chị nhìn thấy em cười vậy?" Lam Khiên Mạch không trả lời mà hỏi lại, lấy chai rượu bên cạnh rót cho mình một ly, không kịp đợi uống một ngụm lớn.

"Này, chị gọi cưng đến không phải để cưng uống rượu hay là mang mèo đến đơn giản như vậy, cưng hiểu không?"

"Vậy chị gọi em đến làm gì?"

"Nói nhảm! đương nhiên là bồi lão nương ta giải buồn rồi."

Lăng Vi nói, đặt mông ngồi bên cạnh Lam Khiên Mạch, cầm ly rượu nàng đã dùng qua rót cho mình một ly. Mắt thấy đối phương lộ ra khuôn mặt ác lạnh cùng tiếc hận, Lăng Vi cười đem Lam Khiên Mạch ôm vào trong lòng. "Bảo bối, sao lại dùng con mắt ai oán nhìn chị như vậy? muốn uống rượu? uhm…. để chị suy nghĩ một chút, có phải Ngôn đại tiểu thư nghèo đến nỗi không thể mua rượu hay không mới khiến cưng thành như vậy?"

"Này, cô ấy có thể so với tiền của chị đó." Lam Khiên Mạch nói xong, cầm lấy bình rượu trực tiếp đưa lên miệng uống. Thoáng nhìn thấy Lăng Vi bộ dạng trợn mắt hả miệng, nàng cũng dễ chịu hơn. "Nói chung thì cũng không phải là uống rượu ở nhà mình, không thể như lúc trước uống như nước lã a?! thân thể cưng sao rồi? có thể uống nhiều như vậy được sao?" thấy Lam Khiên Mạch như con mèo nhỏ tham lam làm ổ trong ngực mình thưởng thức bình rượu kia, Lăng Vi có chút lo lắng. Nếu để Lam Khiên Mạch uống đến hủy luôn thân thể quý giá này không biết Ngôn Thanh Hạm sẽ oán trách mình thế nào.

"Sớm khỏe từ lâu, em là người yếu ớt đến vậy sao?"

"Cưng dễ vỡ hay yếu ớt chị không biết, bất quá nhìn qua gần đây cưng có vẻ không tệ. Chí ít cuộc sống cũng bình thản muốn chết." Lăng Vi nói xong, tự tay tháo từng nút áo khoác của Lam Khiên Mạch ra, rồi đem khăn len trên cổ tháo xuống, lập tức nhìn thấy được bên trong đầy ấn ký đỏ trên da.

"Tùy tiện sờ loạn là phải trả tiền." Lam Khiên Mạch đẩy bàn tay hư hỏng của Lăng Vi đang tɦác ɭoạи trên người mình ra, nàng cũng biết cái người này luôn thích nhất là ăn đậu hũ của mình.

"Tiền? cưng muốn bao nhiêu tiền chị đều cho, chỉ cần cưng cho chị ăn một cái, đừng nói tiền, cưng muốn gì, chị cho cưng cái đó."

"Lăng Vi, đây là chỗ công cộng, chị không sợ Tả Tĩnh Nhan vào nghe được những lời chị nói em sao?"

"À…. cô ấy là gì của chị chứ? chị dựa vào cái gì phải sợ cô ấy?"

"Này, mấy lời như vậy căn bản không phải tính cách của chị. Sao vậy? trước giờ Lăng đại lão bản cao thủ tình trường không đối thủ sao lại gặp tình cảnh như vầy? em thấy sắc mặt chị khô vàng, ấn đường biến thành màu đen, thân ảnh tiêu điều. Nhất định là gần đây không được thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ, khiến nội tiết mất cân bằng rồi a?"

"Biến đi! cái gì mà nội tiết tố mất cân bằng, đường ruột lão nương thông thoáng rất tốt!"

"Hả? đường ruột thông thoáng rất tốt? vậy thì chính là chưa được thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ. Đừng nói với em, thời gian mấy tháng gần đây, chị còn chưa có ra ngoài 'ăn' cái gì nha."

"Lam Khiên Mạch, em có đoàng hoàng một chút được không?"

Nghe mấy lời này trên mặt Lăng Vi lại không nhịn được. Từ khi đem ý nghĩ đặt lên người Tả Tĩnh Nhan thì cô cũng không còn đi tìm bất ỳ nữ nhân nào. Tuy thỉnh thoảng cũng có nhu cầu sinh lí, nhưng mà nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương nhung nhớ còn đang nằm trên giường âu yếm ngoài kia. Dù cho có chạm qua không ít người còn là xử nữ, nhưng vẫn khiến cho cô không cảm thấy chút hứng thú nào.

Ngày hôm đó sau khi hai người bị dính nước cảm mạo, thiếu chút nữa lăn chung một chỗ, nhưng rất nhanh vì thể lực không chống đỡ nổi mà ngủ thiếp đi. Ngày thứ hai thức dậy, Lăng Vi cảm thấy cả người vô lực, giọng nói phát đau như nuốt phải than lửa. Chưa bao giờ bị cảm sốt cô căn bản không biết mình bị gì, còn muốn xuống giường tắm. Nhưng mà cô vừa từ trên giường bước xuống thì cả người liền ngã trên sàn nhà, liền đánh thức Tả Tĩnh Nhan.

Nghĩ đến mình khi đó nằm dưới đất còn chổng mông lên, Lăng Vi thực sự rất muốn hủy thi diệt tích mọi thứ hôm đó. Chỉ tiếc là người đó lại là Tả Tĩnh Nhan cô không dám càng luyến tiếc hơn. Mắt thấy đối phương hốt hoảng xuống giường đỡ mình dậy, lấy thuốc Diệp Y đưa cho tối qua đút cho mình, còn chạy thật xa ra phố mua cháo sáng cho cô, tự tay đút cho cô ăn.

Cho đến giờ, Lăng Vi cảm thấy ngày hôm đó đối với mình như một giấc mộng. Dù sao hôm đó Tả Tĩnh Nhan cũng ôn như, đối với mình rất tốt. Ba lần bốn lượt còn khiến cho Lăng Vi nghĩ là đối phương thích mình, cũng đau lòng vì bản thân. Trong lúc Lăng Vi còn cho là thái độ Tả Tĩnh Nhan như vậy có lẽ đã thực tiếp nhận mình, thì người kia lại nói một câu đơn giản khiến cô từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.

"Lăng Vi, cô rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp. Cho nên, vẫn cứ là bạn bè thôi."

Trước kia, Lăng Vi cũng không nghĩ đến cảnh tượng cẩu huyết cùng đối thoại như vậy sẽ diễn ra trước mặt mình. Nhưng mà, nhưng mà vào lúc này, khi cô vừa bày tỏ với nữ nhân đã chiếu cố mình một ngày xong, thì không sai chút nào mình lại được cấp 'thẻ' người tốt. Nháy mắt Lăng Vi cũng không suy nghĩ đến biểu tình của cô thế nào. Bởi vì lúc đó cô chỉ có một cảm giác đó chính là đau lòng.



Cô chưa bao giờ biết được đau lòng là tư vị thế nào, tuy từ nhỏ đến lớn chịu không ít tổn thương, bị không ít người khi dễ mắng qua. Nhưng mỗi lần nghe xong Lăng Vi cũng chỉ cảm thấy phẫn nộ cùng vô vị, sau đó thì trả thù lại gấp bội. Hiện tại đối mặt với sự từ chối của Tả Tĩnh Nhan, cô phát hiện mình căn bản không có cách nào làm như đang đối mặt với những chuyện khác cứ tùy tiện thì sẽ tiêu tan, thậm chí ngay cả phẫn nộ cũng không làm được.

Bởi vì cô chỉ có đau lòng. Đó là một loại đau nhức cảm giác như vỡ vụn, cả người vô lực như không còn gì. Nếu như không phải dùng hết khí lực nén lại khó chịu đó, Lăng Vi nghĩ, có lẽ khi đó cô sẽ không như không có tiền a?

Không muốn lại đối mặt với Tả Tĩnh Nhan, càng không muốn ở lại căn phòng khiến người hít thở không thông. Lăng Vi tránh né Tả Tĩnh Nhan đỡ dậy, một mình chống thân thể mệt mỏi đứng dậy. Cô không hỏi đối phương vì sao từ chối cô, càng không muốn hỏi điều gì nữa. Cô hiện tại chỉ muốn rời đi, đi đến một chỗ cách xa Tả Tĩnh Nhan, mộ chỗ thật xa.

Nếu đã bỏ ra nhiều nỗ lực như vậy rồi còn không có được hồi báo, chính mình cần gì phải cố gắng dây dưa không muốn buông? tự treo cổ trên cây, tuyệt không phải cách của cô. Vì vậy thật vất vả mấy tháng qua Lăng Vi liền 'hoàn lương' bắt đầu dạo chơi ngắm nhìn □ của nữ nhân. Chỉ là cho dù nỗ lực thế nào cô phát hiện mình cũng không thể quay lại quá khứ được.

Cô trúng độc Tả Tĩnh Nhan, đây là độc dược cực độc cả đời cũng không giải được, có một thứ duy mỹ khiến người ta phải hướng đến tên là ái tình.

"Cho nên, chị bị vô tình cự tuyệt một lần, rồi mới nghĩ cầm luôn cái 'thẻ người tốt' làm con rùa rụt cổ, cứ vậy mà buông tha?" nghe qua chuyện phát sinh giữa Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan, Lam Khiên Mạch hỏi. "Chị biết, nếu chị nói phải cưng sẽ coi thường chị. Cho nên vì không muốn bị cưng khinh bỉ, chị đây sao có thể dễ dàng buông tha được?"

"Lam Khiên Mạch, cũng biết không? chị cho đến giờ cũng chưa từng có cảm giác như vậy. Trước đây chị chơi gái, động một chút thì bỏ cũ tìm mới. Thỉnh thoảng cũng có vài người động chân tình hay luyến tiếc tiền của chị, các nàng sẽ khóc cầu chị đừng chia tay, thậm chí còn khóc ngất đi. Nhưng mà, mỗi lần nhìn những nữ nhân này chị cũng không có chút gì nhẹ dạ. Chỉ để cho các nàng một khoản tiền rồi phủi mông rời đi."

"Chị đây cũng không phải chỉ một lần nghĩ đến, nữ nhân Tả Tĩnh Nhan này có gì tốt? tuổi tác thì lớn, không biết cái gì, thậm chí đến cả cách làm nũng cơ bản của con gái cũng không biết làm. Chị đây vì nàng dụng tâm nhiều như vậy, vì để nàng kiếm tiền, còn cố ý đầu tư cho bộ phim, tìm đạo diễn tốt nhất cho nàng, ngay cả người cha nợ nần của nàng cũng là do chị lén giúp đỡ hết. Việc này chị đây cam tâm tình nguyện làm vì nàng, cũng không muốn cho nàng biết. Những mỗi khi nàng lạnh lùng với chị, chị cảm thấy rất khó chịu. Đôi khi chị cảm thấy mình thật hèn."

"Nàng từng nói với chị, nàng từng có một đứa con, là nàng con gái. Chị vì nàng giúp nàng tìm đứa bé, điều động tất cả mọi thế lực trong phạm vi của chị để tìm, nhưng căn bản cũng không có chút dấu vết nào. Chị không dám nói cho nàng biết, chỉ dám dấu chuyện này. Không phải chị sợ nàng trách chị vì chị tìm không được, mà sợ nàng biết được thì sẽ thất vọng."

"Cưng nói xem vì sao chị lại thay đổi kỳ lạ như vậy? đã hơn mấy tháng chị cũng không có gặp thêm nữ nhân nào. Có người còn không mặc gì câu dẫn chị những chị cũng không có hứng nổi. Chị cảm thấy chị sắp chết, không bị hàng chết thì chết vì khô héo. Trong lúc chị thống khổ như vậy, thì nữ nhân chết tiệt như cưng chị biết lo cùng cái vị nhà mình tiêu dao khoái hoạt, không lo sống chết của chị."

Lăng Vi nói xong, có chút khổ sở liền buông tay xuống. Nhìn cằm của cô, Lam Khiên Mạch tự mình vòng tay qua người cô, nhẹ nhàng ôm cô.

"Lăng Vi quá trình này mỗi người đều phải trải qua. Cho dù là chị thì cũng sẽ không ngoại lệ. Cho dù là ai, chị có lợi hại, có nhiều tiền, thì cũng sẽ bại dưới sự tịch mịch. Chị phiêu bạc lâu như vậy rồi cũng nên dừng lại thôi. Nói thật có thể gặp được người khiến chị thật lòng thích, làm bạn với chị khiến em cảm thấy rất vui."

"Em không biết Tả Tĩnh Nhan là người thế nào nhưng em tin chị, tin ánh mắt chị nhìn người tuyết đối không sai. Có lẽ nàng đối với chị không phải là không có cảm giác, có lẽ nhiều hơn là thân bất do kỷ cũng có thể còn nhiều nguyên nhân khác. Cũng đúng thôi, khác biệt giữa hai người không chỉ có tuổi tác, mà còn có rất nhiều thứ. Nhưng nếu chị từ bỏ như vậy, em thực sự sẽ coi thường chị đó."

"Chị còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không? đêm hôm đó, tất cả mọi người nhìn em tự tổn thương bản thân mình, không ai nguyện ý giúp em hay quản em. Chỉ có chị lại đến ngăn em lại, còn nguyện ý đem em về. Em rất cám ơn chị, cũng rất trân trọng người bạn là chị đây. Em hy vọng chị cũng được hạnh phúc, phải nói là chị nhất định phải hạnh phúc."

"Ha ha, cái con nhỏ chết bầm này, không cần phải đàng hoàng như vậy, một chút tình cảm cũng muốn chết được không? kỳ thực chị cũng biết cái bà cô khó ưa kia cũng thích chị. Nhưng mà, vì sao nàng lại không chấp nhận chị chứ?"

"Có lẽ là do trước đây chị hay đi 'hái hoa', nên nàng mới không có cảm giác an toàn."

"Xớ, cưng nói như vậy lẽ nào muốn đem toàn bộ quá khứ của chị xóa sạch? nếu vậy không bằng chị đây đánh nàng một gậy cho mất trí nhớ luôn đi."

"Uh, cách này cũng không tệ." thấy bộ dạng Lam Khiên Mạch hình như còn đang nghĩ gì đó, Lăng Vi đột nhiên cảm giác sau lưng có gì đó lạnh lẽo. Người này không phải thật sự muốn đánh Tả Tĩnh Nhan mất trí nhớ chứ?

"Này này, cưng không cần đùa thành thật a? đây là nữ nhân của chị, cưng bị đập đến choáng rồi hả."

"Chị nghĩ là em đang nhược trí hả? ý của em là, chị phải hoàn toàn thay đổi, để nàng quên đi quá khứ của chị, chỉ thấy tương lai của chị thôi."

"Cưng còn dám nói ám chỉ nữa sao?" Lăng Vi đen mặt hỏi, cô ghết nhất có người nói chuyện vòng vo với mình.

"Lăng Vi, chị…. còn muốn em không?" lúc này, Lam Khiên Mạch vốn dựa vào ngực mình đột nhiên ngồi dậy. Lăng Vi ngẩng đầu nhìn cái người đang ngồi trên đùi mình, mắt nhìn theo quên mất phản ứng. Lúc này Lam Khiên Mạch giống như biến thành người khác. Nàng khép hờ nửa mắt nhìn mình, đôi mắt màu đỏ sậm có chút ám muội không thể nói ra. Vừa như mời chào, vừa như cự tuyệt, lại như có thiên ngôn vạn ngữ sau đó kết thành một câu nói.

Nhìn em, đừng dời mắt đi.

"Chỗ này sẽ không có ai qua đây, nếu chị muốn, em có thể cho chị…" Lam Khiên Mạch vừa nói, vừa dùng ngón tay lướt qua gò má Lngư Vi, từ trên trán, xuống cái mũi, rồi đến cằm, cổ. Âm thanh kéo dài chậm rãi như có hàng vạn con kiến đang trong người mình bò tới bò lui, khiến Lăng Vi không nhịn được nắm lấy cái tay kia của Lam Khiên Mạch.

Đột nhiên đối phương bỏ ra ràng buộc của cô, dùng sức nắm cổ áo cô, nhích người đến trước mặt cô. Hiện tại Lam Khiên Mạch tựa như nữ vương đang đợi mình hầu hạ, cao quý mà đẹp đẽ. Nàng ngửa đầu ngậm một ngụm rượu, chậm rãi đến gần mình, tốc độ kia rất chậm, hầu như gần đến mắt thường không thể cảm nhận được gì.

Không sai, Lam Khiên Mạch muốn câu dẫn một người tuyệt đối không phải việc gì khó. Mắt thấy dung nhan đối phương càng lúc càng gần, gương mặt mị hoặc mang trên đó chút tiếu ý, đôi môi hồng cong lên, mang theo mùi hương thanh đạm cùng mùi rượu. Tựa như đào mật tươi ngon, mịn màng không chút nếp nhăn nào.

Hệt như ma chú, Lăng Vi nhắm hai mắt lại, nghiêng mặt hôn Lam Khiên Mạch. Chỉ là xuc cảm không được tốt đẹp như trong tưởng tượng, ngược lại xung quanh lại có rất nhiều lông còn có mùi vị quái dị không nói ra được. Lăng Vi nghi ngờ mở mắt ra, thẳng tắp nhìn Cát Cát trước mặt. Hiện tại con mèo cũng đang ngơ ngác nhìn mình. Cuối cùng là thè lưỡi liếm liếm môi mình, mang theo một cỗ mùi cá…



"Lam… Lam Khiên Mạch!!!"

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, hoan nghênh mọi người đến với tiết mục nhiều chuyện lúc 8:00pm của Hiểu Bạo, tươi mát nội hàm bên trong, không nói gì sẽ chết, xem xong không nhắn lại vĩnh viễn không tìm được manh muội, sẽ biến thành ngực lép dòng chữ xanh! Hôm qua tui không có đăng chương, bởi vì muốn đem bày tỏ lưu vào hôm nay. 520 cái gì đều phù vân, 521 hôm nay mới là may mắn. Cám ơn mọi người lun ủng hộ tui, tui yêu mọi người! hôn gió N cái! ← (mọi người: eh, tránh ra đi!)

Chương này nói về cảnh Tiểu Lam Lam cùng Tiểu Vi Vi vui đùa bán manh, Tả tỷ tỷ đại khái còn phải chờ chương sau mới lên sàn được! ha ha, khúc cuối cười chết tui mất, Tiểu Lam Lam Lam! sao ngươi có thể hư hỏng như vậy chứ!!! Lang lão bản người ta là muốn hôn ngươi nha! ngươi sao có thể… để cho Cát Cát chiếm tiện nghi chứ? hơn nữa Cát Cát, ngươi đây là đang trả thù sao? hay là đang trả thù chuyện tiểu hoàng hả? cuối cùng còn thè lưỡi liếm miệng Lăng lão bản. Ha ha ha!

Cát Cát: meo!! meo!! (Hiểu Bạo hữu nghị phiên dịch: đó là dư vị của Cát Cát! Dư vị!)

Lăng Vi: Dư vị em gái ngươi á! lau, đ*t ăn cá xong còn không đánh răng! dám hôn ta! ta liều mạng với ngươi!

Cát Cát: meo!! meo meo! (Hiểu Bạo hữu nghi phiên dịch: Bởi vì Tiểu Lam Lam không có đánh răng cho Cát Cát!)

Lăng Vi: Híc! Nhan Nhan cứu em! Em bị hai cái tên thô bỉ này hại chết nhiều lần rồi! (chỗ này tiểu hoàng để dưới chân bị đá qua!!!)

Khụ khụ, sau tiểu kịch trường bán manh, tui sẽ thêm một đại kịch trường, coi như là phiên ngoại tác phẩm a. Chủ yếu là miêu tả dưới góc nhìn của Cát Cát, số lượng từ rất nhiều, mọi người có thể nhấn qua.

Mọi người: kỳ thực ngoài miệng ngươi nói có thể nhấn qua, nhưng trong lòng nhất định là đang chửi rủa những người nhấn qua.

Hiểu Bạo: không sai! nhấn qua dòng chữ xanh của tui hay bỏ qua dòng chữ xanh của tui cả đời các người chỉ có thể ăn mèo!

Mọi người: Này! rất thành thật! bất quá, chửi cũng ác quá nha?

Hiểu Bạo: rất tốt đó ( ngại ngùng giơ ngón tay ing…)

Được rồi, không nói nhiều nữa, bắt đầu phiên ngoại của Tiểu Cát Cát thôi.

Ta tên là Cát Cát. Khụ khụ, xin lưu ý đây chỉ là biệt danh, đó là ý xấu của mẹ ruột Hiểu Bạo, cùng Tiểu Long Nữ tỷ tỷ tuyệt đối có quan hệ móng vuốt dài.

Người ta có hai màu xám đen xen kẽ, vóc người trung bình, thân cao trung bình trong các loại mèo, cũng coi như là đối tượng có chiều cao tương đối. Ta có cái đuôi nhỏ linh hoạt, còn có tiểu thịt trảo mềm khả ái. Có một người mẹ, còn có thêm một người mẹ nữa. Bởi vì hai người mẹ đều là bạch phú mỹ, cho nên ta cũng là mèo bạch phú mỹ!

Trong Việt Tố Việt Ái, ta có cơ hội ra sân bán manh. Mặc dù mỗi lần ta hành động luôn bỉ ổi, nhưng ta thề, đây hoàn toàn khác với suy nghĩ của Cát Cát! Tất cả là do ôn nhu thùy mị Bạo tỷ tỷ đẩu M công làm hại! (Mọi người: Này, cái tên đáng chết kia không thể không xuất hiện được sao!)

Được rồi, ta sinh ra ở một nơi đầy mèo và chó, nói theo kiểu ưu nhã thì là nuôi thú cưng, còn nói theo kiểu thô tục thì gọi là noi bán chó mèo. Dĩ nhiên, ta cũng hy vọng mọi người dùng cách gọi thứ nhất nha! Từ khi ta sinh ra, thì đã là một đóa hoa trong cái ở mèo, ai kêu đôi mắt ta màu xanh tượng trưng cho quý tộc làm gì? vì vậy, ta vừa sinh ra, liền được các ẹm ôm ấp yêu mến. Mặc dù các nàng rất thân thiết, mỗi ngày luôn cho ta ăn ngon, nhưng mà thịt thịt trước ngực các nàng đúng là ít mà.

Một ngày nọ trong lúc ta nhàm chán lười biếng, đột nhiên cảm giác thấy có một trận gió vụt đến trước mặt. Ngay sau đó, một người nhan sắc có thể so với bốn đại mỹ nữ, âm thanh giống như người dẫn chương trình xinh đẹp xuất hiện! Nàng có mái tóc dài màu đen mặc chiếc áo khoác da màu đen, bên trong phối cùng áo thun màu xám đơn giản, trên tay còn đeo một cái bao tay. Quần dài ôm lây đôi chân thon dài, đôi giày cao gót sắc bén đạp xuống khiến trái tim nhỏ của ta nhảy phù phù nha! (Mọi người: cho hỏi, nhảy phù phù là như thế nào? vậy không phải là nhảy bịch bịch hả? – Cát Cát: meo! – Hiểu Bạo hữu nghị phiên dịch: Dẹp di! dẹp di! đó chính là tiếng tim loài mèo chúng ta đập!)

Ta vốn tưởng rằng, tỷ tỷ xinh đẹp hoàn mỹ mọi mặt này sẽ chọn lựa ta làm thú cưng của nàng. Kết quả nàng lại chon chó bên kia! hừ, mấy con chó này không nói có bao nhiêu đáng ghét, lúc nào cũng hay đưa cái mông nhỏ đến trước mặt ta, ta đem quà vặt chia cho nàng, để thịt trảo của ta chạm chạm đến chỗ giữa hai chân nàng một cái, nàng cũng không thèm!

Vì vậy không thể để mấy con chó xấu xa kia bị tỷ tỷ xinh đẹp mang đi. Ta không chút suy nghĩ liền vọt tới, cắn ống quần nàng không thả, đúng là so với lúc ta bú sữa mẹ dùng sức còn lớn hơn. Cuối cùng, mỹ nữ tỷ tỷ vì thấy ta quá xinh lệ nên đã chọn ta, bỏ mấy con chó kia! (Mọi người: chứ không phải ngươi sống chết cắn Tiểu Lam Lam không bỏ còn gì?)

Chỉ như vậy, ta được một mỹ nữ tỷ tỷ đem về nhà. Nàng đối với ta rất tốt, nhưng thần kinh có chút không bình thường. Mỗi tối, nàng luôn uống rất nhiều cái thứ màu đỏ rồi mới đi ngủ, sau đó cả đêm người ra rất nhiều mồ hôi, trong miệng phát ra âm thanh rêи ɾỉ thống khổ, sau đó thì đi đến cái tủ tivi đổ ra thật nhiều viên thuốc màu trắng để ăn.

Mỗi lần thấy bộ dạng Tiểu Lam Lam , ta thật sự đau lòng, cho nên mỗi tối ta bắt đầu ở cạnh nàng trong phòng ngủ, hy vọng có thể an ủi nàng một chút. Có hôm, Tiểu Lam Lam còn mua cho ta áo len cùng tiểu hoàng. Từ đó về sau, Cát Cát cũng không còn cô đơn một mình nữa, mà đã có tiểu hoàng làm bạn.

Ngày đó, ta nằm trên ban công chơi tiểu hoàng, còn Tiểu Lam Lam ở trong phòng tắm. Thật ra ta cũng muốn nhìn xem một cái nha, nhưng không có gan làm như vậy. Nhớ mấy ngày trước đó tivi có nói, chuyện hôm nay muốn làm thì nhất định phải làm nếu không sẽ hối hận đó. Vì vậy, ta ngậm tiểu hoàng chạy đến của phòng tắm, nhìn xuyên qua cái khe nhỏ xem Tiểu Lam Lam đang làm gì.

Chẳng qua là khi ta nhìn thấy cảnh tượng bên trong, thì suýt chút làm rơi tiểu hoàng trên đất. Tiểu Lam Lam đang cười, nhưng so với khóc còn khó nhìn hơn. Thân thể nàng xícɦ ɭõa, lộ ra bàn tay trái luôn mang bao tay. Bên trên có rất nhiều vết sẹo màu hồng, còn thiếu một ngón tay.

Thấy Lam Lam không ngừng dùng cái đao màu xám rạch lên tay nàng, mặc cho máu nhuộm đỏ nước. Ta vọt vào dùng tiểu thịt trảo sờ nàng, để nàng dừng hành động này lại. "Meo! meo!" (Hiểu Bạo hữu nghị phiên dịch: Tiểu Lam Lam! đừng đùa! chảy máu sẽ rất đau đó, bàn tay nhỏ thiếu một cái móng đã rất khó coi rồi!)

Lúc này, Tiểu Lam Lam đột nhiên đem ta ôm chặt, khiến ta không ngừng dán chặt vào hai cái đại bánh bao trước ngực nàng. Nàng nói, Cát Cát, từ nay về sau nàng cũng chỉ có ta. Nhưng lúc đó ta đã bị đại bánh bao không nhân chinh phục. Được rồi, Tiểu Lam Lam, ngươi và ta, còn có đại bánh bao không nhân, luôn chung một chỗ.

/174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status