Anh đi đâu? Thư Tình nhìn ra ngoài, đây không phải đường về nhà.
Anh quay đầu nhìn cô một cái, Đi bệnh viện.
Bệnh viện? Đi làm gì ở bệnh viện? Cô ngạc nhiên.
Anh cau mày nhẹ, Tay cô đỏ như vậy rồi.
Hoá ra anh định đưa cô đi khám tay.
Thư Tình cười, Không cần phiền, chỉ là dị ứng thôi.
Mặt anh hơi tối, Sao lại dùng cách tổn thương mình như vậy? Nếu không làm vậy, tôi để người khác vụ cho tôi là kẻ trộm sao? Cô hơi nghiêng người.
Cô có thể dùng cách khác.
Anh lạnh lùng nói.
Còn cách nào tốt hơn sao? Cô bỗng nhíu mày.
Vừa rồi Từ Uyển Nhi bày mưu hãm hại cô, tất cả bằng chứng đều bất lợi cho cô.
Cách dị ứng này là các trực tiếp chứng minh cô không hề chạm vào chiếc nhẫn.
Cô không có cách nào hay hơn.
Hoắc Vân Thành nhìn cô sâu sắc, giọng trầm Cô có thể nhờ đến tôi.
Ờ, đó là cách hay hơn anh nói sao? Cô hơi cạn lời.
Cười nhẹ, Dù sao cũng cảm ơn anh.
Tiếng nước chảy vang, cô ngồi trên sofa, lấy thuốc vừa được bác sĩ kê Thật ra, anh tin vào phẩm chất cô khiến cô có chút biết ơn.
Anh không biểu lộ gì, chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng.
Cô thật ngoài dự đoán của anh.
Bình tĩnh, điềm đạm, còn rất thông minh.
Khác xa hình dung của anh.
Anh gắt gao đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra kỹ, tay cô nhẹ, không sao, kê thuốc mỡ bôi.
Về nhà, cả hai vào phòng.
Tôi đi tắm.
Anh bước dài tới phòng tắm.
Bụp! Đầu cô một cái, ngẩng lên, thấy anh đứng trước mặt lúc nào ra bôi lên tay.
Dù chỉ dị ứng nhưng vẫn hơi ngứa.
Bôi xong, cô đứng lên, tình đụng vào cằm anh.
Cô mở to mắt Anh, anh đến từ lúc nào vậy? Đánh rơi đồ Người đàn ông với thân hình cao lớn, không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Thư Tình.
Anh chỉ khoác trên mình chiếc áo choàng tắm màu trắng, hai cúc áo trước ngực cởi hờ, lộ ra cơ bụng sáu múi săn chắc.
Do bị va vào cằm hơi đau, khuôn mặt điển trai căng lên, mái tóc ướt đẫm nước, từng giọt còn nhỏ giọt trên ngọn tóc, như một hoàng tử quyến rũ đang di chuyển.
Thư Tình chợt sững sờ, không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai.
Xem đã đủ chưa? Hoắc Vân Thành nhìn cô đang ngẩn người, khẽ nhếch môi hỏi.
18 Khi nào anh đến vậy? Sao đi không phát ra tiếng nào? Thư Tình tỉnh táo lại, xoa đầu rồi tránh ánh mắt anh, Nhanh mặc quần áo đi.
Đôi tay thon dài của Hoắc Vân Thành nhẹ nhàng cài lại cúc áo, ánh mắt nửa thật nửa đùa liếc cô, Có vẻ như chính cô mới là người đụng phải tôi.
Rõ ràng là cô đụng vào anh, vậy mà còn trách anh.
Tôi...
tôi đi tắm đây.
Thư Tình bị ánh mắt mơ hồ kia làm lúng túng, vội vàng cầm quần áo đi về phía phòng tắm.
Hoắc Vân Thành làm gì vậy? Mặc bộ đồ hở hang thế này, dù sao cũng là đàn ông đàn bà ở chung phòng, sao không biết giữ ý tử chút? Nhìn bóng lưng cô như muốn chạy trốn, ánh mắt anh thoáng sâu sắc, liệu anh có đáng sợ đến thế không? Cốc cốc cốc.
Giữa lúc Thư Tình đang tắm, bỗng nghe tiếng gõ cửa phòng tắm.
Ai đó? Trái tim cô bỗng thắt lại.
Làm gì có người gõ cửa phòng tắm? Lúc này trong phòng Hoắc Vân Thành chỉ có một mình anh mà thôi.
Anh muốn làm gì? Quả nhiên, qua cửa phòng tắm vang lên giọng trầm ấm nam tính của Hoắc Vân Thành Là tôi.
|
/2031
|

