Thấy số lạ, anh nghĩ chắc là trò đùa, không để ý, tiếp tục xử lý công việc cuối cùng, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn khó chịu.
Đã gần sáng, Hoắc Vân Thành đã tắm xong nằm trên giường nhưng không buồn ngủ.
Cô ấy vẫn chưa về, chẳng biết đi đâu rồi? Anh nhắm mắt lại, thôi kệ, cô ấy đi đâu có liên quan gì đến anh! Vài giây sau, anh trở mình, lý mà nói cô ấy ở đây không quen ai khác, không nên không về.
Nghĩ đến tin nhắn cầu cứu, đầu óc bỗng lóe lên ý nghĩ, Hoắc Vân Thành lục lại đoạn chat với ông nội.
Lúc trước ông nội có gửi cho anh số điện thoại của Thư Tình, nhưng anh chưa lưu vào máy.
Bây giờ mới nhận ra, tin nhắn cầu cứu kia chính là do Thư Tình gửi.
Cô ấy gặp nguy hiểm rồi sao?
Hoắc Vân Thành bật dậy, vội gọi lại thì điện thoại báo tắt nguồn.
Anh lập tức hoảng hốt, không thể nào lại xảy ra chuyện gì thật sao.
Mặc đồ nhanh, Hoắc Vân Thành lao ra ngoài, ngồi vào xe, suy nghĩ một hồi, anh chỉ có thể đến công ty thử vận may, ít nhất cũng hỏi bảo vệ xem khi nào thấy Thư Tình rời công ty.
Đến công ty, anh thấy cả tòa nhà tối om, hỏi bảo vệ thì được trả lời Đường điện bị sự cố, sáng sớm sẽ có người đến sửa, không ảnh hưởng đến giờ làm việc.
Khi hỏi về Thư Tình, bảo vệ ngơ ngác Tôi không thấy cô ấy.
Hoắc Vân Thành cau mày Cô ấy không đến làm à? Sáng thấy cô ấy tới rồi, nhưng tan ca không thấy đi ra.
Bảo vệ rất chắc chắn Tôi chắc chắn mình không nhầm.
Gần đây Thư Tình là người được nhiều người chú ý trong công ty, nếu cô ấy đi ngang qua bảo vệ thì không thể không thấy.
Vậy là Thư Tình vẫn đang ở trong công ty? Vậy tại sao cô lại nhắn tin cầu cứu cho anh? Bảo vệ nghĩ một hồi rồi nói tiếp À, hôm nay tôi nghe vài người nói, thư ký trưởng giao cho cô ấy rất nhiều việc, phải làm thêm giờ nhiều lắm, không biết có phải cô ấy làm việc quá sức rồi ngủ quên không? Không dám suy đoán nhiều, Hoắc Vân Thành chỉ có thể lên lầu xem thử, bảo vệ đi theo để chiếu đèn.
Thư Tình? Thư Tình! Anh gọi vài tiếng nhưng không có ai trả lời.
Đến bàn làm việc của Thư Tình, thấy túi xách vẫn còn để trên bàn, nhìn xuống thì thấy hai bàn chân.
Hoắc Vân Thành vội quỳ xuống, đèn của bảo vệ cũng chiếu xuống.
Dưới ánh đèn, anh thấy Thư Tình co rúm người lại, mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy Cô ấy sợ bóng tối Thư Tình? Thư Tình! Hoắc Vân Thành ôm lấy cô, vỗ vỗ vào mặt cô, Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái? Thư Tình cau mày, không rõ là đang nói một mình hay trả lời anh Tối quá...
đừng đi...
đừng đi...
Tối? Hoá ra cô sợ bóng tối! 13.
Trong lòng Hoắc Vân Thành chợt mềm đi, đột nhiên nhớ lại cô bé ngày trước, cũng sợ bóng tối, mặt tái xanh, co rúm bên cạnh anh.
Anh bỗng dưng nảy sinh lòng thương cảm, dịu dàng nói Đừng sợ, không sao rồi, tôi đưa em về nhà.
Nghe lời anh, cơ thể Thư Tình run rẩy không còn dữ dội như trước, nhưng miệng cô vẫn lẩm bẩm, Hoắc Vân Thành không nghe rõ, lúc này chỉ vội đưa cô rời khỏi nơi đó.
Trên đường đi, anh vừa đi vừa an ủi Không sao rồi, đừng sợ, có tôi ở đây.
Đặt Thư Tình lên ghế phụ, thấy cô còn nắm chặt vạt áo mình, Hoắc Vân Thành liền cởi áo khoác trùm lên người cô.
|
/2031
|

