Cốc Chi Hoa thắc mắc lắm, chỉ đành nói: "Nếu thế tiểu muội xin lãnh nhận.
Dực sư huynh, xin mời sư huynh nhận hậu lễ của Lệ cô nương!" Lệ Thắng Nam lại cười: "Mời Cốc cô nương xem qua trước món quà này, chẳng phải tôi tự khoác lác, món quà này đúng là không tầm thường, đối với quý phái thật là quý giá vô cùng!" Chỉ thấy nàng trịnh trọng bưng một cái tráp vuông, chậm rãi mở ra, đệ tử phái Mang Sơn đều mở to mắt muốn xem thử trong tráp là món quà quý giá gì. Đột nhiên chỉ nghe Cốc Chi Hoa kêu thét lên một tiếng, một cái đầu người lăn ra, râu tóc dựng ngược, thần sắc như còn sống, đó là cái đầu của Mạnh Thần Thông! Cái đầu của Mạnh Thần Thông vừa rơi ra thì toàn trường đều kinh hãi.
Bởi vì sau cuộc tỉ thí ở bãi Thiên Tràng, tuy Đường Hiểu Lan đã đoán Mạnh Thần Thông chắc chắn sẽ chết nhưng không thấy xác y, nhân sĩ võ lâm rốt cuộc vẫn chưa yên tâm, bởi vậy trong hơn ba tháng nay người của các phái đều chia nhau ra điều tra, nay đột nhiên xuất hiện thủ cấp của y thì làm sao không kinh hãi cho được!
Lệ Thắng Nam cười rằng: "Thế nào? Tôi tặng thủ cấp của kẻ thù quý phái, chắc là không có món quà nào quý hơn món quà này chứ?" Trong chớp mắt, Cốc Chi Hoa tựa như hồn rời khỏi xác, nàng đang khựng người ra ở đấy, chẳng nói được nửa câu nào, Dực Trọng Mâu định đến đỡ nàng, nàng đã bất giác bưng đầu cha mình! Dực Trọng Mâu nói: "Sư muội, đưa cho tôi, đừng nhìn nữa!" Theo quy củ võ lâm, có người tặng đầu của kẻ thù thì đúng là một món quà không gì quý giá bằng, đệ tử phái Mang Sơn lẽ ra phải cúi đầu lạy tạ Lệ Thắng Nam mới phải. Tuy Dực Trọng Mâu biết rõ Lệ Thắng Nam có ý đến khiêu khích chưởng môn của mình, nhưng chỉ cũng có thể nói như thế chứ chẳng thể nào trách được Lệ Thắng Nam.
Nào ngờ Dực Trọng Mâu nói chưa dứt lời thì Cốc Chi Hoa đột nhiên lại kêu thét lên, cái đầu rơi xuống đất còn bản thân nàng cũng ngất xỉu. Hai đệ tử phái Mang Sơn vội vàng lên đỡ nàng, chạm phải cái đầu người thì cũng kêu lên như xé tim rách phổi, chẳng những họ chẳng đỡ được Cốc Chi Hoa mà cũng ngã ngửa xuống đất! Dực Trọng Mâu kinh hoảng, trong số khách khứa có Giang Nam y ẩn Diệp Dã Dật vội vàng bước tới, kêu lớn: "Có kịch độc, đừng chạm vào đầu người!" Lệ Thắng Nam nhân lúc hỗn loạn, chạy ra ngoài kêu lớn: "Cốc cô nương, mong rằng sau này sẽ gặp lại!" Đường Kinh Thiên vung ra ba cây Thiên Sơn thần mãng, quát: "Yêu nữ, ngươi đã hại chết người còn muốn chạy?" Lệ Thắng Nam rút ra cây kiếm chém rơi ba cây Thiên Sơn thần mãng, cười lạnh nói: "Thiếu chưởng môn, đừng gấp, tôi giải quyết xong chuyện này thì sẽ tự đến Thiên Sơn." Chỉ nghe Diệp Dã Dật nói: "Cốc chưởng môn đã trúng ngũ độc tán. Ngũ độc tán là của Thất âm giáo. Giáo phái này đã bị tiêu diệt từ lâu nhưng không hiểu sao giờ đây lại xuất hiện. Y thư tổ truyền của tôi có ghi triệu chứng khi bị trúng ngũ độc tán, nhưng lại không ghi cách giải. Theo truyền thuyết nói, Thất âm giáo có một quyển Bách độc chân kinh, sau đó đã bị Kiều Bắc Minh cướp đi. Nay có lẽ thiếu nữ họ Lệ này đã lấy được Bách độc chân kinh!" Cao thủ các phái đều nhìn nhau lòng thầm nghĩ: "Nếu là thế, chả lẽ một Mạnh Thần Thông vừa chết đi lại xuất hiện Mạnh Thần Thông khác?" Dực Trọng Mâu nghe thế thì lòng càng nặng nề, nhưng ông ta lại hơi thắc mắc, lúc nãy Lệ Thắng Nam còn bảo sau này sẽ gặp lại Cốc Chi Hoa, theo nàng nói, hình như Cốc Chi Hoa không thể chết trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng giờ đây thì lành ít dữ nhiều, chả lẽ Lệ Thắng Nam đã gạt họ? Mà Lệ Thắng Nam có ý giết Cốc Chi Hoa, vậy còn gạt họ làm gì? Diệp Dã Dật lại hòa Thiên Sơn liên với rượu, Tạ Vân Trân cạy miệng Cốc Chi Hoa đổ vào.
Lúc này Cốc Chi Hoa chỉ thoi thóp thở, da thịt cũng bắt đầu cứng lại, đổ Thiên Sơn liên vào miệng mà nàng cũng chẳng thể nuốt được, Diệp Dã Dật dùng ngân châm kích thích huyệt đạo của nàng rồi dùng rượu sâm đổ vào miệng nàng, khó khăn lắm Thiên Sơn liên mới trôi xuống được.
Nhưng trải qua một lúc lâu sau mà Cốc Chi Hoa vẫn hôn mê không tỉnh, mạch cũng chẳng thấy mạnh hơn. Đường Kinh Thiên nói: "Thiên Sơn liên vốn là loại thánhdược giải độc tốt nhất, sao lại chẳng có chút công hiệu?" Diệp Dã Dật thở dài nói: "Không phải Thiên Sơn liên mất công hiệu mà bởi sinh Cơ của Cốc chưởng môn đã sắp ngừng, khí huyết không thể vận hành, dù cho có linh dược cải tử hồi sinh e rằng cũng chẳng có hiệu quả." Đường Kinh Thiên nói: "Có thể đả thông kinh mạch giúp khí huyết của nàng vận hành để phát huy dược lực không?" Diệp Dã Dật nói: "Khó, khó lắm. Trừ phi mời lệnh tôn đến, dùng nội công tuyệt đỉnh tương trợ thì có lẽ vẫn còn hy vọng. Nhưng dù như thế cũng chỉ tạm thời giữ được mạng, muốn khỏi hẳn thì phải có thuốc giải đúng bệnh. Dực bang chủ, xin thứ tôi nói thẳng, giờ đây khó có thể cứu nổi chưởng môn của quý phái, chi bằng ông hãy chuẩn bị hậu sự thôi!" Dực Trọng Mâu rầu rĩ, lòng đau như cắt, và nữ đệ tử của phái Mang Sơn bắt đầu bật khóc.
Dực Trọng Mâu lòng rối như tơ vò, đấm ngực kêu lên: "Trong ba tháng mà hai chưởng môn gặp bất hạnh, chả lẽ khí số của phái Mang Sơn đã suy?!" Ngay lúc đó chợt nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào, tiếng bước chân, tiếng cãi nhau vọng vào, Dực Trọng Mâu cả giận nói: "Thật quá đáng, sóng trước chưa rút sóng sau đã vỗ tới, phái Mang Sơn của ta dễ bức hiếp đến thế sao?" Y tưởng là ma đầu nào lại đến gây sự, bất đồ giận đến xanh mặt.
Lại nói Kim Thế Di sống u uất trong ba tháng trời, đã mấy lần toan lên Mang Sơn nhưng vì Cơ hội chưa tới. Cho đến khi nghe được tin Cốc Chi Hoa đã hoàn toàn bình phục, lại phát thiệp mời bằng hữu giang hồ đến dự lễ tiếp nhậm chưởng môn, tâm trạng mới dần dần thoải mái, chàng thầm nhủ: "Sóng gió đã qua, chắc là nàng đã dần dần bình tĩnh. Tâm Mai và Chung Triển trở về Thiên Sơn, giờ đây nếu mình lộ mặt chắc cũng không hề chi. Mình cũng nên đi thăm nàng!" Chàng cũng đoán được rằng sự xuất hiện của mình sẽ gây xôn xao cho nên không lên tham gia điển lễ, chàng chần chừ ở dưới chân núi một lúc lâu, cho đến khi mặt trời lên quá đầu, nghe tiếng chuông báo hiệu cử hành đai điển thì mới từ từ lên núi.
Nhưng chàng vẫn còn có một mối tâm sự, đó là sau khi gặp riêng Cốc Chi Hoa thì công khai lộ mặt, hay lộ mặt trước gặp bọn Dực Trọng Mâu rồi mới đi gặp Cốc Chi Hoa? Kim Thế Di vừa đi vừa nghĩ bất giác đã đến con đường dẫn vào khu vườn mộ của Độc Tý Thần Ni, từ chân núi lên Huyền Nữ quán đến đây cũng được nửa đoạn đường, chợt thấy một bóng người từ trên sườn núi chạy gấp ra, Kim Thế Di giật mình, ngẩn người ra, lạc giọng kêu lên: "Thắng Nam, là muội?..." Lệ Thắng Nam lạnh lùng, phất tay áo nói: "Kim tiên sinh, ông thế nào rồi?" Kim Thế Di định nắm tay nàng, thấy nàng như thế thì cũng không khỏi sững người ra. Lệ Thắng Nam cười lạnh: "Ông còn đứng đấy làm gì? Người ta đang đợi ông, hãy mau vào đi thôi'" Kim Thế Di ấp úng nói: "Thắng Nam... muội... muội sao thế?" Lệ Thắng Nam nói: "Sao, chả lẽ tôi không được phép đến đây?" Kim Thế Di vội vàng hỏi: "Muội đã đến Huyền Nữ quan? Nhưng sao lại chạy xuống? Muội tính đi đâu?" Lệ Thắng Nam thản nhiên nói:
"Chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, đường ai nấy đi, ông cứ mặc kệ tôi!" Lần đầu tiênKim Thế Di mới nghe bốn chữ "Ân đoạn nghĩa tuyệt" từ miệng Lệ Thắng Nam, chàng thấy như có sấm nổ trên đầu, trong nhất thời không biết nói thế nào, lúc này Lệ Thắng Nam đã chạy vượt qua chàng. Kim Thế Di cố nén không đuổi theo nàng, chợt nhớ lại hôm nay mình đến thăm Cốc Chi Hoa, thế là định thần thầm nhủ: "Không thể, không thể? Trong lòng mình chỉ có một mình Cốc Chi Hoa, Thắng Nam... nàng đã không muốn đối xử với mình như huynh muội, mình còn đuổi theo làm gì? Chẳng phải tự chuốc lấy phiền toái, tự chuốc lấy khổ hay sao?" lúc này đang là buổi trưa, mặt trời đang ở trên cao, xung quanh hoa dại ở rộ, lúc này cảnh Mang Sơn thật là đẹp nhưng Kim Thế Di thấy cõi lòng tê tái, chàng nhớ lại khi còn ở với Lệ Thắng Nam trên hoang đảo, bao nhiêu lời nói êm ái dịu dàng, bao nhiêu ân cần âu yếm, cả hai cùng trải qua hoạn nạn, không ngờ lại có kết cuộc như hôm nay! Kim Thế Di thấy lòng nguội lạnh, thầm nhủ: "Chuyện quá khử cứ để cho nó đi qua, mình tự thấy chẳng hổ thẹn gì với Thắng Nam. Thôi được, cứ coi như đó là một người chưa bao giờ quen!"
Nhưng bóng hình của Lệ Thắng Nam tựa như lởn vởn trước mặt chàng, rõ nhất là nụ cười khiến người ta yêu thương của nàng, trong chớp mắt nụ cười ấy biến mất thay vào là ánh mắt oán hờn, vẻ mặt phẫn uất, thần thái giá lạnh! Kim Thế Di rùng mình:
"Nàng đến Mang Sơn làm gì? Tại sao nàng nhìn mình với ánh mắt như thế? Tựa như đầy mỉa mai, tà ác, oán hờn, sung sướng?" chàng nghĩ như thế thì bất chợt thấy lạnh mình, Kim Thế Di đã thấy hình như có điều gì không may, lúc này chàng đã không thể nhớ đến quá khứ êm đềm, chàng chỉ muốn biết Cốc Chi Hoa có bình an hay không. Chàng vội vàng ba chân bốn cẳng chạy như tên bay như Mang Sơn! Đệ tử Mang Sơn canh trước Huyền Nữ quán chợt thấy Kim Thế Di lướt tới thì không khỏi cả kinh, bốn năm trước Kim Thế Di đại náo Mang Sơn khiến Tào Cẩm Nhi suýt nữa chẳng xuống thang được. Những đệ tử này lúc đó đã từng giao thủ với chàng, một trong tám đại đệ tử của Mang Sơn là Lư Đạo Lân vội vàng phát ra tín hiệu, cùng các đệ tử bày thành thế trận chặn trước mặt, giơ ngang đao quát hỏi: "Tên ma đầu nhà ngươi vẫn chưa chết sao? Đến đây làm gì? Bọn ta đâu có phát thiệp mời cho ngươi?"
Kim Thế Di nào có tâm trạng đôi co với y, đánh ra một chưởng đẩy Lư Đạo Lân sang một bên, nói: "Không phải ta đến đây đánh nhau, Cốc chưởng môn của các ngươi thế nào? Ta muốn gặp nàng?" Các đệ tử đều cả giận quát: "Ngươi còn muốn gặp chưởng môn của ta?" Thế là vung đao múa kiếm xông tới bao vây! Bởi vì trước khi ra biển, Kim Thế Di và Lệ Thắng Nam như hình với bóng, nhiều người trong võ lâm biết chuyện này, thậm chí có người còn cho họ là một đôi tình nhân.
Nay Lệ Thắng Nam vừa mới đi, Kim Thế Di đã đến, đệ tử phái Mang Sơn càng cho chàng là đồng đảng của nàng.
Kim Thế Di thi triển võ công Tiêm y thập bát điệt, những người chạm phải chàng đều bị văng ra, chỉ trong chốc lát các đệ tử phái Mang Sơn đều bị chàng đánh ngã chổng vó, trong lúc đó hai người Lộ Anh Hào và Bạch Anh Kiệt nghe tiếng chạy ra, Kim Thế Di vung hai tay tóm lấy họ: "Lộ huynh, Bạch huynh. Hãy mau đắt tôi vào, tôi không phải đến đây gậy chuyện ? Thế nào, các người còn mở mắt nhìn tôi làm gì? Không nhận ra tôi sao? Mùa xuân năm nay kẻ đánh lui đệ tử của Mạnh Thần Thông chính là tôi! Các người đã nhớ chưa? Hãy tin tôi chẳng có ác ý!" Lần đó Kim Thế Di giả mạo thành đệ tử tục gia của chùa Thiếu Lâm, cứu hai người Lộ, Bạch, lúc đó Bạch Anh Kiệt cũng nghi ngờ thân phận của chàng, nay nghe chàng nói thì vỡ lẽ ra. Bạch Anh Kiệt nói: "Ồ, té ra người là ân nhân, tôi dắt người vào. Nhưng người hãy buông nhẹ tay được không?" Té ra Kim Thế Di đang rất gấp gáp, bất giác đã dùng kình, suýt nữa đã bóp nát xương của họ. Bọn Dực Trọng Mâu, Đường Kinh Thiên nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, không hẹn mà đều chạy ra xem, thấy Kim Thế Di hộc tốc chạy vào, Dực Trọng Mâu thất kinh, Dường Kình Thiên đã rút kiếm quát: "Kim Thế Di, ngươi muốn thế nào?" Kim Thế Di kêu lên: "Cốc Chi Hoa đâu?" Đường Kinh Thiên nói: "Ngươi còn hỏi đến nàng, hảo bằng hữu của người đã hại chết nàng!" Kim Thế Di kinh hoảng, đứng sững sờ, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Đường Kinh Thiên đã đâm tới một kiếm, Băng Xuyên Thiên Nữ vội vàng kêu: "Đừng!" Rồi vung tay chụp lại, chỉ nghe soạt một tiếng, cây Du long kiếm đã đâm qua áo của Kim Thế Di, nếu không nhờ Băng Xuyên Thiên Nữ kẻo lại thì suýt tí nữa đã đâm một lỗ trên người của chàng! Đường Kinh Thiên tức giận nói: "Sao muội còn nói giúp cho y? Lần trước y đã cứu ả yêu nữ trong tay của cha, chả lẽ muội còn chưa biết?" Té ra Phùng Lâm và Đường Hiểu Lan biết được người đó là Kim Thế Di đã nói với Đường Kinh Thiên và Chung Triển nhưng chỉ giấu một mình Lý Tâm Mai.
Băng Xuyên Thiên Nữ nói: "Hình như không phải y đồng mưu với ả yêu nữ!"
Kim Thế Di ngẩn người, chàng chợt kêu lớn một tiếng, phất ống tay áo suýt nữa đã hất ngã Đường Kinh Thiên, rồi chàng vươn tay chụp lấy Dực Trọng Mâu kêu lên: "Nàng ở đâu, mau dẫn ta vào xem!" Lúc này Dực Trọng Mâu cũng biết Kim Thế Di không có ý xấu, giật mình nói: "Hãy theo tôi, giờ đây sư muội chỉ còn hơi thở cuối cùng!" Kim Thế Di bước vào trong phòng, thấy bọn nữ đệ tử phái Mang Sơn chuẩn bị cho Cốc Chi Hoa, bất đồ toàn thân run bần bật, hai mắt tối sầm, khụy gối xuống gào lên: "Đều là lỗi của huynh, huynh đến chậm một bước!" Băng Xuyên Thiên Nữ vội vàng nói: "Thế Di, huynh hãy bình tĩnh, Cốc cô nương vẫn chưa đứt hơi? Chúng tôi đã cho nàng uống Thiên Sơn liên, nhưng không có cách nào giúp khí huyết nàng vận hành!" Kim Thế Di nhảy bật lên, chẳng hề để ý đến chuyện nam nữ, cúi xuống ngực Cốc Chi Hoa nghe nhịp tim của nàng, một lúc sau thì chàng đứng dậy, trong mắt lộ tia hy vọng, nói Dực Trọng Mâu: "Hãy mau chuẩn bị một căn tịnh thất." Dực Trọng Mâu mừng rỡ, vội vàng làm theo. Kim Thế Di bước vào tịnh thất, đóng cửa phòng lại, trịnh trọng căn dặn không ai được vào quấy rối.
Bọn Lư Đạo Lân đều thấp thỏm lo âu, vây quanh Dực Trọng Mâu hỏi: "Làm thế có ổn không? Có tin nổi tên ma đầu này không?" bởi vì giờ đây Cốc Chi Hoa đã là chưởng môn phái Mang Sơn, Dực Trọng Mâu để cho cô nam quả nữ cùng một phòng, nếu Kim Thế Di có thể cứu sống Cốc Chi Hoa thì thôi, nếu không được thì phái Mang Sơn lại sẽ chịu nhục thêm, chỉ e sau khi Cốc Chi Hoa chết thì sẽ đội thêm nỗi oan không trong sạch, Dực Trọng Mâu nghe các sư đệ nói như thế thì không khỏi giật mình, nhưng thần sắc vẫn như thường, gật đầu, kiên quyết nói: "Dù người khác nói thế nào, ta vẫn tin y!" Trong phái Mang Sơn Dực Trọng Mâu chỉ kém Tào Cẩm Nhi, y đã nói như thế, các đệ tử phái Mang Sơn đều không dám nhiều lời.
Kim Thế Di đóng cửa phòng lại, định thần, điều hòa hơi thở rồi thầm khấn: "Trời cao phù hộ, giúp con cứu sống Chi Hoa muội muội." Thế rồi ngồi xếp bằng, hai chưởng đặt lên huyệt toàn Cơ trước ngực Cốc Chi Hoa, từ từ thôi cung quá huyệt cho nàng.
Nội công của Cốc Chi Hoa có căn Cơ vững chắc, được ngoại lực tương trợ, thế là tự nhiên nảy sinh phản ứng, qua nửa canh giờ, chỉ nghe nàng ho nhẹ, ngực dần dần phập phồng, đó là nàng đã thở được, máu ứ trong người cũng đã có hiện tượng được hóa giải.
Kim Thế Di cả mừng, cố gắng đẩy thêm công lực. Nửa canh giờ sau, hơi thở của Cốc Chi Hoa càng mạnh hơn, chẳng khác người thường bao nhiêu. Chất kịch độc trên người Cốc Chi Hoa dần dần chuyển vào lòng bàn tay của nàng, Kim Thế Di chỉ dùng nội công thượng thừa đẩy ra đầu ngón tay, chàng cắn rách hai đầu ngón tay giữa của nàng, nặn ra máu độc, sau đó lại dùng Nhất chỉ thiền công điểm vào ba mươi sáu đại huyệt trên toàn thân của nàng, kinh mạch của Cốc Chi Hoa được thông suốt, dược lực của Thiên Sơn liên đi khắp tứ chi, cuối cùng đã đần dần tỉnh táo. Kim Thế Di cũng mệt bã người. Chàng vừa mừng vừa lo, tim đập bình bình, nắm chặt hai tay của Cốc Chi Hoa, chỉ thấy Cốc Chi Hoa dần dần mở mắt, kêu lên: "Đây là đâu? Có phải ta đang nằm mộng? Ngươi... ngươi..." Kim Thế Di vội vàng nói: "Huynh là Thế Di, muội đừng sợ." Cốc Chi Hoa nói: "Làm sao muội ở đây?" Rồi nàng chớp mắt, tựa như đang cố nhớ đến chuyện xưa, chợt nàng rút tay ra, kêu lên: "Không đúng, Lệ cô nương đâu? Làm sao chỉ có chúng ta ở đây? Lệ cô nương của huynh đang ở đây, sao huynh lại không đi cùng nàng?" Kim Thế Di nói: "Là nàng đã hại muội, chỉ trách huynh đến muộn một bước! Nàng đã chạy, từ rày về sau chúng ta hãy mặc kệ nàng!"
Cốc Chi Hoa khẽ nói: "Huynh nói sao, mặc kệ nàng? Chẳng phải huynh và nàng cùng đến hay sao?" Kim Thế Di nói: "Làm sao cùng đến được? Mấy tháng trước chúng tôi đã chia tay! Huynh không ngờ lòng dạ nàng độc ác đến thế! Nhưng những chuyện này đều đã qua, Chi Hoa, muội có chấp nhận là bằng hữu của huynh suốt đời không?" Cốc Chi Hoa sững người ra, toàn thân run bần bật, chẳng thể ngồi nổi, Kim Thế Di đỡ nàng. Cốc Chi Hoa chợt kêu: "Không được, không được! Thế Di, đa tạ huynh đã cứu sống muội nhưng tốt nhất từ rày về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa.'' Cốc Chi Hoa vì quá xúc động, nói liền mấy câu cho nên ho một tràng, chỉ cảm thấy toàn thân uể oải, tứ chi rũ rượi.
Kim Thế Di rơi nước mắt mà nói rằng: "Toàn là do huynh hại muội cả, suýt nữa muội đã mất mạng, chả trách nào muội không chịu thứ lỗi cho huynh!" Cốc Chi Hoa nói: "Không, muội chẳng trách huynh tí nào cả. Thực ra Lệ Thắng Nam hại muội, trái lại muội rất vui!" Kim Thế Di bất giác ngạc nhiên, Cốc Chi hoa chợt mỉm cười, nói:"Chàng ngốc, điều này mà cũng không hiểu sao, huynh nghe thử xem, tại sao nàng lại hại muội, nếu... nếu..." Nàng ho thêm mấy tiếng rồi mặt đỏ ửng.
Kim Thế Di vỡ lẽ ra, bởi vì Lệ Thắng Nam hại Cốc Chi Hoa là do Kim Thế Di yêu Cốc Chi Hoa, mà Cốc Chi Hoa lại vui mừng khi bị trúng độc là vì nàng đã biết tâm ý của chàng. Kim Thế Di khẽ nói: "Muội đã mệt, hãy nằm xuống nghỉ ngơi, để huynh nói giúp hai câu đó của muội. Nếu... nếu huynh khiến cho nàng hài lòng, nàng có hạ độc muội không? Chi Hoa muội muội, có phải muội muốn nói hai câu này không?" Cốc Chi Hoa im lặng, trên mặt nàng hiện nét cười, Kim Thế Di lại nói: "Chi Hoa muội muội có tin huynh không? Tại sao muội lại vẫn chưa chịu?" Cốc Chi Hoa nói: "Muội đã là một phế nhân, Thiên Sơn liên chỉ có thể kéo dài hơi tàn của muội, chả lẽ huynh không nhận ra sao?" Kim Thế Di nắm tay nàng nói: "Vậy huynh sẽ hầu hạ muội suốt đời suốt kiếp!" Cốc Chi Hoa trào nước mắt, đó là nước mắt đau đớn, cũng là nước mắt xúc động, trong khoảnh khắc nàng hầu như suýt nữa đã chấp nhậnlời cầu hôn của Kim Thế Di, nhưng nàng vẫn nói ra hai chữ: "Không được!" Kim Thế Di nói: "Tại sao?" Cốc Chi Hoa nói: "Muội đã hứa với Tào sư tỷ, suốt đời suốt kiếp quyết chẳng lấy ai!" Kim Thế Di nói: "Sao lại cứ để một người chết ngăn chặn giữa chúng ta?" Cốc Chi Hoa cắn môi nói: "Không, muội đã hứa với sư tỷ, không thể thay đổi được nữa! Thế Di, muội chết đi cũng cảm kích huynh, nhưng muội không thể làm vợ của huynh! Lời đã nói hết, huynh hãy đi đi, từ rầy về sau đứng đến tìm muội nữa!" Nàng nói một hồi thì đã quá mệt, đến câu cuối cùng thì hơi thở càng yếu, lời nói cũng chẳng rõ ràng được nữa.
Thực ra, chính vì nàng cảm kích tấm chân tình của Kim Thế Di cho nên không muốn Kim Thế Di hy sinh vì mình, không muốn liên luỵ cả đời Kim Thế Di, nàng đem lời hứa đối với Tào Cẩm Nhi ra là để ngụy biện cho mình mà thôi.
Kim Thế Di khựng người một hồi, chàng lại suy ngẫm lời lẽ của Cốc Chi Hoa, chàng vốn là người thông minh, dần dần cũng hiểu được ý nàng, biết nếu muốn nàng chấp nhận thì ngoại trừ giúp nàng hồi phục, như thế nàng kết hôn với mình mới khôngthấy đã liên lụy mình.
Nhưng làm sao mở giúp nàng khỏe lại, đó chẳng phải là điều Kim Thế Di làm được. Chàng buông màn xuống, hạ giọng nói: "Quá khứ như một cơn ác mộng, đừng nhắc đến nữa, muội cứ ngủ một lát, chốc nữa huynh sẽ vào gọi muội." Cốc Chi Hoa mỉm cười: "Muội rất yên lòng, huynh đừng lo lắng cho muội, nếu đêm nay là một giấc mơ thì đó là một giấc mơ lành. Thế Di, huynh hãy để muội nằm mơ thêm một chốc, đừng vào đánh thức muội. Muội nghĩ huynh chắc chắn cũng vào trong mơ gặp muội, chúng ta cứ gặp nhau trong mơ." Kim Thế Di vừa mừng vừa lo, mừng là vì sau cơn mưa trời lại sáng, Cốc Chi Hoa đã hiểu đúng về chàng. Còn buồn là vì chỉ e đây là một cơn ác mộng, dù ác mộng trở thành mộng lành, mộng cũng chẳng trở thành thật! Bọn Dực Trọng Mâu đang nôn nóng chờ bên ngoài, chợt thấy Kim Thế Di sắc mặt trắng bệch, uể oải bước ra thì bất đồ sững người, một lúc sau Dực Trọng Mâu mới dám hỏi: " Thế nào rồi?" Kim Thế Di buồn bã ngồi xuống, nói: "Nàng đã sống nhưng giờ đã ngủ." Dực Trọng Mâu nói: "Chỉ cần tính mạng không nguy là được." Kim Thế Dí nói: "Tính mạng thì không nguy hiểm, nhưng muốn trở lại bình thường e rằng rất khó. Diệp tiên sinh, y đạo của ông cao minh, ông hãy vào thăm một lát." Mọi người thấy Kim Thế Di mệt mỏi như thế thì biết chàng đã dốc hết sức mình cứu Cốc Chi Hoa. Đường Kinh Thiên rất ái ngại, bước tới thi lễ nói: "Thế Di huynh, lúc nãy tôi trách nhầm huynh. " Kim Thế Di nói: "Cả bản thân tôi cũng không tha cho mình, làm sao có thể trách các người. Mối họa này vì tôi mà có!"
Băng Xuyên Thiên Nữ đã đoán được sáu bảy phần, thay vì ngạc nhiên thì mỉm cười nói: "Thế Di, huynh cũng đã mệt, hãy nghỉ ngơi một lát, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa!" Một hồi sau, Diệp Dã Dật bước ra nói: "Tính mạng không có gì nguy hiểm, nhưng phải có thuốc giải đúng chứng mới không tàn phế! Ngũ độc tán của ả yêu nữ này quá lợi hại!" Lúc này Dực Trọng Mâu đã kể lại mọi chuyện cho Kim Thế Di, cuối cùng thở đài: "Chuyện này thật đúng là khiến người ta khó đoán. Kim đại hiệp bảo ả yêu nữ này muốn lấy mạng Cốc sư muội, sau khi Cốc sư muội trúng độc lại cố ý để một đường sống, muốn người ta đến xin thuốc giải." Kim Thế Di hỏi: "Lúc đó các người có xin hay không?" Dực Trọng Mâu nói: "Sao lại không! Nhưng ả không cho, bảo rằng muốn xin thuốc giải phải tìm người thích hợp!" Kim Thế Di giật mình, chàng đương nhiên hiểu người thích hợp đó chính là mình. Lệ Thắng Nam tính rất chính xác, nàng đoán rằng Kim Thế Di chắc chắn sẽ lên Mang Sơn cho nên đã ra tay hạ độc Cốc Chi Hoa trước để buộc chàng đến cầu xin mình. Đến nước này, Kim Thế Di chỉ đành đi tình Lệ Thắng Nam. Thế nhưng từ dạo ấy Lệ Thắng Nam bặt tin, Kim Thế Di tìm nàng khắp chân trời góc biển mà chẳng thấy đâu.
Hai năm sau, hôm nay là ngày lễ cưới của Lý Tâm Mai với Chung Triển. Khách khứa đến dự rất đông, trong đó có cả đôi vợ chồng mới cưới Giang Nam và Trâu Giáng Hà. Ai nấy đều cười nói chỉ có mình Giang Nam là đứng im thin thít. Lý Tâm Mai vẫy tay: "Giang Nam, sao hôm nay ngươi lại im lặng đến thế. Qua đây nói chuyện!" Giang Nam xưa nay nổi tiếng lắm chuyện nghe Lý Tâm Mai nói thế thì cười hì hì rằng: "Thôi được, tôi chúc cô nương hai câu may mắn, chúc cô nương ngày này sang năm có một đứa bé vừa trắng vừa tròn." Lý Tâm Mai giả vờ giận dỗi nói: "Ăn nói chẳng tử tế tí nào, ta tường ngươi đã đổi tính." Chợt thấy Giang Nam tuy nở nụ cười nhưng rất gượng gạo, Lý Tâm Mai chưng hửng, hỏi: "Giang Nam, ngươi có tâm sự gì?" Giang Nam nói: tâm sự của tôi là muốn sớm ngày ăn trứng gà đỏ của cô nương." Theo tập tục, trẻ vừa mới sinh ra đời thì phải luôn trứng gà đỏ, có người chen vào: "Trên Thiên Sơn không thể nuôi gà!" Giang Nam nói: "Các người biết một mà không biết hai, gà tuyết Thiên Sơn ngon hơn gà nhà nhiều, chắc là trứng của gà tuyết cũng ngon lắm." Lý Tâm Mai nói: "Đừng nói càn nữa, dù sao chúng ta cũng là bằng hữu cùng trải qua hoạn nạn, có còn nhớ chuyện ở Giang Nam hay không? Chuyện gì ngươi cũng nói cho ta biết. Ta nhớ có một lần Lệ cô nương gạt ta, nhờ ngươi mà ta mới biết nàng nói dối." Lý Tâm Mai là nàng thiếu nữ vô tư, nàng vẫn luôn nhớ đến Kim Thế Di, nàng chẳng hề giấu điều đó, cho nên vừa gặp Giang Nam thì nhờ lại chuyện bọn Giang Nam và Trần Thiên Vũ tìm Kim Thế Di. Nào ngờ nàng đã chạm đúng tâm sự của Giang Nam, té ra Giang Nam là người trọng tình nghĩa, chàng đang đau lòng cho Kim Thế Di.
Trâu Giáng Hà đã từng dặn Giang Nam đừng nói càn, nhưng lúc này đã có người gợi tâm sự của chàng, chàng nén không được nói: "Đúng thế, tôi đã biết Lệ cô nương chẳng phải người tốt, tôi đã căm ghét nàng từ lâu chứ không giống như hôm nay mọi người mới căm ghét nàng!" Lý Tâm Mai ngạc nhiên, nói: "Ngươi nói sao, Lệ Thắng Nam lại xuất hiện trên giang hồ?" Giang Nam thấy mình đã nói lỡ lời, trong nhất thời không thể quanh co được, chỉ đành ấp úng: "Điều này, điều này... tôi không nghe nói." Lý Tâm Mai nói: "Không đúng, lúc nãy chẳng phải ngươi nói nay có rất nhiều người căm ghét nàng hay sao?" Giang Nam nói: "Nàng xưa nay hành sự xảo quyệtt thâm độc, đương nhiên có nhiều người căm ghét nàng!" Lý Tâm Mai nói: "Không, không, không đúng. Lúc nãy ngươi bảo hôm nay chứ không phải lúc trước. Nàng nhất định đã quay lại, chắc là đã kết oán với người cho nên ngươi mới nói như thế." Bởi vì năm xưa Lệ Thắng Nam cùng Kim Thế Di ra biển, nếu Lệ Thắng Nam có thể trở về, Kim Thế Di có thể vẫn còn sống, dù không như thế ít nhất cũng có thể hỏi nàng Kim Thế Di còn sống hay đã chết. Lý Tâm Mai nghe như thế, bọn Phùng Lâm, Đường Kinh Thiên cũng biết nàng nghĩ như thế. Phùng Lâm nhíu mày, đang định bịa chuyện gạt nàng, Lý Tâm Mai đã vội hỏi: "Giang Nam, ngươi nhất định biết tin tức của Lệ cô nương, nàng đã ở đâu?" lúc này Giang Nam chỉ im lặng.
Lý Tâm Mai lại thở dài: "Đáng tiếc hôm nay Cốc tỷ tỷ không đến." Câu này của nàng có hai ý nghĩa, thử nhất, nếu Cốc Chi Hoa ở đây thì nàng có thể thương lượng, thứ hai nàng tưởng rằng Cốc Chi Hoa cũng như mình, vẫn chưa biết Kim Thế Di còn sống hay đã chết, cho nên nôn nóng báo cho Cốc Chi Hoa rằng Lệ Thắng Nam đã trở về, từ Lệ Thắng Nam có thể biết được tin tức của Kim Thế Di, té ra khi Lý Tâm Mai chấp nhận lấy Chung Triển, nàng đã quyết định, dù Kim Thế Di trở về nàng cũng nhường cho Cốc Chi Hoa. Trong ngày đại hỉ của nàng, nàng cũng cầu xin trời đất chúc cho Cốc Chi Hoa được mối duyên lành.
Lý Tâm Mai vừa nói thì chợt nghe một giọng nói vang lên bên tai: "Té ra cô cũng còn tốt như thế, tôi tưởng cô chỉ nhớ đến Cốc tỷ tỷ của cô? Nhưng vẫn còn nhớ đến tôi, tôi ở đây!" Lý Tâm Mai cả kinh giật mình, ngay lúc này chỉ nghe Đường Hiểu Lan lớn giọng nói: "Là quý khách phương nào, xin thứ lỗi không đón." Té ra Lệ Thắng Nam dùng thuật Thiên độn truyền âm, nói với Lý Tâm Mai, người khác thì không nghe nhưng nội công của Đường Hiểu Lan đã đến lúc lư hỏa thuần thanh, ông ta tuy không hiểu thuật Thiên độn truyền âm nhưng đã phát giác có điều kỳ lạ.
Chỉ thấy một bóng người hiện lên ở ngoài cửa, Lệ Thắng Nam cười khanh khách bước vào, các đệ tử tiếp khách của phái Thiên Sơn chợt thấy có một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện, mà lại không biết nàng đi tới từ hướng nào thì đều ngẩn người ra, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Phùng Lâm và Đường Hiểu Lan đã đồng thời ra tay, Phùng Lâm đứng xoay người về phía nàng, trở tay phất ống tay áo lại, Đường kinh Thiên cũng rút kiếm ra đâm về phía nàng! Cũng ngay lúc đó, Trâu Giáng Hà và Lý Tâm Mai cùng kêu thét lên, chỉ thấy Giang Nam lộn nhào ra ngoài, lao thẳng vào vách tường, may mà được Tiêu Thanh Phong kéo lại.
Đó chính là: Tân hôn bỗng đâu hiện yêu nữ, chỉ vì nhiều lời suýt tiêu ma.
Dực sư huynh, xin mời sư huynh nhận hậu lễ của Lệ cô nương!" Lệ Thắng Nam lại cười: "Mời Cốc cô nương xem qua trước món quà này, chẳng phải tôi tự khoác lác, món quà này đúng là không tầm thường, đối với quý phái thật là quý giá vô cùng!" Chỉ thấy nàng trịnh trọng bưng một cái tráp vuông, chậm rãi mở ra, đệ tử phái Mang Sơn đều mở to mắt muốn xem thử trong tráp là món quà quý giá gì. Đột nhiên chỉ nghe Cốc Chi Hoa kêu thét lên một tiếng, một cái đầu người lăn ra, râu tóc dựng ngược, thần sắc như còn sống, đó là cái đầu của Mạnh Thần Thông! Cái đầu của Mạnh Thần Thông vừa rơi ra thì toàn trường đều kinh hãi.
Bởi vì sau cuộc tỉ thí ở bãi Thiên Tràng, tuy Đường Hiểu Lan đã đoán Mạnh Thần Thông chắc chắn sẽ chết nhưng không thấy xác y, nhân sĩ võ lâm rốt cuộc vẫn chưa yên tâm, bởi vậy trong hơn ba tháng nay người của các phái đều chia nhau ra điều tra, nay đột nhiên xuất hiện thủ cấp của y thì làm sao không kinh hãi cho được!
Lệ Thắng Nam cười rằng: "Thế nào? Tôi tặng thủ cấp của kẻ thù quý phái, chắc là không có món quà nào quý hơn món quà này chứ?" Trong chớp mắt, Cốc Chi Hoa tựa như hồn rời khỏi xác, nàng đang khựng người ra ở đấy, chẳng nói được nửa câu nào, Dực Trọng Mâu định đến đỡ nàng, nàng đã bất giác bưng đầu cha mình! Dực Trọng Mâu nói: "Sư muội, đưa cho tôi, đừng nhìn nữa!" Theo quy củ võ lâm, có người tặng đầu của kẻ thù thì đúng là một món quà không gì quý giá bằng, đệ tử phái Mang Sơn lẽ ra phải cúi đầu lạy tạ Lệ Thắng Nam mới phải. Tuy Dực Trọng Mâu biết rõ Lệ Thắng Nam có ý đến khiêu khích chưởng môn của mình, nhưng chỉ cũng có thể nói như thế chứ chẳng thể nào trách được Lệ Thắng Nam.
Nào ngờ Dực Trọng Mâu nói chưa dứt lời thì Cốc Chi Hoa đột nhiên lại kêu thét lên, cái đầu rơi xuống đất còn bản thân nàng cũng ngất xỉu. Hai đệ tử phái Mang Sơn vội vàng lên đỡ nàng, chạm phải cái đầu người thì cũng kêu lên như xé tim rách phổi, chẳng những họ chẳng đỡ được Cốc Chi Hoa mà cũng ngã ngửa xuống đất! Dực Trọng Mâu kinh hoảng, trong số khách khứa có Giang Nam y ẩn Diệp Dã Dật vội vàng bước tới, kêu lớn: "Có kịch độc, đừng chạm vào đầu người!" Lệ Thắng Nam nhân lúc hỗn loạn, chạy ra ngoài kêu lớn: "Cốc cô nương, mong rằng sau này sẽ gặp lại!" Đường Kinh Thiên vung ra ba cây Thiên Sơn thần mãng, quát: "Yêu nữ, ngươi đã hại chết người còn muốn chạy?" Lệ Thắng Nam rút ra cây kiếm chém rơi ba cây Thiên Sơn thần mãng, cười lạnh nói: "Thiếu chưởng môn, đừng gấp, tôi giải quyết xong chuyện này thì sẽ tự đến Thiên Sơn." Chỉ nghe Diệp Dã Dật nói: "Cốc chưởng môn đã trúng ngũ độc tán. Ngũ độc tán là của Thất âm giáo. Giáo phái này đã bị tiêu diệt từ lâu nhưng không hiểu sao giờ đây lại xuất hiện. Y thư tổ truyền của tôi có ghi triệu chứng khi bị trúng ngũ độc tán, nhưng lại không ghi cách giải. Theo truyền thuyết nói, Thất âm giáo có một quyển Bách độc chân kinh, sau đó đã bị Kiều Bắc Minh cướp đi. Nay có lẽ thiếu nữ họ Lệ này đã lấy được Bách độc chân kinh!" Cao thủ các phái đều nhìn nhau lòng thầm nghĩ: "Nếu là thế, chả lẽ một Mạnh Thần Thông vừa chết đi lại xuất hiện Mạnh Thần Thông khác?" Dực Trọng Mâu nghe thế thì lòng càng nặng nề, nhưng ông ta lại hơi thắc mắc, lúc nãy Lệ Thắng Nam còn bảo sau này sẽ gặp lại Cốc Chi Hoa, theo nàng nói, hình như Cốc Chi Hoa không thể chết trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng giờ đây thì lành ít dữ nhiều, chả lẽ Lệ Thắng Nam đã gạt họ? Mà Lệ Thắng Nam có ý giết Cốc Chi Hoa, vậy còn gạt họ làm gì? Diệp Dã Dật lại hòa Thiên Sơn liên với rượu, Tạ Vân Trân cạy miệng Cốc Chi Hoa đổ vào.
Lúc này Cốc Chi Hoa chỉ thoi thóp thở, da thịt cũng bắt đầu cứng lại, đổ Thiên Sơn liên vào miệng mà nàng cũng chẳng thể nuốt được, Diệp Dã Dật dùng ngân châm kích thích huyệt đạo của nàng rồi dùng rượu sâm đổ vào miệng nàng, khó khăn lắm Thiên Sơn liên mới trôi xuống được.
Nhưng trải qua một lúc lâu sau mà Cốc Chi Hoa vẫn hôn mê không tỉnh, mạch cũng chẳng thấy mạnh hơn. Đường Kinh Thiên nói: "Thiên Sơn liên vốn là loại thánhdược giải độc tốt nhất, sao lại chẳng có chút công hiệu?" Diệp Dã Dật thở dài nói: "Không phải Thiên Sơn liên mất công hiệu mà bởi sinh Cơ của Cốc chưởng môn đã sắp ngừng, khí huyết không thể vận hành, dù cho có linh dược cải tử hồi sinh e rằng cũng chẳng có hiệu quả." Đường Kinh Thiên nói: "Có thể đả thông kinh mạch giúp khí huyết của nàng vận hành để phát huy dược lực không?" Diệp Dã Dật nói: "Khó, khó lắm. Trừ phi mời lệnh tôn đến, dùng nội công tuyệt đỉnh tương trợ thì có lẽ vẫn còn hy vọng. Nhưng dù như thế cũng chỉ tạm thời giữ được mạng, muốn khỏi hẳn thì phải có thuốc giải đúng bệnh. Dực bang chủ, xin thứ tôi nói thẳng, giờ đây khó có thể cứu nổi chưởng môn của quý phái, chi bằng ông hãy chuẩn bị hậu sự thôi!" Dực Trọng Mâu rầu rĩ, lòng đau như cắt, và nữ đệ tử của phái Mang Sơn bắt đầu bật khóc.
Dực Trọng Mâu lòng rối như tơ vò, đấm ngực kêu lên: "Trong ba tháng mà hai chưởng môn gặp bất hạnh, chả lẽ khí số của phái Mang Sơn đã suy?!" Ngay lúc đó chợt nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào, tiếng bước chân, tiếng cãi nhau vọng vào, Dực Trọng Mâu cả giận nói: "Thật quá đáng, sóng trước chưa rút sóng sau đã vỗ tới, phái Mang Sơn của ta dễ bức hiếp đến thế sao?" Y tưởng là ma đầu nào lại đến gây sự, bất đồ giận đến xanh mặt.
Lại nói Kim Thế Di sống u uất trong ba tháng trời, đã mấy lần toan lên Mang Sơn nhưng vì Cơ hội chưa tới. Cho đến khi nghe được tin Cốc Chi Hoa đã hoàn toàn bình phục, lại phát thiệp mời bằng hữu giang hồ đến dự lễ tiếp nhậm chưởng môn, tâm trạng mới dần dần thoải mái, chàng thầm nhủ: "Sóng gió đã qua, chắc là nàng đã dần dần bình tĩnh. Tâm Mai và Chung Triển trở về Thiên Sơn, giờ đây nếu mình lộ mặt chắc cũng không hề chi. Mình cũng nên đi thăm nàng!" Chàng cũng đoán được rằng sự xuất hiện của mình sẽ gây xôn xao cho nên không lên tham gia điển lễ, chàng chần chừ ở dưới chân núi một lúc lâu, cho đến khi mặt trời lên quá đầu, nghe tiếng chuông báo hiệu cử hành đai điển thì mới từ từ lên núi.
Nhưng chàng vẫn còn có một mối tâm sự, đó là sau khi gặp riêng Cốc Chi Hoa thì công khai lộ mặt, hay lộ mặt trước gặp bọn Dực Trọng Mâu rồi mới đi gặp Cốc Chi Hoa? Kim Thế Di vừa đi vừa nghĩ bất giác đã đến con đường dẫn vào khu vườn mộ của Độc Tý Thần Ni, từ chân núi lên Huyền Nữ quán đến đây cũng được nửa đoạn đường, chợt thấy một bóng người từ trên sườn núi chạy gấp ra, Kim Thế Di giật mình, ngẩn người ra, lạc giọng kêu lên: "Thắng Nam, là muội?..." Lệ Thắng Nam lạnh lùng, phất tay áo nói: "Kim tiên sinh, ông thế nào rồi?" Kim Thế Di định nắm tay nàng, thấy nàng như thế thì cũng không khỏi sững người ra. Lệ Thắng Nam cười lạnh: "Ông còn đứng đấy làm gì? Người ta đang đợi ông, hãy mau vào đi thôi'" Kim Thế Di ấp úng nói: "Thắng Nam... muội... muội sao thế?" Lệ Thắng Nam nói: "Sao, chả lẽ tôi không được phép đến đây?" Kim Thế Di vội vàng hỏi: "Muội đã đến Huyền Nữ quan? Nhưng sao lại chạy xuống? Muội tính đi đâu?" Lệ Thắng Nam thản nhiên nói:
"Chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, đường ai nấy đi, ông cứ mặc kệ tôi!" Lần đầu tiênKim Thế Di mới nghe bốn chữ "Ân đoạn nghĩa tuyệt" từ miệng Lệ Thắng Nam, chàng thấy như có sấm nổ trên đầu, trong nhất thời không biết nói thế nào, lúc này Lệ Thắng Nam đã chạy vượt qua chàng. Kim Thế Di cố nén không đuổi theo nàng, chợt nhớ lại hôm nay mình đến thăm Cốc Chi Hoa, thế là định thần thầm nhủ: "Không thể, không thể? Trong lòng mình chỉ có một mình Cốc Chi Hoa, Thắng Nam... nàng đã không muốn đối xử với mình như huynh muội, mình còn đuổi theo làm gì? Chẳng phải tự chuốc lấy phiền toái, tự chuốc lấy khổ hay sao?" lúc này đang là buổi trưa, mặt trời đang ở trên cao, xung quanh hoa dại ở rộ, lúc này cảnh Mang Sơn thật là đẹp nhưng Kim Thế Di thấy cõi lòng tê tái, chàng nhớ lại khi còn ở với Lệ Thắng Nam trên hoang đảo, bao nhiêu lời nói êm ái dịu dàng, bao nhiêu ân cần âu yếm, cả hai cùng trải qua hoạn nạn, không ngờ lại có kết cuộc như hôm nay! Kim Thế Di thấy lòng nguội lạnh, thầm nhủ: "Chuyện quá khử cứ để cho nó đi qua, mình tự thấy chẳng hổ thẹn gì với Thắng Nam. Thôi được, cứ coi như đó là một người chưa bao giờ quen!"
Nhưng bóng hình của Lệ Thắng Nam tựa như lởn vởn trước mặt chàng, rõ nhất là nụ cười khiến người ta yêu thương của nàng, trong chớp mắt nụ cười ấy biến mất thay vào là ánh mắt oán hờn, vẻ mặt phẫn uất, thần thái giá lạnh! Kim Thế Di rùng mình:
"Nàng đến Mang Sơn làm gì? Tại sao nàng nhìn mình với ánh mắt như thế? Tựa như đầy mỉa mai, tà ác, oán hờn, sung sướng?" chàng nghĩ như thế thì bất chợt thấy lạnh mình, Kim Thế Di đã thấy hình như có điều gì không may, lúc này chàng đã không thể nhớ đến quá khứ êm đềm, chàng chỉ muốn biết Cốc Chi Hoa có bình an hay không. Chàng vội vàng ba chân bốn cẳng chạy như tên bay như Mang Sơn! Đệ tử Mang Sơn canh trước Huyền Nữ quán chợt thấy Kim Thế Di lướt tới thì không khỏi cả kinh, bốn năm trước Kim Thế Di đại náo Mang Sơn khiến Tào Cẩm Nhi suýt nữa chẳng xuống thang được. Những đệ tử này lúc đó đã từng giao thủ với chàng, một trong tám đại đệ tử của Mang Sơn là Lư Đạo Lân vội vàng phát ra tín hiệu, cùng các đệ tử bày thành thế trận chặn trước mặt, giơ ngang đao quát hỏi: "Tên ma đầu nhà ngươi vẫn chưa chết sao? Đến đây làm gì? Bọn ta đâu có phát thiệp mời cho ngươi?"
Kim Thế Di nào có tâm trạng đôi co với y, đánh ra một chưởng đẩy Lư Đạo Lân sang một bên, nói: "Không phải ta đến đây đánh nhau, Cốc chưởng môn của các ngươi thế nào? Ta muốn gặp nàng?" Các đệ tử đều cả giận quát: "Ngươi còn muốn gặp chưởng môn của ta?" Thế là vung đao múa kiếm xông tới bao vây! Bởi vì trước khi ra biển, Kim Thế Di và Lệ Thắng Nam như hình với bóng, nhiều người trong võ lâm biết chuyện này, thậm chí có người còn cho họ là một đôi tình nhân.
Nay Lệ Thắng Nam vừa mới đi, Kim Thế Di đã đến, đệ tử phái Mang Sơn càng cho chàng là đồng đảng của nàng.
Kim Thế Di thi triển võ công Tiêm y thập bát điệt, những người chạm phải chàng đều bị văng ra, chỉ trong chốc lát các đệ tử phái Mang Sơn đều bị chàng đánh ngã chổng vó, trong lúc đó hai người Lộ Anh Hào và Bạch Anh Kiệt nghe tiếng chạy ra, Kim Thế Di vung hai tay tóm lấy họ: "Lộ huynh, Bạch huynh. Hãy mau đắt tôi vào, tôi không phải đến đây gậy chuyện ? Thế nào, các người còn mở mắt nhìn tôi làm gì? Không nhận ra tôi sao? Mùa xuân năm nay kẻ đánh lui đệ tử của Mạnh Thần Thông chính là tôi! Các người đã nhớ chưa? Hãy tin tôi chẳng có ác ý!" Lần đó Kim Thế Di giả mạo thành đệ tử tục gia của chùa Thiếu Lâm, cứu hai người Lộ, Bạch, lúc đó Bạch Anh Kiệt cũng nghi ngờ thân phận của chàng, nay nghe chàng nói thì vỡ lẽ ra. Bạch Anh Kiệt nói: "Ồ, té ra người là ân nhân, tôi dắt người vào. Nhưng người hãy buông nhẹ tay được không?" Té ra Kim Thế Di đang rất gấp gáp, bất giác đã dùng kình, suýt nữa đã bóp nát xương của họ. Bọn Dực Trọng Mâu, Đường Kinh Thiên nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, không hẹn mà đều chạy ra xem, thấy Kim Thế Di hộc tốc chạy vào, Dực Trọng Mâu thất kinh, Dường Kình Thiên đã rút kiếm quát: "Kim Thế Di, ngươi muốn thế nào?" Kim Thế Di kêu lên: "Cốc Chi Hoa đâu?" Đường Kinh Thiên nói: "Ngươi còn hỏi đến nàng, hảo bằng hữu của người đã hại chết nàng!" Kim Thế Di kinh hoảng, đứng sững sờ, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Đường Kinh Thiên đã đâm tới một kiếm, Băng Xuyên Thiên Nữ vội vàng kêu: "Đừng!" Rồi vung tay chụp lại, chỉ nghe soạt một tiếng, cây Du long kiếm đã đâm qua áo của Kim Thế Di, nếu không nhờ Băng Xuyên Thiên Nữ kẻo lại thì suýt tí nữa đã đâm một lỗ trên người của chàng! Đường Kinh Thiên tức giận nói: "Sao muội còn nói giúp cho y? Lần trước y đã cứu ả yêu nữ trong tay của cha, chả lẽ muội còn chưa biết?" Té ra Phùng Lâm và Đường Hiểu Lan biết được người đó là Kim Thế Di đã nói với Đường Kinh Thiên và Chung Triển nhưng chỉ giấu một mình Lý Tâm Mai.
Băng Xuyên Thiên Nữ nói: "Hình như không phải y đồng mưu với ả yêu nữ!"
Kim Thế Di ngẩn người, chàng chợt kêu lớn một tiếng, phất ống tay áo suýt nữa đã hất ngã Đường Kinh Thiên, rồi chàng vươn tay chụp lấy Dực Trọng Mâu kêu lên: "Nàng ở đâu, mau dẫn ta vào xem!" Lúc này Dực Trọng Mâu cũng biết Kim Thế Di không có ý xấu, giật mình nói: "Hãy theo tôi, giờ đây sư muội chỉ còn hơi thở cuối cùng!" Kim Thế Di bước vào trong phòng, thấy bọn nữ đệ tử phái Mang Sơn chuẩn bị cho Cốc Chi Hoa, bất đồ toàn thân run bần bật, hai mắt tối sầm, khụy gối xuống gào lên: "Đều là lỗi của huynh, huynh đến chậm một bước!" Băng Xuyên Thiên Nữ vội vàng nói: "Thế Di, huynh hãy bình tĩnh, Cốc cô nương vẫn chưa đứt hơi? Chúng tôi đã cho nàng uống Thiên Sơn liên, nhưng không có cách nào giúp khí huyết nàng vận hành!" Kim Thế Di nhảy bật lên, chẳng hề để ý đến chuyện nam nữ, cúi xuống ngực Cốc Chi Hoa nghe nhịp tim của nàng, một lúc sau thì chàng đứng dậy, trong mắt lộ tia hy vọng, nói Dực Trọng Mâu: "Hãy mau chuẩn bị một căn tịnh thất." Dực Trọng Mâu mừng rỡ, vội vàng làm theo. Kim Thế Di bước vào tịnh thất, đóng cửa phòng lại, trịnh trọng căn dặn không ai được vào quấy rối.
Bọn Lư Đạo Lân đều thấp thỏm lo âu, vây quanh Dực Trọng Mâu hỏi: "Làm thế có ổn không? Có tin nổi tên ma đầu này không?" bởi vì giờ đây Cốc Chi Hoa đã là chưởng môn phái Mang Sơn, Dực Trọng Mâu để cho cô nam quả nữ cùng một phòng, nếu Kim Thế Di có thể cứu sống Cốc Chi Hoa thì thôi, nếu không được thì phái Mang Sơn lại sẽ chịu nhục thêm, chỉ e sau khi Cốc Chi Hoa chết thì sẽ đội thêm nỗi oan không trong sạch, Dực Trọng Mâu nghe các sư đệ nói như thế thì không khỏi giật mình, nhưng thần sắc vẫn như thường, gật đầu, kiên quyết nói: "Dù người khác nói thế nào, ta vẫn tin y!" Trong phái Mang Sơn Dực Trọng Mâu chỉ kém Tào Cẩm Nhi, y đã nói như thế, các đệ tử phái Mang Sơn đều không dám nhiều lời.
Kim Thế Di đóng cửa phòng lại, định thần, điều hòa hơi thở rồi thầm khấn: "Trời cao phù hộ, giúp con cứu sống Chi Hoa muội muội." Thế rồi ngồi xếp bằng, hai chưởng đặt lên huyệt toàn Cơ trước ngực Cốc Chi Hoa, từ từ thôi cung quá huyệt cho nàng.
Nội công của Cốc Chi Hoa có căn Cơ vững chắc, được ngoại lực tương trợ, thế là tự nhiên nảy sinh phản ứng, qua nửa canh giờ, chỉ nghe nàng ho nhẹ, ngực dần dần phập phồng, đó là nàng đã thở được, máu ứ trong người cũng đã có hiện tượng được hóa giải.
Kim Thế Di cả mừng, cố gắng đẩy thêm công lực. Nửa canh giờ sau, hơi thở của Cốc Chi Hoa càng mạnh hơn, chẳng khác người thường bao nhiêu. Chất kịch độc trên người Cốc Chi Hoa dần dần chuyển vào lòng bàn tay của nàng, Kim Thế Di chỉ dùng nội công thượng thừa đẩy ra đầu ngón tay, chàng cắn rách hai đầu ngón tay giữa của nàng, nặn ra máu độc, sau đó lại dùng Nhất chỉ thiền công điểm vào ba mươi sáu đại huyệt trên toàn thân của nàng, kinh mạch của Cốc Chi Hoa được thông suốt, dược lực của Thiên Sơn liên đi khắp tứ chi, cuối cùng đã đần dần tỉnh táo. Kim Thế Di cũng mệt bã người. Chàng vừa mừng vừa lo, tim đập bình bình, nắm chặt hai tay của Cốc Chi Hoa, chỉ thấy Cốc Chi Hoa dần dần mở mắt, kêu lên: "Đây là đâu? Có phải ta đang nằm mộng? Ngươi... ngươi..." Kim Thế Di vội vàng nói: "Huynh là Thế Di, muội đừng sợ." Cốc Chi Hoa nói: "Làm sao muội ở đây?" Rồi nàng chớp mắt, tựa như đang cố nhớ đến chuyện xưa, chợt nàng rút tay ra, kêu lên: "Không đúng, Lệ cô nương đâu? Làm sao chỉ có chúng ta ở đây? Lệ cô nương của huynh đang ở đây, sao huynh lại không đi cùng nàng?" Kim Thế Di nói: "Là nàng đã hại muội, chỉ trách huynh đến muộn một bước! Nàng đã chạy, từ rày về sau chúng ta hãy mặc kệ nàng!"
Cốc Chi Hoa khẽ nói: "Huynh nói sao, mặc kệ nàng? Chẳng phải huynh và nàng cùng đến hay sao?" Kim Thế Di nói: "Làm sao cùng đến được? Mấy tháng trước chúng tôi đã chia tay! Huynh không ngờ lòng dạ nàng độc ác đến thế! Nhưng những chuyện này đều đã qua, Chi Hoa, muội có chấp nhận là bằng hữu của huynh suốt đời không?" Cốc Chi Hoa sững người ra, toàn thân run bần bật, chẳng thể ngồi nổi, Kim Thế Di đỡ nàng. Cốc Chi Hoa chợt kêu: "Không được, không được! Thế Di, đa tạ huynh đã cứu sống muội nhưng tốt nhất từ rày về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa.'' Cốc Chi Hoa vì quá xúc động, nói liền mấy câu cho nên ho một tràng, chỉ cảm thấy toàn thân uể oải, tứ chi rũ rượi.
Kim Thế Di rơi nước mắt mà nói rằng: "Toàn là do huynh hại muội cả, suýt nữa muội đã mất mạng, chả trách nào muội không chịu thứ lỗi cho huynh!" Cốc Chi Hoa nói: "Không, muội chẳng trách huynh tí nào cả. Thực ra Lệ Thắng Nam hại muội, trái lại muội rất vui!" Kim Thế Di bất giác ngạc nhiên, Cốc Chi hoa chợt mỉm cười, nói:"Chàng ngốc, điều này mà cũng không hiểu sao, huynh nghe thử xem, tại sao nàng lại hại muội, nếu... nếu..." Nàng ho thêm mấy tiếng rồi mặt đỏ ửng.
Kim Thế Di vỡ lẽ ra, bởi vì Lệ Thắng Nam hại Cốc Chi Hoa là do Kim Thế Di yêu Cốc Chi Hoa, mà Cốc Chi Hoa lại vui mừng khi bị trúng độc là vì nàng đã biết tâm ý của chàng. Kim Thế Di khẽ nói: "Muội đã mệt, hãy nằm xuống nghỉ ngơi, để huynh nói giúp hai câu đó của muội. Nếu... nếu huynh khiến cho nàng hài lòng, nàng có hạ độc muội không? Chi Hoa muội muội, có phải muội muốn nói hai câu này không?" Cốc Chi Hoa im lặng, trên mặt nàng hiện nét cười, Kim Thế Di lại nói: "Chi Hoa muội muội có tin huynh không? Tại sao muội lại vẫn chưa chịu?" Cốc Chi Hoa nói: "Muội đã là một phế nhân, Thiên Sơn liên chỉ có thể kéo dài hơi tàn của muội, chả lẽ huynh không nhận ra sao?" Kim Thế Di nắm tay nàng nói: "Vậy huynh sẽ hầu hạ muội suốt đời suốt kiếp!" Cốc Chi Hoa trào nước mắt, đó là nước mắt đau đớn, cũng là nước mắt xúc động, trong khoảnh khắc nàng hầu như suýt nữa đã chấp nhậnlời cầu hôn của Kim Thế Di, nhưng nàng vẫn nói ra hai chữ: "Không được!" Kim Thế Di nói: "Tại sao?" Cốc Chi Hoa nói: "Muội đã hứa với Tào sư tỷ, suốt đời suốt kiếp quyết chẳng lấy ai!" Kim Thế Di nói: "Sao lại cứ để một người chết ngăn chặn giữa chúng ta?" Cốc Chi Hoa cắn môi nói: "Không, muội đã hứa với sư tỷ, không thể thay đổi được nữa! Thế Di, muội chết đi cũng cảm kích huynh, nhưng muội không thể làm vợ của huynh! Lời đã nói hết, huynh hãy đi đi, từ rầy về sau đứng đến tìm muội nữa!" Nàng nói một hồi thì đã quá mệt, đến câu cuối cùng thì hơi thở càng yếu, lời nói cũng chẳng rõ ràng được nữa.
Thực ra, chính vì nàng cảm kích tấm chân tình của Kim Thế Di cho nên không muốn Kim Thế Di hy sinh vì mình, không muốn liên luỵ cả đời Kim Thế Di, nàng đem lời hứa đối với Tào Cẩm Nhi ra là để ngụy biện cho mình mà thôi.
Kim Thế Di khựng người một hồi, chàng lại suy ngẫm lời lẽ của Cốc Chi Hoa, chàng vốn là người thông minh, dần dần cũng hiểu được ý nàng, biết nếu muốn nàng chấp nhận thì ngoại trừ giúp nàng hồi phục, như thế nàng kết hôn với mình mới khôngthấy đã liên lụy mình.
Nhưng làm sao mở giúp nàng khỏe lại, đó chẳng phải là điều Kim Thế Di làm được. Chàng buông màn xuống, hạ giọng nói: "Quá khứ như một cơn ác mộng, đừng nhắc đến nữa, muội cứ ngủ một lát, chốc nữa huynh sẽ vào gọi muội." Cốc Chi Hoa mỉm cười: "Muội rất yên lòng, huynh đừng lo lắng cho muội, nếu đêm nay là một giấc mơ thì đó là một giấc mơ lành. Thế Di, huynh hãy để muội nằm mơ thêm một chốc, đừng vào đánh thức muội. Muội nghĩ huynh chắc chắn cũng vào trong mơ gặp muội, chúng ta cứ gặp nhau trong mơ." Kim Thế Di vừa mừng vừa lo, mừng là vì sau cơn mưa trời lại sáng, Cốc Chi Hoa đã hiểu đúng về chàng. Còn buồn là vì chỉ e đây là một cơn ác mộng, dù ác mộng trở thành mộng lành, mộng cũng chẳng trở thành thật! Bọn Dực Trọng Mâu đang nôn nóng chờ bên ngoài, chợt thấy Kim Thế Di sắc mặt trắng bệch, uể oải bước ra thì bất đồ sững người, một lúc sau Dực Trọng Mâu mới dám hỏi: " Thế nào rồi?" Kim Thế Di buồn bã ngồi xuống, nói: "Nàng đã sống nhưng giờ đã ngủ." Dực Trọng Mâu nói: "Chỉ cần tính mạng không nguy là được." Kim Thế Dí nói: "Tính mạng thì không nguy hiểm, nhưng muốn trở lại bình thường e rằng rất khó. Diệp tiên sinh, y đạo của ông cao minh, ông hãy vào thăm một lát." Mọi người thấy Kim Thế Di mệt mỏi như thế thì biết chàng đã dốc hết sức mình cứu Cốc Chi Hoa. Đường Kinh Thiên rất ái ngại, bước tới thi lễ nói: "Thế Di huynh, lúc nãy tôi trách nhầm huynh. " Kim Thế Di nói: "Cả bản thân tôi cũng không tha cho mình, làm sao có thể trách các người. Mối họa này vì tôi mà có!"
Băng Xuyên Thiên Nữ đã đoán được sáu bảy phần, thay vì ngạc nhiên thì mỉm cười nói: "Thế Di, huynh cũng đã mệt, hãy nghỉ ngơi một lát, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa!" Một hồi sau, Diệp Dã Dật bước ra nói: "Tính mạng không có gì nguy hiểm, nhưng phải có thuốc giải đúng chứng mới không tàn phế! Ngũ độc tán của ả yêu nữ này quá lợi hại!" Lúc này Dực Trọng Mâu đã kể lại mọi chuyện cho Kim Thế Di, cuối cùng thở đài: "Chuyện này thật đúng là khiến người ta khó đoán. Kim đại hiệp bảo ả yêu nữ này muốn lấy mạng Cốc sư muội, sau khi Cốc sư muội trúng độc lại cố ý để một đường sống, muốn người ta đến xin thuốc giải." Kim Thế Di hỏi: "Lúc đó các người có xin hay không?" Dực Trọng Mâu nói: "Sao lại không! Nhưng ả không cho, bảo rằng muốn xin thuốc giải phải tìm người thích hợp!" Kim Thế Di giật mình, chàng đương nhiên hiểu người thích hợp đó chính là mình. Lệ Thắng Nam tính rất chính xác, nàng đoán rằng Kim Thế Di chắc chắn sẽ lên Mang Sơn cho nên đã ra tay hạ độc Cốc Chi Hoa trước để buộc chàng đến cầu xin mình. Đến nước này, Kim Thế Di chỉ đành đi tình Lệ Thắng Nam. Thế nhưng từ dạo ấy Lệ Thắng Nam bặt tin, Kim Thế Di tìm nàng khắp chân trời góc biển mà chẳng thấy đâu.
Hai năm sau, hôm nay là ngày lễ cưới của Lý Tâm Mai với Chung Triển. Khách khứa đến dự rất đông, trong đó có cả đôi vợ chồng mới cưới Giang Nam và Trâu Giáng Hà. Ai nấy đều cười nói chỉ có mình Giang Nam là đứng im thin thít. Lý Tâm Mai vẫy tay: "Giang Nam, sao hôm nay ngươi lại im lặng đến thế. Qua đây nói chuyện!" Giang Nam xưa nay nổi tiếng lắm chuyện nghe Lý Tâm Mai nói thế thì cười hì hì rằng: "Thôi được, tôi chúc cô nương hai câu may mắn, chúc cô nương ngày này sang năm có một đứa bé vừa trắng vừa tròn." Lý Tâm Mai giả vờ giận dỗi nói: "Ăn nói chẳng tử tế tí nào, ta tường ngươi đã đổi tính." Chợt thấy Giang Nam tuy nở nụ cười nhưng rất gượng gạo, Lý Tâm Mai chưng hửng, hỏi: "Giang Nam, ngươi có tâm sự gì?" Giang Nam nói: tâm sự của tôi là muốn sớm ngày ăn trứng gà đỏ của cô nương." Theo tập tục, trẻ vừa mới sinh ra đời thì phải luôn trứng gà đỏ, có người chen vào: "Trên Thiên Sơn không thể nuôi gà!" Giang Nam nói: "Các người biết một mà không biết hai, gà tuyết Thiên Sơn ngon hơn gà nhà nhiều, chắc là trứng của gà tuyết cũng ngon lắm." Lý Tâm Mai nói: "Đừng nói càn nữa, dù sao chúng ta cũng là bằng hữu cùng trải qua hoạn nạn, có còn nhớ chuyện ở Giang Nam hay không? Chuyện gì ngươi cũng nói cho ta biết. Ta nhớ có một lần Lệ cô nương gạt ta, nhờ ngươi mà ta mới biết nàng nói dối." Lý Tâm Mai là nàng thiếu nữ vô tư, nàng vẫn luôn nhớ đến Kim Thế Di, nàng chẳng hề giấu điều đó, cho nên vừa gặp Giang Nam thì nhờ lại chuyện bọn Giang Nam và Trần Thiên Vũ tìm Kim Thế Di. Nào ngờ nàng đã chạm đúng tâm sự của Giang Nam, té ra Giang Nam là người trọng tình nghĩa, chàng đang đau lòng cho Kim Thế Di.
Trâu Giáng Hà đã từng dặn Giang Nam đừng nói càn, nhưng lúc này đã có người gợi tâm sự của chàng, chàng nén không được nói: "Đúng thế, tôi đã biết Lệ cô nương chẳng phải người tốt, tôi đã căm ghét nàng từ lâu chứ không giống như hôm nay mọi người mới căm ghét nàng!" Lý Tâm Mai ngạc nhiên, nói: "Ngươi nói sao, Lệ Thắng Nam lại xuất hiện trên giang hồ?" Giang Nam thấy mình đã nói lỡ lời, trong nhất thời không thể quanh co được, chỉ đành ấp úng: "Điều này, điều này... tôi không nghe nói." Lý Tâm Mai nói: "Không đúng, lúc nãy chẳng phải ngươi nói nay có rất nhiều người căm ghét nàng hay sao?" Giang Nam nói: "Nàng xưa nay hành sự xảo quyệtt thâm độc, đương nhiên có nhiều người căm ghét nàng!" Lý Tâm Mai nói: "Không, không, không đúng. Lúc nãy ngươi bảo hôm nay chứ không phải lúc trước. Nàng nhất định đã quay lại, chắc là đã kết oán với người cho nên ngươi mới nói như thế." Bởi vì năm xưa Lệ Thắng Nam cùng Kim Thế Di ra biển, nếu Lệ Thắng Nam có thể trở về, Kim Thế Di có thể vẫn còn sống, dù không như thế ít nhất cũng có thể hỏi nàng Kim Thế Di còn sống hay đã chết. Lý Tâm Mai nghe như thế, bọn Phùng Lâm, Đường Kinh Thiên cũng biết nàng nghĩ như thế. Phùng Lâm nhíu mày, đang định bịa chuyện gạt nàng, Lý Tâm Mai đã vội hỏi: "Giang Nam, ngươi nhất định biết tin tức của Lệ cô nương, nàng đã ở đâu?" lúc này Giang Nam chỉ im lặng.
Lý Tâm Mai lại thở dài: "Đáng tiếc hôm nay Cốc tỷ tỷ không đến." Câu này của nàng có hai ý nghĩa, thử nhất, nếu Cốc Chi Hoa ở đây thì nàng có thể thương lượng, thứ hai nàng tưởng rằng Cốc Chi Hoa cũng như mình, vẫn chưa biết Kim Thế Di còn sống hay đã chết, cho nên nôn nóng báo cho Cốc Chi Hoa rằng Lệ Thắng Nam đã trở về, từ Lệ Thắng Nam có thể biết được tin tức của Kim Thế Di, té ra khi Lý Tâm Mai chấp nhận lấy Chung Triển, nàng đã quyết định, dù Kim Thế Di trở về nàng cũng nhường cho Cốc Chi Hoa. Trong ngày đại hỉ của nàng, nàng cũng cầu xin trời đất chúc cho Cốc Chi Hoa được mối duyên lành.
Lý Tâm Mai vừa nói thì chợt nghe một giọng nói vang lên bên tai: "Té ra cô cũng còn tốt như thế, tôi tưởng cô chỉ nhớ đến Cốc tỷ tỷ của cô? Nhưng vẫn còn nhớ đến tôi, tôi ở đây!" Lý Tâm Mai cả kinh giật mình, ngay lúc này chỉ nghe Đường Hiểu Lan lớn giọng nói: "Là quý khách phương nào, xin thứ lỗi không đón." Té ra Lệ Thắng Nam dùng thuật Thiên độn truyền âm, nói với Lý Tâm Mai, người khác thì không nghe nhưng nội công của Đường Hiểu Lan đã đến lúc lư hỏa thuần thanh, ông ta tuy không hiểu thuật Thiên độn truyền âm nhưng đã phát giác có điều kỳ lạ.
Chỉ thấy một bóng người hiện lên ở ngoài cửa, Lệ Thắng Nam cười khanh khách bước vào, các đệ tử tiếp khách của phái Thiên Sơn chợt thấy có một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện, mà lại không biết nàng đi tới từ hướng nào thì đều ngẩn người ra, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Phùng Lâm và Đường Hiểu Lan đã đồng thời ra tay, Phùng Lâm đứng xoay người về phía nàng, trở tay phất ống tay áo lại, Đường kinh Thiên cũng rút kiếm ra đâm về phía nàng! Cũng ngay lúc đó, Trâu Giáng Hà và Lý Tâm Mai cùng kêu thét lên, chỉ thấy Giang Nam lộn nhào ra ngoài, lao thẳng vào vách tường, may mà được Tiêu Thanh Phong kéo lại.
Đó chính là: Tân hôn bỗng đâu hiện yêu nữ, chỉ vì nhiều lời suýt tiêu ma.
/52
|