Vai Ác Ốm Yếu Chăn Nuôi Chỉ Nam

Chương 7:

/486


Chương 7:

Editor: May

 

Nhớ tới hôm nay Trần Diệu Dương chán ghét không hề che dấu với cô, Kiều Lam đều không hiểu được Kiều Lam trong sách rốt cuộc thích anh ta cái gì, tự ngược sao.

Duỗi tay sờ sờ vào cặp sách, lấy ra mấy cây kẹo que Alps, lập tức có chút vô ngữ.

Hóa ra Kiều Lam thật đúng là mua kẹo.

Kiều Lam thậm chí có chút không hiểu được mạch não của Kiều Lam này.

Đặt những tâm tư tìm mọi cách lấy lòng người này ở trên học tập, cũng không đến mức mỗi lần thi cử đều kém như vậy, trong nhà vừa nghèo bộ dáng lại không sao, còn không học tập cho tốt, trách không được bị người ghét bỏ.

Muốn được người thích được người tiếp nhận, dù sao cũng phải có địa phương sáng lên.

Tần Dương đơn phương cảm thấy Kiều Lam chính là cố ý không cho anh ta mặt mũi, kêu gọi đám anh em tốt của mình còn có nữ sinh quan hệ không tồi, ở trong bất tri bất giác cách ly Kiều Lam.

Vừa lòng nghe một đám người nói xấu Kiều Lam, nói cô lớn lên còn không bằng một phần mười Tống Dao, cũng không biết xấu hổ thích Trần Diệu Dương, cũng không xem Trần Diệu Dương có bao nhiêu chén ghét cô, cũng chỉ có Tống Dao người tốt mới giúp đỡ cô…

Tần Dương có chút hưng phấn, anh ta gấp không chờ nổi muốn nhìn bộ dáng Kiều Lam bị nhóm bạn tốt trước kia xa cách, sau đó không thể không tìm mình xin lỗi.

Kết quả vừa xoay đầu, liền thấy trong miệng Kiều Lam nhét một cây kẹo que.

Thao!

Tâm tình vừa mới thoải mái không ít của Tần Dương lập tức hoàn toàn không còn.

Kiều Lam không rảnh phản ứng Tần Dương, nhai nát kẹo que trong miệng đi toilet một chuyến, lúc trở về vừa lúc thấy chủ nhiệm lớp vào phòng học, lúc ra ngoài, Đàm Mặc chậm rãi di chuyển xe lăn đi theo phía sau chủ nhiệm lớp.

Đây là đi đâu?

Kiều Lam nhìn chăm chú vào bóng dáng Đàm Mặc một lát lại vào phòng học, đi vào liền nghe thấy một đám học sinh trong lớp đều đang nói về Đàm Mặc.

“Lão mục dẫn cậu đi đâu vậy?”

“Ai biết”, có người nói, “Tôi thật sự phục lão Mục, tính tình thật mẹ nó tốt, nếu tôi là lão Mục, mới lười đến quản cậu ta.”

“Lão Mục chính là thánh phụ chuyển thế tình yêu tràn lan, mỗi lần bị nhăn mặt còn mắt trông mong dán lên…”

“Còn không phải là tình yêu tràn lan ư, tàn tật thêm bệnh tâm thần, không phải nên được quan tâm nhiều hơn sao.”

Bọn học sinh đều cười, có một nam sinh nói, “Cậu ta thật sự có bệnh tâm thần sao, có đôi khi nhìn rất bình thường.”

“Bệnh tâm thần cũng không phải vẫn luôn đều phạm thần kinh đi”, một nữ sinh vóc dáng nhỏ xen miệng, “Lần trước tôi quét dọn vệ sinh, liền không cẩn thận chạm vào cánh tay cậu ta một chút, tôi lại không phải cố ý, kết quả trực tiếp đẩy tôi ra thiếu chút nữa té ngã, thật sự có bệnh.”

Bút trong tay Kiều Lam dừng một chút.

Không phải như thế.

Đó là bởi vì anh mắc chứng Asperger, làn da quá mức mẫn cảm, cái gọi là nhẹ nhàng chạm vào của người bình thường, đối với bọn họ mà nói lại là kinh ngạc người thường không lý giải được.

“Không phải lúc trước tôi từng ngồi cùng bạn cậu ta mấy ngày sao, còn nói qua với cậu ta mấy câu, làm tôi sợ muốn chết.”

“Sao sao?” Bọn học sinh hưng phấn.

“Cậu nói chuyện với cậu ta, cậu ta nhìn chằm chằm cậu, tròng mắt đều không động một chút, quả thực sởn tóc gáy, còn có, có đôi khi lúc cậu ta lấy bút tay còn sẽ run…”

“Kia chẳng phải là động kinh sao?”


/486

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status