Vai Ác Ốm Yếu Chăn Nuôi Chỉ Nam

Chương 30:

/486


Chương 30:

Editor: May

 

Hôm nay trên sân bóng rất náo nhiệt.

Nam sinh chơi bóng, nữ sinh xem bóng, trận bóng hôm nay ngay cả học sinh lớp khác đều chạy tới xem, chủ yếu bởi vì hai người.

Một là Trần Diệu Dương, một là Hách Anh.

Trần Diệu Dương bởi vì lớn lên soái, lại ở kỳ thi lần đầu tiên bắt lấy thành tích tốt đứng nhất khối, từ đây trở thành nhân vật minh tinh toàn trường; mà Hách Anh, vừa vào trường chính là nhân vật minh tinh, đơn giản là Hách Anh có một khuôn mặt minh tinh, anh ta có bảy phần giống một nam diễn viên đang hot đương thời, lúc trước đưa tin, ngay cả các học tỷ năm hai năm ba đều chạy tới xem anh.

Hai người như vậy tụ tập chơi bóng với nhau, chưa đến chốc lát chung quanh sân bóng liền vây quanh một vòng người, Kiều Lam vòng qua những người chen vào sân bóng, vừa lúc lặng yên không một tiếng động vào tòa nhà dạy học, trở về phòng học.

Cô không có tâm tình xem một đám học sinh cao trung chơi bóng, càng không có khuynh hướng chịu ngược đứng ở nơi đó bị châm chọc mỉa mai làm bia ngắm sống, còn không bằng trở lại phòng học đọc sách.

Trong phòng học thực an tĩnh, chỉ có một mình Đàm Mặc đang xem sách.

Tất cả bạn học đều đi sân thể dục học thể dục, trong phòng học chỉ có một mình anh.

Đàm Mặc thích một mình, chung quanh không có những người khác, không có âm thanh lộn xộn, đối với Đàm Mặc mà nói là thả lỏng hiếm có, lúc ở một mình, tốc độ đọc của anh muốn mau hơn ngày thường một ít, hơn nữa tinh thần sẽ không căng chặt.

Thời gian dài tập trung tinh thần cường độ cao bảo trì tư thái cảnh giác, sẽ làm cả người đều mệt mỏi.

Nhưng ngay sau đó, tiếng bước chân rõ ràng bước vào phòng học, làm Đàm Mặc ở trong nháy mắt thân thể chợt cứng đờ.

Có người tới.

Anh chợt ngẩng đầu, cách tóc mái hơi dài, trong nháy mắt liền nhận ra người tới phòng học.

Là nữ sinh vẫn luôn chào hỏi anh kia.

Nhưng ở lần trước sau khi bị anh cảnh cáo cách anh xa một chút, cô liền không còn nói qua buổi sáng tốt lành hoặc là chào buổi chiều với anh.

Anh đoán được sẽ là như thế này, cũng nên như vậy.

Nếu là ý tốt, ở sau khi anh lần lượt cự tuyệt, cũng nên từ bỏ, nếu là ác ý, ở sau khi bị anh phát hiện, cũng nên biết khó mà lui.

Nhưng nếu đã từ bỏ, vì sao lại sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này, vì sao còn có thể giống như mấy lần trước mỉm cười với anh.

Sao có thể là ý tốt được, ngay cả cha ruột anh, ở sau khi bị anh cự tuyệt vài lần đều lựa chọn phủi tay, huống chi là một người xa lạ.

Như vậy là ác ý sao, đúng không.

Bởi vì mấy ngày hôm trước cô còn nói qua lời nhục nhã anh như vậy, bởi vì cô đến nay còn không có đạt được mục đích, cho nên mới một lần lại một lần kiên trì như vậy, rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Rốt cuộc cô nghĩ muốn cái gì?

Anh cúi đầu, suy đoán cô rốt cuộc sẽ làm cái gì, nhưng lại vô lực nghĩ đến, cho dù cô muốn làm cái gì chính mình lại có thể làm gì.

Anh không có năng lực phản kháng, thậm chí ngay cả năng lực đứng lên cũng không có.

Hết thảy tiếng vang chung quanh càng thêm rõ ràng hơn ngày thường, anh có thể nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần của nữ sinh đó, cùng với âm thanh ghế dựa kéo ra… Cuối cùng là âm thanh nhẹ nhàng mở sách vở ra.



/486

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status