Vai Ác Ốm Yếu Chăn Nuôi Chỉ Nam

Chương 27:

/486


Chương 27:

Editor: May

 

“Ngọa tào Kiều Lam cũng quá buồn cười, cô ta lại chủ động chào hỏi Đàm Mặc, kết quả người ta hoàn toàn không để ý tới cô ta.”

“Không ai nguyện ý phản ứng cô ta, chỉ có thể đến gần kẻ ngốc thôi.”

Một đám người cười phá lên, quay đầu nhìn lại vị trí Đàm Mặc ở dãy cuối cùng, Đàm Mặc cúi đầu nhìn cái gì đó.

Tiếng Anh rậm rạp, cho dù là Tống Dao thành tích tiếng Anh tốt nhất, cũng không nhất định xem hiểu hết.

Đây là một tác phẩm nổi tiếng thế giới, 《 Đồi gió hú 》.

Anh không nghĩ ra vì sao chính mình lại cầm lấy quyển sách này lần nữa, có lẽ là bởi vì “Ác ý” che giấu sau thiện ý của Kiều Lam, làm anh đột nhiên nghĩ tới nhân vật chính trong quyển sách này, sự ôn hòa của Heathcliff ẩn nhẫn ở dưới cừu hận.

Thật ra không có liên hệ quá lớn, nhưng anh lại không thể hiểu được liên hệ tới cùng nhau.

Anh cúi đầu xem sách, vừa vặn nhìn đến một câu.

[ Linh hồn vào phần mộ, anh còn nguyện ý sống sao? ]

Ở sau khi mẹ chết, ở sau khi hai chân tàn phế, mỗi ngày anh đều đang hỏi chính mình, anh còn nguyện ý sống không.

[ Chỉ có cô độc là thuộc về một mình mình]

Câu này nói thật hay, anh cái gì cũng không có, tình thân, tình bạn, khỏe mạnh, cảm giác với cảm xúc, còn có tôn nghiêm, anh đều không có, từ đầu đến cuối, chỉ có cô độc là thuộc về một mình anh.

Tháng 11 phương bắc đã dần dần tan đi khí nóng, khi dậy sớm trên cỏ khô khốc dần dần ngưng tụ thành sương trắng, cùng gió thu hơi lạnh trong không trung “đan xen với nhau tạo thành một điều tuyệt vời”.

Nhưng đối với học sinh mà nói, tựa hồ cũng không có gì không giống nhau.

Thậm chí có chút cao hứng, khí nóng rốt cuộc qua đi, thời tiết không nóng không lạnh như vậy thoải mái nhất.

Tiết thể dục cao trung năm nhất còn chưa có bị giáo viên khác chiếm đi, vẫn là thuộc về học sinh, buổi chiều có tiết thể dục, sau khi tan học một tiết cuối cùng của buổi sáng, mấy người Lý Phàm liền bắt đầu thét to nhớ rõ buổi chiều mang bóng.

“Buổi chiều lớp hai cũng học thể dục, vừa lúc đánh một trận.”

Lời này là nói với Trần Diệu Dương, Trần Diệu Dương tự nhiên là không có dị nghị, anh ta trước nay đều là minh tinh trường học, chẳng những học tập nổi bật, ở trên sân bóng càng là tiêu điểm.

Vài người kề vai sát cánh đi ra ngoài, mấy nữ sinh cũng thu thập xong mọi thứ, bao gồm ngồi cùng bàn với Kiều Lam, kết bạn đi ra phòng học.

Kiều Lam vẫn ngồi ở trên chỗ ngồi, trong tay cầm bút xoát xoát xoát viết cái gì đó.

“Liền giả vờ đi”, một cô gái tóc ngắn cười nhạo một tiếng.

“Ai đừng nói, gần đây Kiều Lam thật đúng là thực dụng công, nghe nói buổi sáng mỗi ngày tới đặc biệt sớm, đọc sách đó.”

“Đọc cái rắm, cố ý ở bên ngoài chờ Trần Diệu Dương thôi, hơn nữa với đầu óc đó của cô ta, cho dù thật sự học cũng vô dụng.”

“Người đều phải có chút tự hiểu lấy mình, cậu nói sao cô ta lại không có chút nào.”

“Ai nha đây không phải không có biện pháp sao, loại vừa nghèo vừa xấu học tập lại kém như cô ta, nghèo và xấu không có biện pháp, chỉ có thể bổ sung ở trên học tập thôi.”

Mấy người nở nụ cười, nói xong lại dời đi đề tài, “Các cậu nói Trần Diệu Dương rốt cuộc thích nữ sinh như thế nào.”

“Liền như Tống Dao thôi.”

“Tôi giống như nhớ rõ lúc trước Trần Diệu Dương nói cậu ta thích thông minh, thành tích Tống Dao tốt, sao Trần Diệu Dương có thể không thích, lại nói còn lớn lên xinh đẹp như vậy, trong nhà lại rất có tiền.”


/486

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status