Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 54 - Từ Chức (2)

/143


Tạm biệt Kiều Như Cốc, ta quay người tiến vào gian phòng của Tiểu Quân. Trên chiếc giường mềm mại, Tiểu Quân đã ngủ rất say. Có lẽ là quá mệt mỏi, nàng ôm một cái gối cong người lại thành một tư thế rất đáng yêu, hơi thở nhu hòa đều đặn phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là ta đột nhiên phát hiện bàn chân của nàng đã bị thương, phấn nộn chân nhỏ chỉ lên thình lình có một vết máu, vết máu rất nhỏ, chắc là do mảnh sứ vỡ làm xước. Vết thương này vốn không dễ nhìn ra, chỉ là ta đặc biệt hay để ý đến hai bàn chân nhỏ của nàng nên mới phát hiện ra.

Ư...... Ca, ngươi làm gì thế? Tiểu Quân vừa mở mắt ra đã giật mình nhìn ta đang bàn chân bị thương của nàng ở trong miệng, nhẹ nhàng mút sạch những sợi tơ máu. Chỉ là của ta không ngờ Tiểu Quân đã ngủ say như vậy mà vẫn nhạy cảm như thế.

Chân ngươi bị thương, Ca giúp ngươi liếm chỗ chảy máu. Ta vội buôn bàn chân nàng ra để giải thích.

Liếm cái đầu ngươi ấy, mau đi chăm sóc Hà Phù tỷ tỷ đi. Tiểu Quân nhanh rụt chân lại, ta cảm thấy có lẽ hơi sỗ sàng quá rồi.

Hà Phù đi rồi. Ta nằm xuống, hai tay vòng qua ôm Tiểu Quân.

Đi đâu? Đến bệnh viện ư? Chúng ta đi thăm tỷ ấy đi. Tiểu Quân lo lắng uốn éo trong ngực ta.

Không cần, nàng đã ngồi phi cơ đi rồi, ngươi muốn đi thăm nàng trừ phi mọc cánh mới được. Ta cười nói.

Vậy Hà Phù tỷ tỷ khi nào mới trở về? Tiểu Quân vẫn rất lo lắng cho Hà Phù.

Ngươi muốn biết sao? Ta đảo mắt một vòng, lại hỏi ngược lại.

Dĩ nhiên là muốn chứ. Tiểu Quân không hiểu, mở trừng hai mắt.

Ừ, vậy trước tiên ngươi nói cho ca y phục của ngươi dấu ở đâu vậy? Vì sao vừa rồi tên kia đã lục tung cả căn phòng mà không tìm thấy? Ta vẫn còn canh cánh trong lòng về câu hỏi này, nếu không biết được đáp án chắc ta còn phải bứt rứt dài dài.

Hừ! Tối hôm qua ngươi làm người ta chảy máu nhiều như vậy, còn dính cả vào váy, ta đã đem nó giặt sạch đi rồi vắt lên cửa sổ để hong khô. Chỉ là có bức màn chặn lại nên các ngươi đương nhiên không nhìn thấy rồi. Tiểu Quân chu miệng lên rất đáng yêu, làm ta ngứa ngáy không thôi, thật muốn cắn một miếng cho đã.

A, thì ra là như thế, vậy ngươi làm sao gọi được cho Hà Phù tỷ tỷ cùng Kiều Như Cốc vậy? Ta không trông thấy ngươi gọi điện thoại mà? Chẳng lẽ ngươi còn chiếc điện thoại khác sao? Ta lại nghĩ tới một vấn đề khác.

Ta nào có điện thoại nào nữa? Chỉ là trước lúc tên xấu xa kia cướp đi điện thoại, ta đã gọi cho cho Hà Phù tỷ tỷ, ta...... Ta đã dùng chân để nhấn số của Hà Phù tỷ tỷ đó. Tiểu Quân nói xong, con mắt cũng híp lại, cho thấy nàng cực kỳ đắc ý về sự nhanh trí của mình.

Dùng chân? Ta cảm thấy thực sự kinh ngạc, trợn mắt nhìn Tiểu Quân, trái tim kịch liệt nhảy lên. Hừ, tiểu hồ ly này tám phần là muốn lừa gạt ta.

Thật mà! Ta có số điện thoại của Hà Phù tỷ tỷ, nó nằm ở ngay dòng đầu tiên, ta đã dùng ngón chân quay số đó. Tiểu Quân đắc ý nhìn ta sáng ngời.

Chân của ngươi có thể quay số điện thoại ư, ngươi tưởng lừa ai đó? Ta hoàn toản không thể tin được điều này, dù ngón chân nàng rất nhỏ xinh, tinh tế nhưng bảo là dùng nó linh hoạt như tay, hay ít nhất là ấn nút trên bàn phím điện thoại thì ta kiên quyết không tin.

Đương nhiên là thật! Hừ, đây là của ta tuyệt chiêu, ha ha...... Tiểu Quân cười reo lên như tiếng chuông bạc truyền vào màng nhĩ của ta.

Sao ca không biết ngươi còn có tuyệt chiêu này? ta vẫn chưa thể tin được chuyện ma quỷ của nàng.

Việc ngươi không biết nhiều lắm! Ngươi còn nhớ khi ta mười hai tuổi ngươi đã cứu ta như thế nào không? Tiểu Quân ngừng uốn éo, nàng nhẹ nhàng hỏi ta.

Sao không nhớ chứ? Ca leo lên cây hái mấy quả khế cho ngươi ăn thì ngươi thấy vậy cũng đòi leo lên theo, thế nhưng lúc leo lên được một đoạn thì sợ phát khóc lên, làm ta sợ chết khiếp. Vừa định đi ôm ngươi xuống thì ngươi đã buông tay rơi từ trên cao xuống, nếu không phải ca dùng thân thể đỡ lấy, thì chí ít ngươi cũng bị tàn phế chứ chẳng chơi. Ai, may mà chỉ bị gãy tay trái, như vậy còn là nhẹ đó. Hồi tưởng lại những ký ức về sự nghịch ngợm của Tiểu Quân, ta xúc động không thôi, khi đó nàng vừa gầy lại vừa đen, hoàn toàn không trắng trẻo tươi ngon như bây giờ.

Ta còn nhớ lúc nằm viện, ngươi đã tặng ta một khối rubic cho ta giải buồn. Hừ, tức chết ta mất! Tay người ta đã gẫy thì sao có thể chơi cái trò này được chứ? Rõ ràng là ngươi không có lòng tốt, cố ý chọc giận ta mà. Tiểu Quân nhớ lại mà vẫn không nguôi được sự tức giận, dùng bàn tay nhỏ bé nện lên ngực ta mấy cái, tất nhiên là chẳng có tí sức lực gì.

Ca là muốn cho tay ngươi sau khi đã khỏe lại có thể tập luyện một chút, như vậy sẽ mau chóng khôi phục lại sự linh hoạt, thật đúng là làm ơn mắc oán! Ta cũng trừng mắt với Tiểu Quân.

Hừ, coi như ngươi còn có lương tâm. Tiểu Quân nghe vậy cũng không cãi được nữa, đành phải ngừng đoạn oán thán: Trong hai tháng nằm viện, ta đã dùng chân học chơi trò này. Đến sau khi xuất viện, ta cũng thường xuyên dùng chân học viết chữ, cầm đồ vật này kia. Hì hì, hiện tại chân của ta cũng linh hoạt như tay vậy, không giống kẻ khác tay chân vụng về như heo ấy.

Ý ngươi nói là bây giờ ngươi có thể dùng chân gọi điện thoại sao? Ta cảm thấy bán tín bán nghi.

Đương nhiên rồi.

Được, vậy ngươi thử gọi điện đi. Ta vội vàng ôm Tiểu Quân đến đầu giường, cạnh đầu giường có một chiếc điện thoại bàn. Tuy là điện thoại bàn nhưng nếu nàng có thể dùng ngón chân bấm số của nó thì chắc là cũng làm được với điện thoại di động.

Ha ha, xem tiên nữ tỷ tỷ dùng chân gọi điện thoại đây! ha ha...... Tiểu Quân cười rất tươi, quả nhiên thò bàn chân lên chiếc điện thoại. Ngón chân cái linh hoạt chẳng khác gì ngón tay điểm lên bàn phím nhanh thoăn thoắt, đừng nói là gọi điện thoại, dù là đánh đàn dương cầm cũng dư xài. Ta nín thở nhìn màn biểu diễn thần kỳ của Tiểu Quân, thần của ta ơi! Ta không phải đang nằm mơ chứ?

Lý Trung Hàn, như thế nào? Đã tin chưa? Tiểu Quân cười rộ lên đắc chí, tựa như đứa trẻ khoe khoang thành tích của mình.

Ách...... Tiểu Quân...... Ca muốn nhìn kỹ ngón chân đẹp của ngươi nhé. ta nhào lên giống như một con hổ đói, bắt lấy bàn chân ngọc của Tiểu Quân, Trong tiếng kinh hô của nàng, ta ngậm lấy ngón chân phấn nộn mút chùn chụt.

Ai da, lại gặm nữa! vừa rồi người ta vừa giẵm xuống đất mà, bẩn chết thôi! Mau buông ra đi mà! Tiểu Quân kêu to.

Hôm nay nếu ngươi không cho hôn lên bàn chân xinh xắn, ca sẽ cù ngươi cho chừa mới thôi. Ta hung dữ cảnh cáo Tiểu Quân, giở dùng lại chiêu này ta vẫn thấy cực kỳ có hiệu lực.

Ô...... Lý Trung Hàn đáng ghét! Hỗn đãn thối tha! Ngươi lại khi dễ ta, muốn hôn cũng phải rửa qua mới được chứ. Tiểu Quân dẩu môi.

Không. ta nỏi rất kiên định, không cho phép thương lượng.

Ô...... Ai da, không cho phép thè lưỡi ra liếm kẽ ngón chân mà...... Ô...... Khó chịu chết mất...... Tiếng rên rỉ của Tiểu Quân càng cổ vũ dục vọng của ta. Đầu lưỡi ta len qua từng kẽ ngón chân nàng, đi qua đi lại khiến nàng bức bối đến nỗi kêu la loạn lên, tiếng rên rỉ vang vọng cả căn phòng.

Thoải mái không? Tiểu Quân Quân. Ta thấy thời cơ đang đến rất gần, cần phải khiêu khích nàng hơn mới được, vì thế ta cất lời trêu tức nàng.

Đáng ghét, thực mất vệ sinh quá! Ngươi thích liếm như vậy thì cứ liếm đã đi. Tiểu Quân đột nhiên nhìn ta bằng cặp mắt mị nhãn như tơ, trong tiếng kêu to ỏn ẻn phảng phất như một thiếu phụ tịch mịch đang phát ra lời rên rỉ nhộn nhạo xuân tình. Điều đó khiến ta biết rằng mình đã thành công rực rõ.

Tiểu Quân lại giơ lên chiếc đùi kia đưa bàn chân đến trước mặt ta. Ta chẳng những nhìn thấy được cặp đùi đẹp ngọc ngà mà còn trông thấy bộ phận sinh dục cao cao, quần lót mê người lên đã có một vũng nước đọng. Một mùi thơm ngát cuốn vào trong mũi ta, ta thực sự thấy mình như muốn phát điên lên mất thôi.

Ah, ta thật sự là quá hạnh phúc! Ta càng điên cuồng tung hoành chiếc lưỡi trên từng ngón chân ngọc. Còn Tiểu Quân tựa như đã chìm vào cảnh xuân tươi đẹp, đầu ngón chân run rẩy lên không thôi, mà mảng thủy ấn trên quần lót cũng dần dần mở rộng. Ta thập phần khẳng định Tiểu Quân rất muốn.

Ca...... Tiểu Quân phát ra rên rỉ như có như không.

Tiểu Quân tỷ tỷ, quần lót ướt rồi, ta cởi ra được không? Ta giơ một tay lên xoa chiếc mông thịt mịn màng của nàng. Ngón tay của ta trượt vào mép quần nhẹ nhàng kéo ra, quần lót bắt đầu trượt theo bắp ngọc thẳng tắp, lộ ra âm hộ trơn bóng, dòng suối tươi mới trên đùi đã thành con sông nhỏ.

Tiểu Quân, tỷ phu đến đây. Ta nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, nâng côn thịt dữ tợn nhắm ngay vùng chính giữa ánh sáng long lanh.

Ô...... Đừng mà...... Tiểu Quân cắn cặp môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp đóng lại, bộ ngực đầy đặn kịch liệt phập phồng, xuân ý nóng hổi tràn ngập thân thể nàng. Ta chậm rãi tới gần cửa động, vặn eo một cái, quy đầu thực sự tiến vào huyệt mềm của Tiểu Quân. Thế tới rất chậm chạp nhưng không hề ngừng nghỉ, ta muốn để cho Tiểu Quân hưởng thụ cả quá trình âm đạo được lấp đầy.

A...... Ca...... Tiểu Quân rên rỉ như một bản nhạc du dương.

Thích không? Thích đại nhục bổng của ca không? Dương vật của ta hoàn toàn chui vào trong âm hộ Tiểu Quân, nhục bích áp bách khiến ta thoải mái dị thường. Kéo côn thịt ra khỏi cửa huyệt, ta lần nữa xâm nhập vào tận nơi sâu nhất tràn ngập hấp lực.

Ư...... Ư......

Thoải mái không?

Ừ......

Muốn mạnh hơn chút không?

Ôi, không muốn...... A...... Người ta đã nói là không muốn mà...... Ô...... Chật chết ......

Vậy ca nhẹ thôi nha.

Ô...... Hiện tại có thể mạnh hơn rồi.

ba ba ba, ba ba ba, ba ba ba......

Tiểu Quân tựa hồ đã quên đi tất cả những chuyện không vui. Hai ngày nay nàng luôn theo đuôi ta đi khắp nơi, chỉ thỉnh thoảng mới đi mua sắm quần áo, tân trang lại cách ăn mặc. Nghe nói hôm nay sẽ có cuộc họp ban giám đốc, Tiểu Quân ồn ào muốn được tham dự. Ta đương nhiên không muốn làm trái lòng hiếu kỳ của nàng, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.

Trong phòng họp, một thiếu nữ mặc áo ngắn tay màu lam, váy ngắn màu trắng, chân đi giày thể thao, đậm chất thanh xuân thời thượng đang làm ra vẻ đọc các tài liệu của hội nghị. Vẻ đẹp của nàng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, mà nàng cũng hào phóng để mọi người quan sát. Ngoại trừ tròng mắt đảo loạn khắp nơi, nàng cũng không dám nói câu gì, thành thật ngồi ngay ngắn bên cạnh ta, ta vừa buồn cười lại phải chú ý đến nàng.

Được, nếu mọi người không phản đối, vậy tất cả công tác quản lý của kt sẽ giao cho phó tổng giám đốc La Tất tiên sinh. Quyết nghị từ giờ có hiệu lực, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều do La Tất tiên sinh toàn quyền xử lý.

Khi ta ra quyết định đem quyền quản lý của công ty giao cho La Tất, chỉ có hai người nở nụ cười. Một người là Tiểu Quân, còn người kia đương nhiên là La Tất. Không có ai phản đối ta giao quyền quản lý kt cho La Tất. Mọi người đều có tính toán trong lòng, tất cả đều là lão gian cự hoạt. Ta cũng không ngốc, có trời mới biết trong những kẻ này còn có bao nhiêu kẻ như tên Lãng Khiêm kia? Dù sao ta đã thực sự sinh ra sự sợ hãi với kt, buổi tối nay sau khi gặp Hà bí thư , ta sẽ trực tiếp đưa ra đề nghị từ chức. Sau đó mang Đái Tân Ni cùng Tiểu Quân về quê nhà, sống muột cuộc sống bình lặng yên ổn.

Ai! Ba ngày trước, ta còn tràn ngập hi vọng với sự nghiệp tươi sáng trước mắt. Ba ngày sau, ta lại muốn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, ta không khỏi cảm thán cuộc đời thật lắm sự quanh co.

Ca, chúng ta thật sự phải trở về nhà sao? Quay lại phòng làm việc của ta, Tiểu Quân đã vội hỏi, trong ánh mắt nàng dạt dào tinh ý với ta. Ta âm thầm đắc ý, nam nhân có thể chinh phục một nữ nhân đều sẽ đắc ý, nhất là một cô gái đẹp như Tiểu Quân.

Ta vuốt một cái cái mũi của nàng: Đương nhiên, sau khi về nhà chúng ta có thể du sơn ngoạn thủy. Ừ, ngươi không phải thích ra con sông nhỏ chơi sao? Sau này chúng ta có thể mỗi ngày đi chơi nước, tốt nhất là không mặc quần áo nữa.

Phì, còn lâu ta mới không mặc quần áo. Tiểu Quân hờn dỗi quay ngoắt đi, mái tóc như mây quét qua mặt ta. Ngứa, cảm giác ngứa không những ở trên mặt mà còn râm ran trong lòng khiến đũng quần của ta lại chồi lên thành một cái lều nhỏ.

Người nước ngoài đều thích tắm khỏa thân mà. Ta cười hì hì ôm eo Tiểu Quân.

Vậy ngươi ra nước ngoài mà tắm! Tiểu Quân không cẩn thận lại đụng phải nơi cứng rắn dưới hạ thể ta, nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lại trừng ta.

Ta nhìn nàng thâm tình nói: Tiểu Quân ở đâu ta sẽ ở đó, Tiểu Quân muốn về quê hương ta cũng trở về, Tiểu Quân ra nước ngoài ta cũng đi theo. Ta muốn cùng ngươi cả đời không xa rời nhau.

Ca...... Tiểu Quân dậm chân, giữa lông mày lộ ra vẻ thẹn thùng kiều diễm, điều đó làm ta kích động lên, đũng quần lại cứng hơn mấy phần.

Ca muốn nói lời từ trong đáy lòng, ca rất yêu ngươi. Ta rót những lời đường mật liên tiếp vào đôi tai nàng, đôi tai mềm mại đáng yêu như tinh linh.

Ta...... Ta không muốn đi, cũng không muốn trở về nhà, ta muốn ở thành phố. Tiểu Quân xấu hổ cúi đầu cười không ngừng, tròng mắt đảo liên tục, lại còn nói nhượng lại ta ngoài ý muốn lời nói.

Sao cơ? Ta không hiểu nổi mà phải hỏi: Ngươi không phải muốn về nhà sao?

Ta...... Bây giờ ta lại không muốn trở về. Tiểu Quân chớp chớp đôi mắt to mê người.

Vì sao? Ta cười hỏi. Có lẽ sau khi được ta vỗ béo, ăn ngon, ngủ được, má phấn của nàng đã đầy đặn hơn rõ ràng, gương mặt càng ngày càng tròn trịa. A, thật sự là càng nhìn càng yêu thích, càng xem càng trìu mến.

Ngươi đúng là đồ ngốc, không nói với ngươi! Thả ta xuống, ta...... Ta muốn đi tiểu. Tiểu Quân tức giận uốn éo loạn lên, muốn thoát khỏi cái ôm của ta.

Không nói rõ ràng thì không cho phép xuống. Hai tay ta bóp chặt vào hai cặp mông phì nhiêu của Tiểu Quân, lựa đúng thời cơ dùng địa phương thô sáp đâm vài cái lên bẹn đùi của nàng, dù cách một lớp quần nhưng ta cũng cảm nhận được sự nóng bỏng từ da thịt nàng.

Ai da...... Ca, ngươi càng lúc càng đáng ghét. Tiểu Quân ửng hồng khuôn mặt, ánh mắt lấp lóe, đảo loạn sang bốn phía, có lẽ đang quan sát xem có ai nhìn trộm không.

Nhìn cái gì? Đây là phòng làm việc của ca, là văn phòng tổng giám đốc đó, không ai có thể tiến vào đâu. ta cười cười xấu xa.

Nếu Vịnh Nhàn tỷ tỷ đến thì làm sao bây giờ? Tiểu Quân vẫn trừng ta.

Tiểu Quyên sẽ cho ta biết trước. ta xoa nhẹ lên cặp mông Tiểu Quân, thầm nghĩ lại có cơ hội tốt ăn vị biểu muội này rồi.

Thiệt là, tại sao Tiểu Quyên tỷ tỷ phải thông báo trước cho tên đại sắc trùng nhà ngươi?

Bởi vì đại sắc trùng muốn yêu Tiểu Quân đó mà!

Yêu cái đầu ngươi ấy, mau buông ta xuống ! Nơi này là văn phòng đó, lát nữa Vịnh Nhàn tỷ tỷ, Tân Ny tỷ tỷ, còn có...... Còn có cái gì La quản lý, Đỗ mập mạp sẽ đến đó.

Có đến thì cũng chả cần sợ cái gì, Tiểu Quyên cùng Hoàng Quán sẽ ngăn lại giúp ca.

Ngăn lại...... Ngăn Ngăn...... Cũng không được.

Đừng mà Tiểu Quân, ca khó chịu lắm, cho ca thoải mái một chút được không?

Hừ, đúng là đầu đại sắc trùng! Hai ngày này ngươi làm người ta đến bốn lần rồi. A, không phải, là năm lần. Tiểu Quân cắn môi duỗi ra năm ngón tay trước mặt ta ngăn lại, thế nhưng điều đó càng kích thích dục hỏa của ta.


/143

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status