Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 322: Rượu, dắt mối, tan băng (thượng)​

/447


Cao Đại Lâu thở dài nói:

- Ai da, coi như là ta xui xẻo. Khi còn bé, cha ta là người đã dạy ta về năng lực Hồn Đạo Sư. Gia đình ta mấy đời nay đều là con một. Có chút tương tự với tông môn, nhưng là một tông môn không có thực lực. Cha tự nhận rằng lấy năng lực của người là đủ để dạy ta, cũng chưa bao giờ cho ta đến học viện Hồn Đạo Sư sơ cấp học tập. Nhưng năm ta mười bốn tuổi, khi mới vừa đột phá đến Hồn Đạo Sư cấp ba. Cha đột nhiên chết đi mà không rõ nguyên nhân. Tới lúc chúng ta tìm được ông, thì ngay cả nội tạng cũng không còn nữa, chết cực kỳ thảm thiết. Cha ta là ông thần giữ của, tài vật trong nhà ông để ở nơi đâu cũng không yên lòng, bình thời cũng luôn để trong trữ vật hồn đạo khí mang trên người. Khi ông vừa chết, nhà chúng ta đã suy sụp. Mẹ ta chết sớm, trong nhà vốn có mấy người người hầu, cũng không còn tiền trả công cho họ, ít lâu sau, ta trở thành trẻ mồ côi.

Cao Đại Lâu nói vô cùng bình tĩnh, nhưng từ vẻ mặt của hắn có thể nhìn ra, lòng hắn bi thương cực độ.

- Sau đó, vì sinh tồn, ta chỉ có thể gác việc tu luyện lại, bắt đầu tìm chút việc vặt ở trong thành để kiếm cơm. Ta vốn là Hồn Đạo Sư, tìm việc làm cũng không khó, nhưng mỗi khi ta nói yêu cầu đối phương cung ứng kim loại hiếm để luyện tập thì cũng sẽ bị đối phương mắng mỏ. Không thể làm gì khác, ta chỉ có thể làm chút việc trong khả năng. Kiếm chút đỉnh tiền, duy trì sinh kế đồng thời dựa vào chút ít điển tịch cha lưu lại tự mình tu luyện. Mười mấy năm qua, mới miễn cưỡng đạt tới trình độ Hồn Đạo Sư cấp năm. Bất quá, hiện tại đến bậc này đã là giới hạn, đến cấp bậc này của chúng ta, không đủ kim loại hiếm chắc chắn không thể thử nghiệm, cũng không thể chế tạo ra hồn đạo khí tốt hơn. Ai da. . .

Hoắc Vũ Hạo nghe hắn kể, sắc mặt nhất thời trở nên quái dị, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói một vị Hồn Đạo Sư cấp năm lại bị lâm vào cảnh nghèo khó. Mặc dù trong lòng hắn có ý nghĩ khác, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:

- Cao huynh, chẳng lẽ ngươi chế luyện hồn đạo khí cũng chưa có thành phẩm? Với năng lực của ngươi, coi như là thiếu một chút tài liệu thì chế tạo ra hồn đạo khí cũng có thể bán lấy giá tiền cao. Tạo điều kiện cho ngươi tu luyện hẳn là đầy đủ mới đúng. Chúng ta Hồn Đạo Sư sao lại thiếu tiền a!

Trên mặt Cao Đại Lâu hiện lên một tia lúng túng.

- Cái này. . . , cũng nói thật với ngươi, ta cũng không sợ huynh đệ ngươi chê cười ta. Nhà chúng ta, có một tật xấu. Đó chính là keo kiệt. Ta kế thừa đầy đủ từ bản tính keo kiệt của cha ta. Mỗi một lần ta làm ra hồn đạo khí thì đều không đem đi bán a! Đó hoàn toàn là tâm huyết của ta kết tinh. Khụ khụ.

Hoắc Vũ Hạo khóe miệng giật giật, vốn nghe Cao Đại Lâu vừa kể chuyện nhân sinh bi thảm trong lòng tràn đầy đồng tình, nhưng nghe hắn nói đến đây mới hiểu được, ở trên thế giới này, quả nhiên không vô duyên vô cớ bi thảm a! Bộ dạng nghèo khó này của hắn hoàn toàn là do tự chuốc lấy. Hay cho một tên Hồn Đạo Sư keo kiệt.

Hơi dừng lại một chút, Hoắc Vũ Hạo nói:

- Cao huynh sau này định như thế nào?

Cao Đại Lâu thở dài một tiếng, nói:

- Còn có thể như thế nào? Ta hiện tại cũng là một gã Hồn Đạo Sư cấp năm, cũng không còn giống như lúc trước. Tìm một tông môn chịu chứa chấp, xem có thể kiếm một ít kim loại hiếm để luyện tập hay không. Huynh đệ, ta xem năng lực chế luyện hồn đạo khí của ngươi mạnh như vậy. Cũng là trình độ Hồn Đạo Sư cấp năm, hơn nữa thủ pháp lại chánh thống quy củ. Hẳn là xuất thân từ đại tông môn a, không bằng ngươi giới thiệu ta tới chỗ các ngươi được không. Ta cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần cung cấp cho ta đầy đủ tài liệu. Sau đó khi ta chế tạo ra hồn đạo khí thì cũng thuộc về sở hữu của ta, ta liền có thể bán mạng cho các ngươi.

Hoắc Vũ Hạo mắt đầy thâm ý nhìn hắn một cái, quay sang Vương Đông Nhi bên cạnh nói:

- Tiểu Đông, nói cho phục vụ sinh vừa rồi, không cần đem rượu lên nữa. Chúng ta đi thôi.

- Vâng!

Vương Đông Nhi trả lời, cố nén nụ cười. Nàng biết vị thiếu gia này đang muốn dụ người. Bất quá, tên Cao Đại Lâu này cũng không giống vẻ bên ngoài đáng thương như vậy, thật ra tâm tư hắn thâm trầm vô cùng a!

- Đừng, đừng đi a! Huynh đệ, rượu còn chưa uống mà. Cho dù bọn họ có chém một chút, nhưng đối với vị tài chủ như ngươi, rượu đưa lên cũng sẽ không quá kém.

Cao Đại Lâu vội vàng nói.

Đang lúc ấy thì phục vụ đã đi vào, trên khay bày một lọ rượu màu hồng phấn, còn có ba cái chén cùng một xô đá.

- Tiên sinh, rượu của ngài tới rồi, để tiểu nhân mở hộ ngài nhé?

Gã phục vụ nhìn Hoắc Vũ Hạo hỏi.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn về phía Cao Đại Lâu, Cao Đại Lâu nói: - Mở, mở, dĩ nhiên mở ra. Nhanh lên.

Vừa nói, hắn đã bắt đầu nuốt nước bọt.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Cao huynh, rượu có cồn làm tay của chúng ta tê dại, uống nhiều quá thậm chí có thể phát run, rất ảnh hưởng tới cơ thể. Ngươi phải chú ý a!

Cao Đại Lâu không thèm để ý chút nào nói:

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, thỉnh thoảng uống cũng không sao.

Gã phục vụ tất nhiên là không chút do dự mở rượu ra, mỗi cái chén đặt thêm ba viên đá, rót vừa vặn ngập rượu, sau đó mới cung kính lui ra ngoài.

Cao Đại Lâu cầm lấy chén trước mặt mình, uống một hơi cạn sạch số rượu còn chưa kịp lạnh . Nhất thời, trên mặt đầy sự say mê.

- Rượu ngon, thật là rượu ngon a! Lâu rồi không được uống loại rượu mân côi ngon như vậy. Thật là mỹ tửu. Huynh đệ, ngươi cũng mau nếm thử đi.

Vừa nói, hắn vừa rót cho mình một chén.

Hoắc Vũ Hạo bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, rượu quả thật không tệ, một cỗ hương hoa hồng nhàn nhạt nương theo rượu trôi vào cổ họng, mùi thơm giống như là tự bốc hơi lên, rất nhanh theo rượu mà truyền khắp các giác quan, từng đợt hơi thở ấm áp cũng từ trong dạ dày tản ra , làm người ta có cảm giác sảng khoái đến từng lỗ chân lông.

Càng làm cho Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc chính là, một ngụm rượu này đi xuống, trong cơ thể mình bởi vì Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực mà trước giờ vẫn lạnh lẽo dường như cũng vơi đi mấy phần.

Chẳng lẽ, rượu cồn có thể trợ giúp mình hấp thu Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực? Trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, hắn ngay sau đó đã uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Việc này không cần gấp gáp, nhất thời cả người Hoắc Vũ Hạo có chút ngưng lại.

Lượng cồn ấm áp trong nháy mắt được tăng cường, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, máu của mình lưu động tốc độ nhanh hơn, mà trận ấm áp kia theo kinh mạch, rõ ràng chính là hướng cánh tay trái cùng chân phóng tới. Mặc dù đối mặt Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực bọn chúng chỉ có thể giẫm chân tại chỗ, nhưng lần lượt đánh sâu vào, vẫn có thể hóa giải một chút Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực rất nhỏ, làm nó dung nhập vào hồn lực của mình.

Có thể như vậy sao? Hoắc Vũ Hạo nhất thời có cảm thấy dở khóc dở cười.

Cao Đại Lâu vừa uống rượu, vừa quan sát Hoắc Vũ Hạo, khi hắn đột nhiên thấy sắc mặt Hoắc Vũ Hạo trở nên âm tình bất định, cũng không khỏi sợ hết hồn, rượu hoa hồng rượu này mặc dù khá đắt, nhưng cũng không nên trở thành bộ dáng đau lòng như thế này chứ.

- Đường huynh, ngươi không sao chứ?

Cao Đại Lâu thử thăm dò hỏi.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, hắn vốn là có tính toán muốn đem Cao Đại Lâu dẫn vào Đường Môn, nhưng mới vừa rồi trao đổi hắn liền phát hiện, kẻ này nhìn như đàng hoàng, trên thực tế lại gian xảo vô cùng, hơn nữa lúc này đột nhiên gặp phải tình huống vui mừng không cách nào tưởng tượng được thế này, hắn đối với vị Hồn Đạo Sư tự học thành tài này đã giảm đi vài phần hứng thú.

- Đông Nhi, gọi phục vụ vào đây.

Dưới tâm tình kích động, Hoắc Vũ Hạo thậm chí quên cả thay đổi cách gọi tên.

Vương Đông Nhi mặc dù không rõ tại sao hắn đột nhiên trở nên phấn khởi như vậy, nhưng vẫn nhanh chân kêu tên phục vụ tới.

- Tiên sinh, ngài có cái gì cần dặn dò sao?

Phục vụ cung kính nói.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- Đem tất cả loại rượu bọn ngươi có ở đây, cho ta mỗi loại một chén.

- Hả? Mỗi loại? Tiên sinh, tửu điếm chúng ta mặc dù không lớn, nhưng cũng có trên trăm loại rượu a! Riêng rượu nho sẽ có hơn bốn mươi loại, còn có. . .

- Được rồi, nhanh đi.

Vừa nói, Hoắc Vũ Hạo vừa trực tiếp ném trọn túi tiền tới.

Phục vụ nhận lấy túi tiền, trong mắt vẻ giật mình nhất thời biến thành tham lam, luôn miệng nói:

- Dạ dạ, ta đi ngay đây. Ngài chờ một lát.

Hơn một trăm chén, đây chính là hơn một trăm chén a! Nếu trích phần trăm là bao nhiêu tiền a!

Đừng nói Cao Đại Lâu có vẻ mặt khiếp sợ, ngay cả Vương Đông Nhi cũng hoàn toàn không rõ Hoắc Vũ Hạo muốn làm gì, mắt thấy hắn vừa rót một chén rượu uống một hơi cạn sạch.

- Đúng vậy, quả nhiên là như vậy rồi!

Hoắc Vũ Hạo cảm xúc càng trở nên phấn khởi, sau đó quay đầu hướng Cao Đại Lâu nói:

- Cao huynh, nếu như không có chuyện gì khác, ngươi nên đi trước thôi. Ta đột nhiên nghĩ đến một chút chuyện quan trọng phải xử lý.

- Chuyện quan trọng của ngươi chính là uống rượu sao. Huynh đệ, uống rượu tại sao lại không có ai làm bạn đây. Việc khác thì ta làm không được, chứ làm bạn rượu tuyệt đối là số một a!

Cao Đại Lâu sao chịu bỏ qua việc thưởng thức rượu ngon như vậy, vội vàng liên tục tự tiến cử.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói:

- Cao huynh chẳng lẽ không nghe thấy, ta mỗi loại rượu chỉ cần một chén, chính là muốn tự mình thưởng thức. Thứ cho không tiễn.

Lần này đến phiên Cao Đại Lâu sắc mặt xám xanh. Hơn một trăm loại rượu ngon, có thể uống một lúc, đây là cảm giác thế nào? Mình cả đời này cũng chưa thử qua a! Tuyệt đối là cực kỳ tuyệt vời. Hình như người ta muốn đuổi mình đi. Cái này. . .

Cao Đại Lâu cả đời chỉ yêu thích hai thứ, một là trở thành Hồn Đạo Sư cường đại, thứ còn lại chính là uống rượu.

- Huynh đệ, ta thu hồi lời vừa rồi mới nói. Ngươi xem có được hay không. Ta gia nhập tông môn các ngươi, chỉ cần các ngươi cung cấp cho ta tài liệu chế luyện hồn đạo khí, sau đó hồn đạo khí ta chế tạo ra có thể thuộc về các ngươi. Nhưng các ngươi phải cấp cho ta ít tiền để cho ta mua rượu uống. Tốt nhất còn có thể cho thêm để ta tìm vợ. Như vậy ta liền cùng các ngươi lăn lộn.

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, hắn cũng không nghĩ tới, hành động vừa rồi của mình làm Cao Đại Lâu hiểu lầm, tên này lại tự hạ giá xuống, hơn nữa rốt cuộc lại đầu hàng. Thế là thế nào?

Hắn nào biết, Cao Đại Lâu nhìn cách hắn uống rượu, thật ra đã coi hắn như là tri kỷ . Bằng hữu dễ kiếm, bạn rượu khó tìm a! Nhìn phong thái Hoắc Vũ Hạo muốn thưởng thức hơn trăm loại rượu, Cao Đại Lâu đã là hoàn toàn bội phục. Trong lòng nghĩ tới, nếu đi cùng vị Đường huynh này, sau này chẳng phải sẽ ngày ngày có thể uống rượu như vậy sao a! Còn tha thiết đến hồn đạo khí làm chi?

/447

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status