Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 61: Giống như rơi từ trên mái nhà xuống

/228


Thấy Trương Đại Thiểu bị mình hãm chân thì Tề tiên sinh dùng tay còn lại rút ra một khẩu súng, chậm rãi chĩa về phía Trương Đại Thiểu.

Sắc mặt Hàn Mộng Di liên tục thay đổi, cô thật không ngờ là Trương Đại Thiểu lại để tâm đến mình như vậy, cô cắn răng một cái, hướng đến Trương Đại Thiểu, hô to lên:

- Anh còn đứng đó làm gì, đi đi, hắn sẽ giết anh đấy.

Giờ phút này, trong lòng cô đã có chút biến động. Cô cũng không rõ, Trương Đại Thiểu có tiếng xấu là người vô dụng, tại sao lại liều mình đến cứu mình như vậy, lại còn có bản lĩnh cao như thế nữa.

Ít nhất thì những công tử thanh danh hiển hách ở Yến Kinh so với Trương Đại Thiểu chỉ là một mảnh bánh vụn thôi.

Nghe Hàn Mộng Di hét lên nhưng vậy, Trương Đại Thiểu dùng ánh mắt bình tĩnh để nhìn cô, không nói gì, sau đó tiếp tục ung dung nhìn về phía Tề tiên sinh.

- Đúng là tình chàng ý thiếp, thật là cảm động nha.

Tề tiên sinh châm biếm, lạnh lùng mở miệng:

- Các người đợi kiếp sau mà nối lại tình duyên đi.

- Đùng!

Tề tiên sinh lạnh lùng nổ súng, thân thể Trương Đại Thiểu chấn động, ngay lập tức trên ngực xuất hiện một lỗ máu, máu chảy xối xả ra ngoài. Người cũng bị phát súng kia đẩy lui về sau.

Tề tiên sinh ngẩn ra, hắn thật không ngờ là Trương Đại Thiểu lại không hề tránh né, vì Hàn tiểu thư mà đến tính mạng hắn cũng không cần.

Tề tiên sinh có thể chắc chắn là vừa rồi mình đã bắn trúng, tuyệt đối không phải ảo giác do Trương Đại Thiểu tạo ra. Tề tiên sinh cũng không phải lần đầu nổ súng giết người nên viên đạn xuyên vào cơ thể, âm thanh bắn trúng khớp xương hắn chỉ cần nghe thoáng qua là biết.

Hai người Hàn Mộng Di và Lâm Yến đều chấn động, mắt trợn ngược, bị sốc đến cực độ. Bọn họ cũng không ngờ là Trương Đại Thiểu lại vì Hàn Mộng Di mà cam tâm tình nguyện bị bắn chết.

- Tại sao anh không tránh hả?

Một lúc sau Hàn Mộng Di hét lên một tiếng, bỗng nhiên cô cảm thấy tim mình tìm lại được cảm giác đau đớn.

- Ha ha ha, đi tìm cái chết đi.

Tề tiên sinh phách lối cười ha hả, phấn chấn nổ súng liên tục vào ngực Trương Đại Thiểu, bị trúng đạn nhiều như vậy đã khiến Trương Đại Thiểu biến thành một huyết nhân.

- Xoảng!

Tổng cộng Tề tiên sinh bắn ra bốn phát súng, mỗi phát đều đẩy lui Trương Đại Thiểu, lúc phát súng thứ tư bắn ra thì Trương Đại Thiểu bị đẩy lùi đến cửa kính bị bắn vỡ, cả người rơi từ phòng làm việc xuống.

Tề tiên sinh lập tức vọt tới trước cửa sổ, thấy thi thể Trương Đại Thiểu rơi từ tầng 44 xuống, cuối cùng rơi xuống đường.

- Mày chết chắc rồi đồ chết tiệt.

Tề tiên sinh oán hận nói, vừa nghĩ lại chuyện gã thanh niên này làm cho mình hoảng sợ thì Tề tiên sinh tức không chịu được.

Tuy nhiên cuối cùng thì hắn vẫn chết trên tay của mình.

Tiếng máy quạt truyền đến, Tề tiên sinh ngẩng đầu lên, trực thăng đã đến rồi, thần sắc hắn thả lỏng, chỉ cần đưa Hàn Mộng Di lên trực thăng thì nhiệm vụ của hắn coi như hoàn thành.

- Hàn tiểu thư, đi thôi.

Tề tiên sinh cười nói với Hàn Mộng Di.

Hàn Mộng Di lúc này ngây dại ra, hai mắt vô thần, ngơ ngác nhìn chằm chằm về hướng mà Trương Đại Thiểu rơi xuống, không có cách nào chấp nhận được chuyện này: Trương Đại Thiểu quả thực đã vì mình mà mất mạng.

Giờ khắc này, Hàn Mộng Di mới phát hiện ra mình căn bản không hiểu rõ được Trương Đại Thiểu.

Trương Đại Thiểu hoàn toàn không phải là loại người mà mình từng tưởng tượng.

Ngẫm lại lúc trước Trương Đại Thiểu từng nói hắn bị người ta hãm hại thì trong lòng Hàn Mộng Di tràn đầy hổ thẹn, hận hắn bao lâu nay mà giờ này hắn lại chết vì mình.

Đột nhiên Hàn Mộng Di tự cảm thất mình là một người đáng chết.

- Này, đứng ngẩn ra đó làm gì, đứng lên.

Tề tiên sinh đứng ở bên cạnh quát lên.

Hàn Mộng Di hồi phục lại tinh thần, chỉ là trên mặt không còn hoang mang như lúc trước nữa, tỉnh táo, cô đứng dậy, trịnh trọng nói với Tề tiên sinh:

- Anh giết hắn, bất luận là anh chạy đến chân trời góc biển nào thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh.

Giọng nói của Hàn Mộng Di không lớn, thế nhưng lại bao hàm trong đó đầy sát ý và quyết tâm, tràn đầy quyết tâm, mặc dù Tề tiên sinh đã giết vô số người nhưng khi nghe cô nói như vậy cũng bị kinh hãi.

- Đừng có dài dòng, đi!

Tề tiên sinh cả giận, áp giải Hàn Mộng Di và Lâm Yến đi, quát dẹp đường:

- Tránh đường!

Thế nhưng trong thời khắc này, bỗng nhiên Tề tiên sinh có cảm giác cực kì không tốt, hắn ngửi được mùi nguy hiểm.

Loại cảm giác này không vì bất cứ lý do gì mà hoàn toàn thuộc về giác quan thứ sáu của Tề tiên sinh, quanh năm sống trong cảnh chém giết nên Tề tiên sinh rất tin vào giác quan thứ sáu của mình.

Mặc dù hắn vẫn chưa phát hiện ra dấu hiệu khả nghi nào, nhưng vẫn dò xét xung quanh cẩn thận.

- Bịch!

Đột nhiên một quả đấm không biết từ đâu ra, giống như là một khối thiên thạch bay từ bên ngoài vào, trên mặt ẩn chứa một lực lượng kinh khủng khiến lòng người kinh sợ.

Một quyền sấm sét hung hăng nện vào sườn của Tề tiên sinh, xương sườn của Tề tiên sinh bị gãy bốn cái. Miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Nếu không phải Tề tiên sinh phản ứng mau chóng thì một quyền kia đã đánh trúng vào tim hắn rồi. Nếu như bị đánh trúng thì chắc chắn sẽ phải nhận lấy cái chết, đây là điều mà Tề tiên sinh có thể chắc chắn.

- Mày, mày còn chưa chết?

Tề tiên sinh đau đớn ôm lấy ngực mình, không tin vào mắt mình, tay chỉ về phía Trương Đại Thiểu.

Lẽ nào chuyện lúc nãy là ảo giác? Tuyệt đối không có chuyện ấy. Mình có thể khẳng định bốn viên đạn đều bắn trúng người này. Huống hồ hiện giờ trên người người này còn dính đầy máu, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là bị trọng thương.

- Trương Thiên!

Hàn Mộng Di cũng ngạc nhiên hét to lên.

Tuy nhiên Trương Đại Thiểu lại không rảnh để chú ý đến những chuyện này, hắn vung mạnh tay lên, bốn viên đạn dính đầy máu bắn nhanh về phía Tề tiên sinh. Bốn viên đạn đó chính là Trương Đại Thiểu đã hút từ trong người mình ra.

Tề tiên sinh chưa kịp hoàn hồn thì đã vội vàng lăn xuống đất, hắn phản ứng quá nhanh nên chỉ có một viên đạn bắn trúng hắn.

Tề tiên sinh thốt lên một tiếng kêu đau đớn, thân thể chấn động mạnh.

Trương Đại Thiểu bước từng bước áp sát lại, thừa dịp sử dụng thuật ẩn thân, cả người liền biến mất một cách bí ẩn trước mặt Tề tiên sinh, trong nháy mắt liền xuất hiện phía sau Tề tiên sinh như ma quỷ, bắn một đạo Phong nhận ra ngoài.

Tề tiên sinh đã bị trọng thương, hơn nữa hành động của Trương Đại Thiểu khiến người ta không đề phòng được, hắn không thể né tránh một đạo Phong nhận kia được, trong nháy mắt tim hắn đã bị xuyên thủng.

- Phụt!

Tề tiên sinh lại phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất chết.

- Đùng! Đùng!

Người trên trực thăng phát hiện ra có chuyện bất thường nên chĩa súng vào người Trương Đại Thiểu và bắn.

Trương Đại Thiểu nhặt con dao của Tề tiên sinh rơi trên mặt đất, ra sức ném một cái, con dao bay theo một đường cầu vồng, cánh quạt trực thăng liền bị cắt đứt, lập tức bay loạn xạ.

- Đi mau!

Trương Đại Thiểu nhìn Hàn Mộng Di và Lâm Yến rồi quát to lên, ba người chạy rất nhanh về phía trước, trong nháy mắt Trương Đại Thiểu liền nhảy vào ôm hai người con gái kia nằm xuống đất. Phía sau vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.

- Khụ khụ!

Trương Đại Thiểu bị dư chấn của vụ nổ làm cho thất điên bát đảo, lồm cồm bò dậy một cách khó khăn, nói với hai người Hàn Mộng Di:

- Tôi hy vọng hai người giữ bí mật giúp tôi.

Nói xong hắn đi xuống lầu, cắt bỏ tất cả camera quay hình, làm cho nó bị nhiễu hình rồi sau đó mới chuồn khỏi tòa biệt thự.

/228

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status