Hạo Nguyệt mặt nhăn mày nhíu, thời điểm nàng tuyển nha đầu, cho tới bây giờ đều không phải xinh đẹp. Một nha đầu không xinh đẹp tại sao, chỉ là chạy vài bước, trên mặt hồng nhuận một chút, người cũng thay đổi đẹp hơn nhiều. . . . . .
Có phải, về sau nàng cũng có thể như vậy không?
"Kế sách của Nguyệt Nhi không sai. . . . . . Nguyệt Nhi, đây là một nha đầu hôm qua ngươi về Tướng phủ mang đến sao?"
Thái Tử vừa vào cửa, trên mặt mang theo ý cười hài lòng. Nhìn thấy Tiểu Xuân, ánh mắt quét về phía mặt Tiểu Xuân, tiếp tục quét xuống, nhìn thêm vài lần, mặt Tiểu Xuân càng đỏ hơn.
"Đúng vậy, Thái Tử. Vừa mới nghe Tiểu Xuân nói nàng bị giam đến sài phòng, sau đó. . . . . ."
Hạo Nguyệt vội ra nghênh đón, cả thân người áp vào người Thái Tử. Ngày đó hắn nói trở về sẽ tìm nàng , nhưng trở về cũng phải hai ba ngày , hắn lại không đi tìm nàng.
"Cái kia, bổn vương đều biết, không cần ngươi quan tâm . Hạo Nguyệt, lần này làm không tồi, nói cho bổn vương ngươi muốn cái gì, chỉ cần không phải quá đáng, bổn vương đều đáp ứng!"
Tay thuận thế dừng lại ngay eo thon của Hạo Nguyệt , Thái Tử hứa hẹn nói.
"Thái Tử, ngươi cũng biết, Hạo Nguyệt muốn nhất là cái gì, còn cần Hạo Nguyệt nói sao?"
Lấy gà theo gà, gả chó theo chó, gả cho Thái Tử, tuy rằng hắn đối với mình không phải thật tình, mặc dù hắn làm thương tổn nàng nhiều, nhưng Hạo Nguyệt vẫn hi vọng, có thể cùng Thái Tử cùng nhau nắm tay!
"Bổn vương biết? Hình như là không biết. Hạo Nguyệt, nói ra cho bổn vương nghe chút?"
Tay chậm rãi hướng về phía trước, chạm vào chỗ cao ngất đầy đặn, Thái Tử nhẹ nhàng mà vuốt ve, trong mắt nhuộm chút dục vọng nhàn nhạt.
"Ta. . . . . . A. . . . . . Thái Tử, người thật hư . . . . . . Người ta, người ta muốn Thái Tử, chính là muốn. . . . . ."
Hạo Nguyệt thở dốc vì kinh ngạc, lần này không phải nàng giả vờ, mà là một người có nhiều nữ nhân như Thái Tử, đã sớm biết, phải như thế nào mới khơi mào dục vọng của một nữ nhân. . . . . .
"Muốn bổn vương? Được, bổn vương thành toàn ngươi. . . . . ."
Thái Tử bỗng nhiên đứng dậy, đẩy Hạo Nguyệt trên người ra, cười gian nói:
"Tự mình đến trên giường, cởi quần áo. . . . . ."
Tự mình cởi quần áo? Nhìn bên ngoài mặt trời cao cao , Hạo Nguyệt khó xử gục đầu xuống. Thái Tử cười xấu xa nói :
"Không muốn? Bổn vương ta phải đi đây. . . . . ."
Có phải, về sau nàng cũng có thể như vậy không?
"Kế sách của Nguyệt Nhi không sai. . . . . . Nguyệt Nhi, đây là một nha đầu hôm qua ngươi về Tướng phủ mang đến sao?"
Thái Tử vừa vào cửa, trên mặt mang theo ý cười hài lòng. Nhìn thấy Tiểu Xuân, ánh mắt quét về phía mặt Tiểu Xuân, tiếp tục quét xuống, nhìn thêm vài lần, mặt Tiểu Xuân càng đỏ hơn.
"Đúng vậy, Thái Tử. Vừa mới nghe Tiểu Xuân nói nàng bị giam đến sài phòng, sau đó. . . . . ."
Hạo Nguyệt vội ra nghênh đón, cả thân người áp vào người Thái Tử. Ngày đó hắn nói trở về sẽ tìm nàng , nhưng trở về cũng phải hai ba ngày , hắn lại không đi tìm nàng.
"Cái kia, bổn vương đều biết, không cần ngươi quan tâm . Hạo Nguyệt, lần này làm không tồi, nói cho bổn vương ngươi muốn cái gì, chỉ cần không phải quá đáng, bổn vương đều đáp ứng!"
Tay thuận thế dừng lại ngay eo thon của Hạo Nguyệt , Thái Tử hứa hẹn nói.
"Thái Tử, ngươi cũng biết, Hạo Nguyệt muốn nhất là cái gì, còn cần Hạo Nguyệt nói sao?"
Lấy gà theo gà, gả chó theo chó, gả cho Thái Tử, tuy rằng hắn đối với mình không phải thật tình, mặc dù hắn làm thương tổn nàng nhiều, nhưng Hạo Nguyệt vẫn hi vọng, có thể cùng Thái Tử cùng nhau nắm tay!
"Bổn vương biết? Hình như là không biết. Hạo Nguyệt, nói ra cho bổn vương nghe chút?"
Tay chậm rãi hướng về phía trước, chạm vào chỗ cao ngất đầy đặn, Thái Tử nhẹ nhàng mà vuốt ve, trong mắt nhuộm chút dục vọng nhàn nhạt.
"Ta. . . . . . A. . . . . . Thái Tử, người thật hư . . . . . . Người ta, người ta muốn Thái Tử, chính là muốn. . . . . ."
Hạo Nguyệt thở dốc vì kinh ngạc, lần này không phải nàng giả vờ, mà là một người có nhiều nữ nhân như Thái Tử, đã sớm biết, phải như thế nào mới khơi mào dục vọng của một nữ nhân. . . . . .
"Muốn bổn vương? Được, bổn vương thành toàn ngươi. . . . . ."
Thái Tử bỗng nhiên đứng dậy, đẩy Hạo Nguyệt trên người ra, cười gian nói:
"Tự mình đến trên giường, cởi quần áo. . . . . ."
Tự mình cởi quần áo? Nhìn bên ngoài mặt trời cao cao , Hạo Nguyệt khó xử gục đầu xuống. Thái Tử cười xấu xa nói :
"Không muốn? Bổn vương ta phải đi đây. . . . . ."
/546
|