Phụng Cơ lấy tấm chăn khoát lên người anh, Trịnh Vỹ Thần nhắm mắt kê đầu lên thành ghế, lúc ngủ có vẻ trong bộ dáng của anh có phần nghiêm túc hơn.
Không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà Phụng Cơ lại ngồi xuống bên cạnh nhìn gương mặt yêu nghiệt kia. Vẻ mặt tà mị lúc ngủ vẫn không hề giảm đi chút nào, khóe môi hơi giãn ra như cười như không, mái tóc không được vuốt keo nên vài lọn rũ xuống trán cực kỳ cuốn hút.
Nhìn anh, nhìn đến khóe môi cô nở một nụ cười nhẹ, cô có chút không ý thức muốn chạm vào gương mặt anh tuấn kia, Phụng Cơ muốn xem gương mặt đó được làm bằng chất liệu cao cấp gì?
Đối với Phụng Cơ, Trịnh Vỹ Thần mãi là một vật thể phát ra ánh hào quang khiến người khác chói mắt. Thế giới của cô đầy mây đen xám xịt, không dám thử, không dám liều, không dám tin tưởng, không dám mềm lòng, không dám yếu đuối. Còn anh, thế giới của anh là gì? Sự bồng bột, sự tùy hứng, Trịnh Vỹ Thần thẳng thắng bộc lộ toàn bộ lớp ngụy trang của mình rồi khiến cô không ngừng từ hỏi: Anh là người thế nào?
Phụng Cơ là người rõ ràng, cô không thích mập mờ trong bất kỳ chuyện gì, vì vậy cô lấy hết can đảm để tự thừa nhận với chính mình rằng bức tường thành cô dày công xây dựng trong lòng bấy lâu nay đã vì một người mà sụp đổ, người đó ôn nhu dịu dàng, người đó có lúc rất tà mị cũng có lúc rất trẻ con. Nhưng đó chỉ là bản thân cô, còn người đó... anh ấy thì sao?
“Trịnh Vỹ Thần, thời gian của tôi chỉ còn một tháng thôi, nếu sau một tháng mà tôi không lấy được Khóa Kim Cương...”- Phụng Cơ nhỏ giọng, cô biết anh không nghe được nhưng vẫn muốn nói ra: “Theo lệnh chủ thượng thì tôi phải qua Nam Mỹ tiếp nhận địa bàn mới, anh nói... tôi phải làm sao đây?”
Phụng Cơ thở dài sao tự nhiên lại cảm thấy bất lực thế này? Cô đứng lên định rời đi thì bị giọng nói tỉnh táo suýt dọa cô ngất đi.
Trịnh Vỹ Thần cất tiếng vô cùng bình tĩnh nhưng vãn giữ vẻ uể oải: “Vậy thì em tận dụng đi, nếu trong vòng một tháng này em có thể nhớ hết tất cả sở thích cùng thói quen của tôi, tôi sẽ không làm khó dễ mà đưa Khóa Kim Cương cho em. Cơ Cơ, hãy dùng toàn bộ trí nhớ của em để khắc ghi những điều thuộc về tôi.”
Sau câu nói đó Trịnh Vỹ Thần thật sự đã ngủ say, còn cô vẫn đứng nhìn anh chăm chú.
...
Trịnh Phần sau khi tịnh dưỡng một thời gian thì cho gọi Trịnh Vỹ Khang đến gặp mặt nhưng hắn kiên quyết viện cớ này nọ tránh mặt bà, cho đến khi Trịnh Phần tìm đến tận Trịnh Thị thì Trịnh Vỹ Khang mới chịu gặp mặt.
Bước vào phòng chủ tịch, Trịnh Phần đi đến trước mặt Trịnh Vỹ Khang ngồi xuống, bà nghiêm túc nhìn anh: “Mẹ có nghe Vỹ Thần nói về bản xét nghiệm gì đó, có thật không?”
“Bản xét nghiệm nào cơ ạ?”- Trịnh Vỹ Khang ra vẻ chuyên chú ký tên vào mấy hợp đồng.
Trịnh Phần lạnh nhạt: “Bản xét nghiệm ADN, Vỹ Khang con giải thích chuyện này, sao Vỹ Thần lại nói mấy lời kỳ lạ đó, nó nói nó không phải con trai của mẹ.”
Rốt cuộc là sao, đến bây giờ bà vẫn rất mơ hồ.
“Sao có thể như vậy được, không phải con trai của mẹ thì của ai? Mẹ à, lần đó mẹ lạc đường nên hạ sinh nó ngay trên đường phố còn suýt chút khiến mẹ nguy hiểm phải nhập viện khẩn cấp, mẹ không nhớ sao?”- Trịnh Vỹ Khang chau mày đầy kỳ quặc nhìn bà.
Trịnh Phần im lặng, nhưng rõ ràng thái độ của Vỹ Thần qua điện thoại hoàn toàn không giống kiểu bông đùa hàng ngày, lần này nó là nghiêm túc, bà vẫn rất nghi ngờ nhìn Trịnh Vỹ Khang.
Hắn đương nhiên hiểu rõ bây giờ không phải lúc nói ra sự thật, hắn phải tận dụng quân bài lớn nhất đó là mẹ mình để khử trừ một người nguy hiểm trước mắt. Muốn hoàn toàn hạ gục Trịnh Vỹ Thần thù trước tiên phải đánh đòn phủ đầu lên người bên cạnh anh.
Trịnh Vỹ Khang đặt bút xuống, tiếp lời: “Mẹ, theo con thấy Vỹ Thần lần này sai rồi, em ấy không màn tới công lao nuôi dưỡng của mẹ thì thôi đi, thân là con cháu của Trịnh gia lại cấu kết với người ngoài bán đứng Trịnh Thị, thật là không thể chấp nhận được.”
“Vỹ Khang con nói gì, người ngoài nào cơ?”- Trịnh Phần càng ngày càng mù mịt.
Trịnh Vỹ Khang thừa dịp tấn công: “Mẹ không biết sao, chính là cô gái lạ xuất hiện bên cạnh Vỹ Thần trong thời gian gần đây, mẹ xem.”
Trịnh Vỹ Khang đưa cho Trịnh Phần một tờ giấy, trong lúc bà xem thì hắn nói: “Mẹ, cô gái Cơ Cơ này thực tế là đại sát thủ thiếu chủ của Kim Điêu Môn Nguyễn Long Phụng Cơ, cô ta cố tình tiếp cận Vỹ Thần để thu hết cơ nghiệp của Trịnh Thị chúng ta, Vỹ Thần chắc là đã bị cô ta thôi miên nên mới bán đứng Trịnh Thị.”
Bàn tay cầm tờ giấy của Trịnh Phần hơi siết chặt lại khiển mãnh giấy nhăn nhúm sau đó rơi xuống đất, trong chốc lát gương mặt đã tràn đầy sự kinh hãi.
“Nguyễn Long Phụng Cơ? Cô ta...”- Trịnh Phần lắp bắp, sắc mặt chuyển sang tái mét, bà không tin nổi vào tai mình, cái họ này dù có qua bao nhiêu năm đi nữa thì bà cũng không quên được.
“Đúng, chính là cô ta đã ở phía sau làm mưa làm gió.”
Trịnh Phần im lặng, bà mím môi rồi lại tận lực nắm chặt tay để lấy lại bình tĩnh.
“Nguyễn Long Phụng Cơ, Nguyễn Long... Vỹ Khang, chủ thượng của cô ta là ai?”
Trịnh Vỹ Khang kỳ lạ nhìn bà rồi nói: “Người này trước giờ thần bí, con cũng không rõ, nhưng mẹ à nếu muốn Vỹ Thần quay lại thì phải làm cho Nguyễn Long Phụng Cơ biến mất.”
Trịnh Phần đứng lên, bước chân chậm rãi di chuyển đến cửa sổ, bên tai bà hình như vẫn còn văng vẳng tiếng cười hồn nhiên của cả hai người lúc chơi đuổi bắt trong vườn hoa, tiếng khóc của hai người lúc chị ấy phải ra nước ngoài, niềm vui của hai người khi được đoàn tụ và cả... sự oán hận của chị ấy đối với mình.
“Tuyết Tuyết, nếu sao này em phản bội chị thì sao?”
“Ừm... chị sẽ dùng biện pháp tàn nhẫn nhất để đáp trả, sao hả, em có sợ không?”
“Hừ, em ứ sợ nhé, vì em sẽ không phản bội chị đâu.”
...
“Phần, chị cũng không cho em có cơ hội phản bội chị, chị không muốn chúng ta phải đối mặt nhau bằng những ánh mắt xa lạ.”
...
“Phần, mọi người ai cũng nói gia đình chị đạo nhái bản quyền của cha em, cha chị thật sự không có làm vậy... em tin chị đi.”
“Em tin chị, luôn tin chị mà.”
...
“Phần...”
“Đừng gọi tên tôi, bắt đầu từ hôm nay Trịnh Phần và Nguyễn Long Tuyết sẽ chẳng còn quan hệ gì, tôi nói có cô biết, thứ đồ đạo nhái như cô thì chổ mà cô nên ở là trong tù chứ không phải đứng ở đây làm dơ mắt tôi, cút đi.”
...
“Mẹ, sao vậy? Mẹ không khỏe sao?”- Trịnh Vỹ Khang cảm thấy Trịnh Phần có chút kỳ lạ, hắn bước lên nhẹ nhàng đỡ bà ngồi xuống ghế.
Trịnh Vỹ Thần thu lại toàn bộ suy nghĩ bất an, nhìn Trịnh Vỹ Khang chậm rãi nói: “Vỹ Khang con yên tâm, mẹ nhất định sẽ đưa Vỹ Thần trở về, con bé Cơ Cơ đó cứ giao cho Lôi với vài thuộc hạ xử lý.”
Không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà Phụng Cơ lại ngồi xuống bên cạnh nhìn gương mặt yêu nghiệt kia. Vẻ mặt tà mị lúc ngủ vẫn không hề giảm đi chút nào, khóe môi hơi giãn ra như cười như không, mái tóc không được vuốt keo nên vài lọn rũ xuống trán cực kỳ cuốn hút.
Nhìn anh, nhìn đến khóe môi cô nở một nụ cười nhẹ, cô có chút không ý thức muốn chạm vào gương mặt anh tuấn kia, Phụng Cơ muốn xem gương mặt đó được làm bằng chất liệu cao cấp gì?
Đối với Phụng Cơ, Trịnh Vỹ Thần mãi là một vật thể phát ra ánh hào quang khiến người khác chói mắt. Thế giới của cô đầy mây đen xám xịt, không dám thử, không dám liều, không dám tin tưởng, không dám mềm lòng, không dám yếu đuối. Còn anh, thế giới của anh là gì? Sự bồng bột, sự tùy hứng, Trịnh Vỹ Thần thẳng thắng bộc lộ toàn bộ lớp ngụy trang của mình rồi khiến cô không ngừng từ hỏi: Anh là người thế nào?
Phụng Cơ là người rõ ràng, cô không thích mập mờ trong bất kỳ chuyện gì, vì vậy cô lấy hết can đảm để tự thừa nhận với chính mình rằng bức tường thành cô dày công xây dựng trong lòng bấy lâu nay đã vì một người mà sụp đổ, người đó ôn nhu dịu dàng, người đó có lúc rất tà mị cũng có lúc rất trẻ con. Nhưng đó chỉ là bản thân cô, còn người đó... anh ấy thì sao?
“Trịnh Vỹ Thần, thời gian của tôi chỉ còn một tháng thôi, nếu sau một tháng mà tôi không lấy được Khóa Kim Cương...”- Phụng Cơ nhỏ giọng, cô biết anh không nghe được nhưng vẫn muốn nói ra: “Theo lệnh chủ thượng thì tôi phải qua Nam Mỹ tiếp nhận địa bàn mới, anh nói... tôi phải làm sao đây?”
Phụng Cơ thở dài sao tự nhiên lại cảm thấy bất lực thế này? Cô đứng lên định rời đi thì bị giọng nói tỉnh táo suýt dọa cô ngất đi.
Trịnh Vỹ Thần cất tiếng vô cùng bình tĩnh nhưng vãn giữ vẻ uể oải: “Vậy thì em tận dụng đi, nếu trong vòng một tháng này em có thể nhớ hết tất cả sở thích cùng thói quen của tôi, tôi sẽ không làm khó dễ mà đưa Khóa Kim Cương cho em. Cơ Cơ, hãy dùng toàn bộ trí nhớ của em để khắc ghi những điều thuộc về tôi.”
Sau câu nói đó Trịnh Vỹ Thần thật sự đã ngủ say, còn cô vẫn đứng nhìn anh chăm chú.
...
Trịnh Phần sau khi tịnh dưỡng một thời gian thì cho gọi Trịnh Vỹ Khang đến gặp mặt nhưng hắn kiên quyết viện cớ này nọ tránh mặt bà, cho đến khi Trịnh Phần tìm đến tận Trịnh Thị thì Trịnh Vỹ Khang mới chịu gặp mặt.
Bước vào phòng chủ tịch, Trịnh Phần đi đến trước mặt Trịnh Vỹ Khang ngồi xuống, bà nghiêm túc nhìn anh: “Mẹ có nghe Vỹ Thần nói về bản xét nghiệm gì đó, có thật không?”
“Bản xét nghiệm nào cơ ạ?”- Trịnh Vỹ Khang ra vẻ chuyên chú ký tên vào mấy hợp đồng.
Trịnh Phần lạnh nhạt: “Bản xét nghiệm ADN, Vỹ Khang con giải thích chuyện này, sao Vỹ Thần lại nói mấy lời kỳ lạ đó, nó nói nó không phải con trai của mẹ.”
Rốt cuộc là sao, đến bây giờ bà vẫn rất mơ hồ.
“Sao có thể như vậy được, không phải con trai của mẹ thì của ai? Mẹ à, lần đó mẹ lạc đường nên hạ sinh nó ngay trên đường phố còn suýt chút khiến mẹ nguy hiểm phải nhập viện khẩn cấp, mẹ không nhớ sao?”- Trịnh Vỹ Khang chau mày đầy kỳ quặc nhìn bà.
Trịnh Phần im lặng, nhưng rõ ràng thái độ của Vỹ Thần qua điện thoại hoàn toàn không giống kiểu bông đùa hàng ngày, lần này nó là nghiêm túc, bà vẫn rất nghi ngờ nhìn Trịnh Vỹ Khang.
Hắn đương nhiên hiểu rõ bây giờ không phải lúc nói ra sự thật, hắn phải tận dụng quân bài lớn nhất đó là mẹ mình để khử trừ một người nguy hiểm trước mắt. Muốn hoàn toàn hạ gục Trịnh Vỹ Thần thù trước tiên phải đánh đòn phủ đầu lên người bên cạnh anh.
Trịnh Vỹ Khang đặt bút xuống, tiếp lời: “Mẹ, theo con thấy Vỹ Thần lần này sai rồi, em ấy không màn tới công lao nuôi dưỡng của mẹ thì thôi đi, thân là con cháu của Trịnh gia lại cấu kết với người ngoài bán đứng Trịnh Thị, thật là không thể chấp nhận được.”
“Vỹ Khang con nói gì, người ngoài nào cơ?”- Trịnh Phần càng ngày càng mù mịt.
Trịnh Vỹ Khang thừa dịp tấn công: “Mẹ không biết sao, chính là cô gái lạ xuất hiện bên cạnh Vỹ Thần trong thời gian gần đây, mẹ xem.”
Trịnh Vỹ Khang đưa cho Trịnh Phần một tờ giấy, trong lúc bà xem thì hắn nói: “Mẹ, cô gái Cơ Cơ này thực tế là đại sát thủ thiếu chủ của Kim Điêu Môn Nguyễn Long Phụng Cơ, cô ta cố tình tiếp cận Vỹ Thần để thu hết cơ nghiệp của Trịnh Thị chúng ta, Vỹ Thần chắc là đã bị cô ta thôi miên nên mới bán đứng Trịnh Thị.”
Bàn tay cầm tờ giấy của Trịnh Phần hơi siết chặt lại khiển mãnh giấy nhăn nhúm sau đó rơi xuống đất, trong chốc lát gương mặt đã tràn đầy sự kinh hãi.
“Nguyễn Long Phụng Cơ? Cô ta...”- Trịnh Phần lắp bắp, sắc mặt chuyển sang tái mét, bà không tin nổi vào tai mình, cái họ này dù có qua bao nhiêu năm đi nữa thì bà cũng không quên được.
“Đúng, chính là cô ta đã ở phía sau làm mưa làm gió.”
Trịnh Phần im lặng, bà mím môi rồi lại tận lực nắm chặt tay để lấy lại bình tĩnh.
“Nguyễn Long Phụng Cơ, Nguyễn Long... Vỹ Khang, chủ thượng của cô ta là ai?”
Trịnh Vỹ Khang kỳ lạ nhìn bà rồi nói: “Người này trước giờ thần bí, con cũng không rõ, nhưng mẹ à nếu muốn Vỹ Thần quay lại thì phải làm cho Nguyễn Long Phụng Cơ biến mất.”
Trịnh Phần đứng lên, bước chân chậm rãi di chuyển đến cửa sổ, bên tai bà hình như vẫn còn văng vẳng tiếng cười hồn nhiên của cả hai người lúc chơi đuổi bắt trong vườn hoa, tiếng khóc của hai người lúc chị ấy phải ra nước ngoài, niềm vui của hai người khi được đoàn tụ và cả... sự oán hận của chị ấy đối với mình.
“Tuyết Tuyết, nếu sao này em phản bội chị thì sao?”
“Ừm... chị sẽ dùng biện pháp tàn nhẫn nhất để đáp trả, sao hả, em có sợ không?”
“Hừ, em ứ sợ nhé, vì em sẽ không phản bội chị đâu.”
...
“Phần, chị cũng không cho em có cơ hội phản bội chị, chị không muốn chúng ta phải đối mặt nhau bằng những ánh mắt xa lạ.”
...
“Phần, mọi người ai cũng nói gia đình chị đạo nhái bản quyền của cha em, cha chị thật sự không có làm vậy... em tin chị đi.”
“Em tin chị, luôn tin chị mà.”
...
“Phần...”
“Đừng gọi tên tôi, bắt đầu từ hôm nay Trịnh Phần và Nguyễn Long Tuyết sẽ chẳng còn quan hệ gì, tôi nói có cô biết, thứ đồ đạo nhái như cô thì chổ mà cô nên ở là trong tù chứ không phải đứng ở đây làm dơ mắt tôi, cút đi.”
...
“Mẹ, sao vậy? Mẹ không khỏe sao?”- Trịnh Vỹ Khang cảm thấy Trịnh Phần có chút kỳ lạ, hắn bước lên nhẹ nhàng đỡ bà ngồi xuống ghế.
Trịnh Vỹ Thần thu lại toàn bộ suy nghĩ bất an, nhìn Trịnh Vỹ Khang chậm rãi nói: “Vỹ Khang con yên tâm, mẹ nhất định sẽ đưa Vỹ Thần trở về, con bé Cơ Cơ đó cứ giao cho Lôi với vài thuộc hạ xử lý.”
/189
|