Lưu Kinh vừa mở cửa phòng ra thì đã thấy một thiếu niên đang đứng trước cửa chờ hắn. Thiếu niên này không phải ai khác, hắn chính là tiểu nhị ngày hôm qua.
Vừa nhìn thấy Lưu Kinh, tiểu nhị tươi cười gật đầu chào hắn một cái, Lưu Kinh thấy vậy cũng khẽ gật đầu đáp lễ, nhưng trong lòng hắn lại thầm mắng tiểu nhị này một trận không thôi, vốn dĩ hắn đang ngủ ngon và đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp thì lại bị người này đánh thức, bảo sao hắn lại không tức giận chứ? Chỉ có điều hắn không muốn nói ra ngoài thôi.
“Làm phiền rồi!” Lưu Kinh lấy tay dụi mắt, lắc mạnh cái đầu cho tỉnh táo rồi lên tiếng nói.
Nghe vậy tiểu nhị nhanh ý gật đầu rồi đi trước dẫn đường, còn Lưu Kinh thì lẽo đẽo đi theo sau.
Đi theo tiểu nhị xuyên qua mấy gian phòng, vòng qua vài lối rẽ cuối cùng thì đến một gian phòng nằm phía cuối gần kề với hậu viện thì dừng lại.
“Công tử! Bạch tiên sinh đang ở trong phòng, mời công tử cứ tự nhiên, tiểu nhân còn có chút việc xin cái lui trước.”
Dẫn đến đây, tiểu nhị quay sang nói với Lưu Kinh một câu, ngay sau đó liền quy lưng bước đi.
“Lưu Kinh, cậu đã đến rồi? Mau vào trong đi!” Tiểu nhị vừa mới rời đi, Lưu Kinh còn chưa kịp có phản ứng gì thì một giọng nói của nam nhân từ bên trong gian phòng truyền ra.
Nghe giọng nói này rất quen tai, Lưu Kinh nhận ra đó là giọng của Bạch Hà Tử, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi trở lên vui mừng.
Không hề do dự, hắn đưa tay khẽ đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào trong phòng, thì Lưu Kinh thấy phía trước có hai người đang ngồi song song với nhau bên bộ bàn ghế được đặt ở giữa gian. Trên bàn còn có một ấm trà và hai ly trà đã được rót ra, bên trên miệng ly vẫn còn phảng phát một chút khói nhè nhẹ bay lên, hiển nhiên hai người vừa mới tới đây và đang ngồi uống trà trò chuyện cùng nhau.
Hai người này thì một người quá quen với Lưu Kinh đó là Bạch Hà Tử, còn một người khác thì khá là xa lạ đối với hắn.
Người này là một trung niên ước chừng khoảng ba mươi tuổi, y có khuôn mặt hình chữ điền, lại còn để râu quai nón nữa, bộ dạng khiến cho người khác nhìn vào cứ có cảm giác y là người xấu vậy.
Đây là lần đầu tiên Lưu Kinh gặp được một người có tướng mạo như vậy, hắn tỏ ra rụt rè đi lại bên cạnh Bạch Hà Tử cung kính chào một tiếng.
“Bạch thúc!”
“Ân! Tiểu tử, đêm qua ngươi ngủ ngon chứ.?” Bạch Hà Tử mỉm cười hỏi.
“Dạ! Lúc đầu có chút không quen, nhưng do mệt quá nên cháu ngủ lúc nào cũng không biết nữa, tuy nhiên đêm qua cháu có một giấc mơ đẹp, có lẽ là ngủ ngon ạ.” Lưu Kinh gãi gãi đầu khẽ mỉm cười nói.
“Ha ha! Tiểu tử này thật là...Phải rồi, đây là Vương Đường Chủ phân đà Thanh Dương ở chỗ ta.” Bạch Hà Tử cười lớn đồng thời đảo mắt qua trung niên ngồi đối diện nói.
Nghe Bạch Hà Tử nói vậy lại phát hiện y lúc này nhìn qua mình khẽ nháy mắt một cái, vốn dĩ là người thông minh, cho nên Lưu Kinh hơi suy nghĩ một chút đã hiểu được ý đồ của y.
Không còn rụt rè như ban nãy nữa, Lưu Kinh tiến lên phía trước khẽ khom người cung kính chào Vương Đường Chủ một tiếng.
“Vương Đường Chủ!”
“Ân!”
Vương Đường Chủ thấy vậy khẽ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó hắn đem ánh mắt hiếu kỳ đảo lên người Lưu Kinh đánh giá qua hắn một lượt.
“Lưu Kinh, hôm nay ta cho mời Vương Đường Chủ tới đây là muốn hắn đưa cậu về Vô Ưu Cốc trước, ta sẽ về đó sau.” Đợi cho Lưu Kinh trở về đứng bên cạnh mình, Bạch Hà Tử quay sang hắn bình thản nói.
“Bạch thúc, thúc...” Lưu Kinh nghe vậy thì giật mình tỏ ra kinh ngạc lẫn sợ hãi, hắn không dám tin giữ đường lại bị bỏ rơi như thế này.
“Yên tâm, ta không có bỏ rơi cậu đâu. Chỉ là ta hiện tại ta có việc đột xuất rất quan trọng cần phải đi xử lý gấp, nên không thể đưa cậu về được. Vì vậy ta mới mời Vương Đường Chủ tới đây cùng với A Phúc đích thân đưa cậu về, xong việc ta sẽ trở về ngay.” Thấy biểu hiện của Lưu Kinh như vậy, Bạch Hà Tử đã nhìn ra tâm tư của hắn, y mỉm cười an ủi giải thích.
“Việc này...Nếu thúc đã nói như vậy thì cháu xin nghe theo, hy vọng thúc không quên lời hứa của mình.” Nghe lời giải thích của Bạch Hả Tử có vẻ hợp lý, sắc mặt Lưu Kinh giãn ra trở về với trạng thái bình thường, hắn hít sâu vào một hơi rồi nói.
“Tốt! Hiện tại cũng không còn sớm nữa, Vương Đường Chủ ta giao Lưu Kinh lại cho ngươi, trên đường đi ngươi hãy chăm sóc cậu ta cho tốt a.” Câu trả lời của Lưu Kinh khiến cho Bạch Hà Tử rất hài lòng, y quay sang bên cạnh nói.
“Bạch tiên sinh, ngài cứ yên tâm! Tiểu huynh đệ này cứ giao cho thuộc hạ.”
...
Xe ngựa bắt đầu chuyển bánh từ Nam Dương Lầu đi ra khỏi Mục Dương Trấn rồi theo hướng Tây mà đi, phu xe vẫn là A Phúc nhưng người ngồi trong xe cùng với Lưu Kinh lúc này không phải là Bạch Hà Tử nữa, mà thay vào đó là Vương Đường Chủ.
Ngồi trong xe Lưu Kinh cảm thấy hơi bồn chồn, lúc trước đi cùng Bạch Hà Tử hắn luôn có cảm giác rất thoải mái không bị áp lực, nhưng không hiểu sao lúc này đi cùng Vương Đường Chủ lại khiến cho hắn có cái cảm giác không được thoải mái chút nào cả thêm vào đó là một áp lực rất nặng nề áp chế lấy cơ thể hắn.
Không biết có phải là do bộ dạng bên ngoài của Vương Đường Chủ đã khiến cho hắn sinh ra cái cảm giác này hay không, mà khiến cho hắn không dám đưa mắt nhìn y lấy một lần, mà chỉ ngồi ôm chặt lấy bọc hành trang co ro ở một góc thùng xe.
Vương Đường Chủ ngồi ở phía đối diện, y thất bộ dạng của Lưu Kinh như vậy thì cũng nghĩ là do hắn sợ bộ dạng bên ngoài của mình, nhưng y không hề tỏ ra khó chịu mà còn nhìn hắn mỉm cười.
“Nè! Tiểu tử, nam nhi đại trượng phu thì phải cứng rắn lên chứ, sao lại rụt rè nhút nhát như đàn bà vậy.”
“Ta...”
Từ lúc lên xe ngựa cho đến bây giờ cũng khá lâu rồi, đột nhiên Vương Đường Chủ lên tiếng nói, nhất thời Lưu Kinh bị y làm cho giật mình...
“Tiểu tử, ta ta cái gì chứ? Ngồi thẳng dậy nói chuyện với ta nào, còn hơn ba ngày đường nữa mới đến nơi, ngươi cứ như thế này thì sẽ khiến cho ta buồn muốn chết mất.” Vương Đường Chủ lườm Lưu Kinh một cái vẻ mặt thoáng thay đổi cằn nhằn nói.
Lưu Kinh nghe vậy trong nội tâm thoáng kinh ngạc, Vương Đường Chủ này nhìn bề ngoài có vẻ hung ác như thế, vậy mà cũng có thể tỏ thái độ và nói ra được những lời như vậy, xem ra con người y không giống với bề ngoài của mình rồi.
Ý nghĩ trong đầu Lưu Kinh lóe lên, đột nhiên áp lực trong cơ thể cũng được buông lỏng. Nhận ra được điều này hắn cảm thấy lạ, nhưng lại không thèm nghĩ nhiều làm gì, vội ngồi thẳng dậy nói.
“Vương Đường Chủ, đường tới Vô Ưu Cốc còn xa vậy sao?”
“Ây dô! Tiểu tử chịu nói chuyện với ta rồi sao? Đúng thế, còn xa lắm. Mà ta tên Vương Thiết Đản ngươi cứ gọi ta một tiếng Thiết Đản thúc là được rồi, ta không thích ngươi cứ một câu Vương Đường Chủ hai câu Vương Đường Chủ đâu.” Vương Đường Chủ hô lên một tiếng, khóe miệng nhếch lên cười nói.
“Vâng! Thiết Đản thúc!”
“Ha ha! Đúng vậy! Đúng vậy! Phải gọi như vậy thì mới gần gũi, mới dẽ nói chuyện.” Vương Thiết Đản cuồng tiếu một trận nói.
“Lưu Kinh, ngươi đúng là có phúc phận a. Sau này đi theo Bạch tiên sinh tiền đồ vô lượng thì đừng có quên ta à nha.”
“Thiết Đản thúc nói quá rồi, nói đúng ra thì cháu phải nhờ ngài giúp đỡ nhiều mới đúng chứ?” Lưu Kinh hơi ái ngại nói.
“Phải rồi! Thiết Đản thúc, Bạch thúc thúc là người như thế nào? Thúc có thể nói rõ cho cháu biết được không ạ? Từ lúc cháu gặp được thúc ấy và được thúc ấy cho đi theo đến nay cháu vẫn chưa hiểu rõ về thúc ấy lắm, cháu chỉ cảm thấy thúc ấy là người tốt cho nên mới đồng ý đi theo. Mà trên đường đi gặp một số người và ngay cả thúc nữa, mọi người đều nói cháu là người có phúc nên mới được đi theo Bạch thúc, sau này tiền đồ của cháu rất rộng lớn a.” Qua lại với Vương Thiết Đản một vài câu thấy y có vẻ là người dễ gần, ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên Lưu Kinh bạo dạn hỏi.
“Ha ha. Con người của Bạch tiên sinh ấy à? Trước sau gì thì ngươi cũng sẽ biết...nhưng thôi, ngươi đã hỏi thì ta cũng nói cho ngươi biết vậy...” Thấy Lưu Kinh hỏi về Bạch Hà Tử, Vương Thiết Đản hơi nhíu mày, nhưng như nhớ tới điều gì đó y vội bật cười nói.
Theo như lời Vương Thiết Đản nói thì lai lịch của Bạch Hà Tử như thế nào trong Hằng Nhạc Phái hầu như không ai hiểu rõ cả, nếu có thì cũng chỉ có chưởng môn biết mà thôi.
Bạch Hà Tử ở Hằng Nhạc Phái có địa vị rất cao, có thể nói là dưới một người nhưng trên vạn người, chỉ sau chưởng môn mà thôi.
Tuy nhiên không vì địa vị của mình cao mà Bạch Hà Tử tỏ ra cao ngạo như nhiều người khác, ngược lại y lại là người có tấm lòng nhân hậu, luôn bênh vực và giúp đỡ kẻ yếu rất gét kẻ ác.
Có điều tính tình của Bạch Hà Tử cũng rất cổ quái, thường hay thay đổi thất thường như thời tiết vậy. Tuy là vậy, nhưng trong Hằng Nhạc Phái từ trước tới nay chưa thấy có tin đồn nào xấu liên quan tới y cả, có thì cũng chỉ toàn là tin tốt thôi.
Bên cạnh đó y còn là một đại phu với một thân y thuật rất cao minh, chính là một vị cứu tinh cho Hằng Nhạc Phái những lúc môn phái xảy ra xung đột với những bang phái khác ở vùng lân cận....
Nói tóm lại, thông qua những gì Vương Thiết Đản đã nói cho biết, cộng thêm với những gì đã thấy được trong thời gian qua khi tiếp xúc với Bạch Hà Tử thì Lưu Kinh đã xác định được y là một người tốt.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là lời nói một bên của Vương Thiết Đản và một chút cảm nhận của hắn trong những ngày qua. Hắn vẫn cần có thêm thời gian để hiểu rõ hơn về Bạch Hà Tử mới được, vì dù sao vận mệnh của hắn vẫn còn nhờ vào y nữa.
Vừa nhìn thấy Lưu Kinh, tiểu nhị tươi cười gật đầu chào hắn một cái, Lưu Kinh thấy vậy cũng khẽ gật đầu đáp lễ, nhưng trong lòng hắn lại thầm mắng tiểu nhị này một trận không thôi, vốn dĩ hắn đang ngủ ngon và đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp thì lại bị người này đánh thức, bảo sao hắn lại không tức giận chứ? Chỉ có điều hắn không muốn nói ra ngoài thôi.
“Làm phiền rồi!” Lưu Kinh lấy tay dụi mắt, lắc mạnh cái đầu cho tỉnh táo rồi lên tiếng nói.
Nghe vậy tiểu nhị nhanh ý gật đầu rồi đi trước dẫn đường, còn Lưu Kinh thì lẽo đẽo đi theo sau.
Đi theo tiểu nhị xuyên qua mấy gian phòng, vòng qua vài lối rẽ cuối cùng thì đến một gian phòng nằm phía cuối gần kề với hậu viện thì dừng lại.
“Công tử! Bạch tiên sinh đang ở trong phòng, mời công tử cứ tự nhiên, tiểu nhân còn có chút việc xin cái lui trước.”
Dẫn đến đây, tiểu nhị quay sang nói với Lưu Kinh một câu, ngay sau đó liền quy lưng bước đi.
“Lưu Kinh, cậu đã đến rồi? Mau vào trong đi!” Tiểu nhị vừa mới rời đi, Lưu Kinh còn chưa kịp có phản ứng gì thì một giọng nói của nam nhân từ bên trong gian phòng truyền ra.
Nghe giọng nói này rất quen tai, Lưu Kinh nhận ra đó là giọng của Bạch Hà Tử, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi trở lên vui mừng.
Không hề do dự, hắn đưa tay khẽ đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào trong phòng, thì Lưu Kinh thấy phía trước có hai người đang ngồi song song với nhau bên bộ bàn ghế được đặt ở giữa gian. Trên bàn còn có một ấm trà và hai ly trà đã được rót ra, bên trên miệng ly vẫn còn phảng phát một chút khói nhè nhẹ bay lên, hiển nhiên hai người vừa mới tới đây và đang ngồi uống trà trò chuyện cùng nhau.
Hai người này thì một người quá quen với Lưu Kinh đó là Bạch Hà Tử, còn một người khác thì khá là xa lạ đối với hắn.
Người này là một trung niên ước chừng khoảng ba mươi tuổi, y có khuôn mặt hình chữ điền, lại còn để râu quai nón nữa, bộ dạng khiến cho người khác nhìn vào cứ có cảm giác y là người xấu vậy.
Đây là lần đầu tiên Lưu Kinh gặp được một người có tướng mạo như vậy, hắn tỏ ra rụt rè đi lại bên cạnh Bạch Hà Tử cung kính chào một tiếng.
“Bạch thúc!”
“Ân! Tiểu tử, đêm qua ngươi ngủ ngon chứ.?” Bạch Hà Tử mỉm cười hỏi.
“Dạ! Lúc đầu có chút không quen, nhưng do mệt quá nên cháu ngủ lúc nào cũng không biết nữa, tuy nhiên đêm qua cháu có một giấc mơ đẹp, có lẽ là ngủ ngon ạ.” Lưu Kinh gãi gãi đầu khẽ mỉm cười nói.
“Ha ha! Tiểu tử này thật là...Phải rồi, đây là Vương Đường Chủ phân đà Thanh Dương ở chỗ ta.” Bạch Hà Tử cười lớn đồng thời đảo mắt qua trung niên ngồi đối diện nói.
Nghe Bạch Hà Tử nói vậy lại phát hiện y lúc này nhìn qua mình khẽ nháy mắt một cái, vốn dĩ là người thông minh, cho nên Lưu Kinh hơi suy nghĩ một chút đã hiểu được ý đồ của y.
Không còn rụt rè như ban nãy nữa, Lưu Kinh tiến lên phía trước khẽ khom người cung kính chào Vương Đường Chủ một tiếng.
“Vương Đường Chủ!”
“Ân!”
Vương Đường Chủ thấy vậy khẽ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó hắn đem ánh mắt hiếu kỳ đảo lên người Lưu Kinh đánh giá qua hắn một lượt.
“Lưu Kinh, hôm nay ta cho mời Vương Đường Chủ tới đây là muốn hắn đưa cậu về Vô Ưu Cốc trước, ta sẽ về đó sau.” Đợi cho Lưu Kinh trở về đứng bên cạnh mình, Bạch Hà Tử quay sang hắn bình thản nói.
“Bạch thúc, thúc...” Lưu Kinh nghe vậy thì giật mình tỏ ra kinh ngạc lẫn sợ hãi, hắn không dám tin giữ đường lại bị bỏ rơi như thế này.
“Yên tâm, ta không có bỏ rơi cậu đâu. Chỉ là ta hiện tại ta có việc đột xuất rất quan trọng cần phải đi xử lý gấp, nên không thể đưa cậu về được. Vì vậy ta mới mời Vương Đường Chủ tới đây cùng với A Phúc đích thân đưa cậu về, xong việc ta sẽ trở về ngay.” Thấy biểu hiện của Lưu Kinh như vậy, Bạch Hà Tử đã nhìn ra tâm tư của hắn, y mỉm cười an ủi giải thích.
“Việc này...Nếu thúc đã nói như vậy thì cháu xin nghe theo, hy vọng thúc không quên lời hứa của mình.” Nghe lời giải thích của Bạch Hả Tử có vẻ hợp lý, sắc mặt Lưu Kinh giãn ra trở về với trạng thái bình thường, hắn hít sâu vào một hơi rồi nói.
“Tốt! Hiện tại cũng không còn sớm nữa, Vương Đường Chủ ta giao Lưu Kinh lại cho ngươi, trên đường đi ngươi hãy chăm sóc cậu ta cho tốt a.” Câu trả lời của Lưu Kinh khiến cho Bạch Hà Tử rất hài lòng, y quay sang bên cạnh nói.
“Bạch tiên sinh, ngài cứ yên tâm! Tiểu huynh đệ này cứ giao cho thuộc hạ.”
...
Xe ngựa bắt đầu chuyển bánh từ Nam Dương Lầu đi ra khỏi Mục Dương Trấn rồi theo hướng Tây mà đi, phu xe vẫn là A Phúc nhưng người ngồi trong xe cùng với Lưu Kinh lúc này không phải là Bạch Hà Tử nữa, mà thay vào đó là Vương Đường Chủ.
Ngồi trong xe Lưu Kinh cảm thấy hơi bồn chồn, lúc trước đi cùng Bạch Hà Tử hắn luôn có cảm giác rất thoải mái không bị áp lực, nhưng không hiểu sao lúc này đi cùng Vương Đường Chủ lại khiến cho hắn có cái cảm giác không được thoải mái chút nào cả thêm vào đó là một áp lực rất nặng nề áp chế lấy cơ thể hắn.
Không biết có phải là do bộ dạng bên ngoài của Vương Đường Chủ đã khiến cho hắn sinh ra cái cảm giác này hay không, mà khiến cho hắn không dám đưa mắt nhìn y lấy một lần, mà chỉ ngồi ôm chặt lấy bọc hành trang co ro ở một góc thùng xe.
Vương Đường Chủ ngồi ở phía đối diện, y thất bộ dạng của Lưu Kinh như vậy thì cũng nghĩ là do hắn sợ bộ dạng bên ngoài của mình, nhưng y không hề tỏ ra khó chịu mà còn nhìn hắn mỉm cười.
“Nè! Tiểu tử, nam nhi đại trượng phu thì phải cứng rắn lên chứ, sao lại rụt rè nhút nhát như đàn bà vậy.”
“Ta...”
Từ lúc lên xe ngựa cho đến bây giờ cũng khá lâu rồi, đột nhiên Vương Đường Chủ lên tiếng nói, nhất thời Lưu Kinh bị y làm cho giật mình...
“Tiểu tử, ta ta cái gì chứ? Ngồi thẳng dậy nói chuyện với ta nào, còn hơn ba ngày đường nữa mới đến nơi, ngươi cứ như thế này thì sẽ khiến cho ta buồn muốn chết mất.” Vương Đường Chủ lườm Lưu Kinh một cái vẻ mặt thoáng thay đổi cằn nhằn nói.
Lưu Kinh nghe vậy trong nội tâm thoáng kinh ngạc, Vương Đường Chủ này nhìn bề ngoài có vẻ hung ác như thế, vậy mà cũng có thể tỏ thái độ và nói ra được những lời như vậy, xem ra con người y không giống với bề ngoài của mình rồi.
Ý nghĩ trong đầu Lưu Kinh lóe lên, đột nhiên áp lực trong cơ thể cũng được buông lỏng. Nhận ra được điều này hắn cảm thấy lạ, nhưng lại không thèm nghĩ nhiều làm gì, vội ngồi thẳng dậy nói.
“Vương Đường Chủ, đường tới Vô Ưu Cốc còn xa vậy sao?”
“Ây dô! Tiểu tử chịu nói chuyện với ta rồi sao? Đúng thế, còn xa lắm. Mà ta tên Vương Thiết Đản ngươi cứ gọi ta một tiếng Thiết Đản thúc là được rồi, ta không thích ngươi cứ một câu Vương Đường Chủ hai câu Vương Đường Chủ đâu.” Vương Đường Chủ hô lên một tiếng, khóe miệng nhếch lên cười nói.
“Vâng! Thiết Đản thúc!”
“Ha ha! Đúng vậy! Đúng vậy! Phải gọi như vậy thì mới gần gũi, mới dẽ nói chuyện.” Vương Thiết Đản cuồng tiếu một trận nói.
“Lưu Kinh, ngươi đúng là có phúc phận a. Sau này đi theo Bạch tiên sinh tiền đồ vô lượng thì đừng có quên ta à nha.”
“Thiết Đản thúc nói quá rồi, nói đúng ra thì cháu phải nhờ ngài giúp đỡ nhiều mới đúng chứ?” Lưu Kinh hơi ái ngại nói.
“Phải rồi! Thiết Đản thúc, Bạch thúc thúc là người như thế nào? Thúc có thể nói rõ cho cháu biết được không ạ? Từ lúc cháu gặp được thúc ấy và được thúc ấy cho đi theo đến nay cháu vẫn chưa hiểu rõ về thúc ấy lắm, cháu chỉ cảm thấy thúc ấy là người tốt cho nên mới đồng ý đi theo. Mà trên đường đi gặp một số người và ngay cả thúc nữa, mọi người đều nói cháu là người có phúc nên mới được đi theo Bạch thúc, sau này tiền đồ của cháu rất rộng lớn a.” Qua lại với Vương Thiết Đản một vài câu thấy y có vẻ là người dễ gần, ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên Lưu Kinh bạo dạn hỏi.
“Ha ha. Con người của Bạch tiên sinh ấy à? Trước sau gì thì ngươi cũng sẽ biết...nhưng thôi, ngươi đã hỏi thì ta cũng nói cho ngươi biết vậy...” Thấy Lưu Kinh hỏi về Bạch Hà Tử, Vương Thiết Đản hơi nhíu mày, nhưng như nhớ tới điều gì đó y vội bật cười nói.
Theo như lời Vương Thiết Đản nói thì lai lịch của Bạch Hà Tử như thế nào trong Hằng Nhạc Phái hầu như không ai hiểu rõ cả, nếu có thì cũng chỉ có chưởng môn biết mà thôi.
Bạch Hà Tử ở Hằng Nhạc Phái có địa vị rất cao, có thể nói là dưới một người nhưng trên vạn người, chỉ sau chưởng môn mà thôi.
Tuy nhiên không vì địa vị của mình cao mà Bạch Hà Tử tỏ ra cao ngạo như nhiều người khác, ngược lại y lại là người có tấm lòng nhân hậu, luôn bênh vực và giúp đỡ kẻ yếu rất gét kẻ ác.
Có điều tính tình của Bạch Hà Tử cũng rất cổ quái, thường hay thay đổi thất thường như thời tiết vậy. Tuy là vậy, nhưng trong Hằng Nhạc Phái từ trước tới nay chưa thấy có tin đồn nào xấu liên quan tới y cả, có thì cũng chỉ toàn là tin tốt thôi.
Bên cạnh đó y còn là một đại phu với một thân y thuật rất cao minh, chính là một vị cứu tinh cho Hằng Nhạc Phái những lúc môn phái xảy ra xung đột với những bang phái khác ở vùng lân cận....
Nói tóm lại, thông qua những gì Vương Thiết Đản đã nói cho biết, cộng thêm với những gì đã thấy được trong thời gian qua khi tiếp xúc với Bạch Hà Tử thì Lưu Kinh đã xác định được y là một người tốt.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là lời nói một bên của Vương Thiết Đản và một chút cảm nhận của hắn trong những ngày qua. Hắn vẫn cần có thêm thời gian để hiểu rõ hơn về Bạch Hà Tử mới được, vì dù sao vận mệnh của hắn vẫn còn nhờ vào y nữa.
/15
|