Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 184 - Lừa Gạt Nha

/277


Cửu Thiên Ngân Dực Thiền Sa không coi là pháp bảo, quá trình chế tác quả thực có thể nói là thô sơ, chỉ cần thu tập đủ cánh Cửu Thiên Ngân Dực Thiền, để nữ tu có thủ công cực tốt may lại là có thể dùng, cho nên căn bản không chịu pháp tắc của Biển Vô Tận trói buộc. Vận dụng tốt, ở Biển Vô Tận quả thực là cái vũ khí phòng ngự thượng đẳng.

Bởi vậy có thể thấy được, Nguyệt Thiên Dạ vì thu được thánh thú Bạch Hổ cũng mất một phen khổ tâm.

Chỉ là, Cửu Thiên Ngân Dực Thiền Sa dùng tốt cỡ nào cũng không phải là hoàn mĩ vô khuyết, không thể công phá. Cửu Thiên Ngân Dực Thiền Sa có thể chuyển hóa tất cả thuật pháp công kích thành năng lượng, tăng cường sức mạnh bản thân, trở thành phòng ngự tuyệt đối; nhưng dù sao cũng là chế bằng cánh ve mỏng manh, cháy lớn vây quanh nó thiêu đốt, dưới nhiệt độ cao, Thiền Sa cũng sẽ giòn nứt.

Đồ Mục biết rõ đạo lý này, liền vung tay ra ngăn cản Đại yêu thú đang phun lửa hăng say, lại bị Thanh Long cản trở. Con Thanh Long này tuổi không lớn, xem ra vẫn là con rồng con, tu vi không cao bằng Đồ Mục, nhưng huyết thống Thần Long Thượng Giới thì cao cấp hơn bản thể Đồ Mục, nếu không phải tu vi Đồ Mục ở đó, chỉ đẳng cấp huyết thống áp chế thì cũng đủ khiến hắn khó chịu. So với nhân tu, trong yêu thú phần lớn đều bị áp chế bởi huyết thống. Huyết thống càng cao cấp, áp chế càng mạnh với yêu thú cấp thấp.

Sự xuất hiện của Thanh Long cùng Đại yêu thú màu đen hoàn toàn ngoài dự liệu, mọi người ở đây cũng nhìn ra được mục tiêu của hai con yêu th này là thánh thú Bạch Hổ, vì thế trong lúc nhất thời không ai ra tay. Nguyên nhân không ra tay cũng rất đơn giản, bọn họ muốn nhìn Đồ Mục và hai con yêu kia đánh đến lưỡng bại câu thương, rồi ngồi đó Ngư ông thủ lợi.

Vì thế, những tu sĩ Hóa Thần kia không tham dự vào, cho nên cũng không có ai dám ra tay. Điều này làm cho Tư Lăng vẫn luôn muốn âm thầm giúp đỡ một cái sốt ruột không thôi, thầm cầu nguyện đại gia Trọng Thiên có thể toàn thân trở ra, đừng kéo hắn vào phiền toái.

Dưới sự giáp công của hai con yêu, Đồ Mục trong lúc nhất thời cũng có chút luống cuống tay chân, đặc biệt hắn còn phải bảo vệ chung quanh, không thể để cho người khác quấy nhiễu đến nghi thức kết huyết khế giữa Nguyệt Thiên Dạ cùng thánh thú Bạch Hổ.

Yêu hỏa càng ngày càng nhiều, ánh lửa tận trời, tu sĩ bàng quan không thể không lần nữa lui ra một khoảng cách, đồng thời yêu hỏa tỏa ra tận trời kia cũng làm cho bọn họ thầm kinh hãi. Ngoại trừ có thể cảm giác trên người đại yêu thú đang phun lửa kia có uy áp của huyết thống yêu thú đến từ viễn cổ, lại không một ai có thể nói ra chủng tộc của yêu thú này.

Thần Long cũng không cam tâm yếu thế, ngoại trừ thủy kiếm sắc bén công kích ra, còn có Hàng Vân Bố Vũ (kéo mây rãi mưa), sương mù tràn ngập, chế tạo ra huyễn cảnh. Huyễn cảnh kỳ quái, nhiễu tâm chí người, Đồ Mục khép nửa mi, thủ vững linh đài, tay biến thành ngũ trảo, lưỡi dao sắc bén kim sắc bay múa đầy trời. Trọng Thiên cùng Thanh Long bản thể rắn chắc nhưng vẫn bị những lưỡi dao sắc bén kia cắt thương, máu từng giọt từng giọt rơi xuống biển, bị ma thú ẩn núp trong biển tranh đoạt làm thức ăn.

Đột nhiên, có người sợ hãi lên tiếng: Cửu Thiên Ngân Dực Thiền Sa vỡ rồi!

Mọi người nhìn lại, liền nhìn thấy Cửu Thiên Ngân Dực Thiền Sa trong trận yêu hỏa thiêu đốt, rắc một tiếng, vỡ ra một lỗ hổng. Trọng Thiên hướng chỗ đó tăng mạnh yêu hỏa. Lúc Đồ Mục phát hiện thì đã cứu không kịp, bị Thần Long cuốn lấy, không thể phân thân chiếu cố.

Nguyệt Thiên Dạ cũng bắt đầu lo lắng, huyết khế đã tiến hành đến giây phút cuối cùng, không cho phép nàng phân tâm, hơi vô ý một tí thì không chỉ thất bại trong gang tấc, thậm chí ngay cả chính nàng cũng phải bị thương.

Đúng lúc này, một bóng người bay tới, muốn ngăn cản Trọng Thiên, lại bị cánh đen trực tiếp quạt bay.

Đám Tư Lăng nhận ra đó là Kỷ Trường Ca, lập tức tràn đầy đồng tình: huynh đệ, thời điểm này sao có thể không ánh mắt chạy vào quấy rối chứ? Nhìn xem, bị quạt bay rồi kìa ~~

Lúc Cửu Thiên Ngân Dực Thiền Sa rốt cuộc vỡ tan thì tất cả tu sĩ Hóa Thần ở đây rốt cuộc đúng thời cơ xuất thủ.

So với bọn họ, nhanh nhất vẫn là con Đại yêu thú màu đen kia. Nó tựa như một vệt sáng đen, mạnh mẽ xen vào giữa Bạch Hổ cùng Nguyệt Thiên Dạ, cắt đứt ký kết huyết khế, một bên hai cánh trực tiếp quấn lấy con Bạch Hổ con, hai cánh khác quạt bay Nguyệt Thiên Dạ. Thân thể lại bị hơn mười tu sĩ Hóa Thần công kích, cả người máu chảy đầm đìa, thân thể như diều đứt dây, ầm một tiếng rơi vào đáy biển.

Mọi người thấy thế, cũng bất chấp cái khác, ào ào đi theo vào biển. Mọi người đều biết, loại thời điểm này, Bạch Hổ giữa chừng bị cắt đứt ký kết huyết khế tất nhiên vô cùng suy yếu, con đại yêu thú màu đen kia cũng bị trọng thương, không đáng để lo, chính là thời cơ cực tốt để thu phục chúng nó, ai cũng không muốn bỏ qua.

Thanh Long bỏ qua Đồ Mục, cũng đi theo vào biển. Mục đích nó vào biển cũng không phải đi tìm Bạch Hổ, mà là ngăn cản những tu sĩ này đi tìm kiếm Bạch Hổ. Thanh Long là một mạch của Thần Long Thượng Giới, yêu thú cao giai đều có tự tôn kiêu ngạo của yêu thú cao giai, tự nhiên biết phàm là yêu thú mang huyết thống cao quý thì càng không nguyện ý bị Nhân loại khế ước.

Chính nó mặc dù bị Tô Hồng Phi khế ước, nhưng vẫn vì lúc trước Nguyệt Thiên Dạ ban tặng. Nguyệt Thiên Dạ sau khi làm nó trọng thương, thì bị Tô Hồng Phi nhân cơ hội cướp đi thả vào trong giới tử không gian. Cuối cùng nó cùng Tô Hồng Phi cò kè mặc cả một phen, mới tiến hành khế ước bình đẳng cùng nàng, cũng không muốn trở thành yêu sủng của nàng. Thế nhưng nay Nguyệt Thiên Dạ lại dám dùng huyết khế ghê tởm nhất để khế ước thánh thú Bạch Hổ, biến Thánh thú hoàn toàn trở thành nô lệ của ả, hoàn toàn mất đi tự tôn kiêu ngạo, thật là quá ác tâm. Đồng dạng làm yêu thú, nó tự nhiên cũng không muốn thánh thú trong truyền thuyết rơi vào kết cục này, đi quấy rối một chút là nên làm.

Chỉ thiếu một chút là thành công! Lần sắp thành lại bại này, quả thực làm Nguyệt Thiên Dạ hận đến mức phát cuồng, nhưng mà nàng đã không cách gì xoay chuyển trời đất. Phản phệ sau khi huyết khế đánh gãy còn nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng. Sau khi bị Trọng Thiên quạt bay, Nguyệt Thiên Dạ thậm chí tự bảo vệ mình cũng làm không được, trực tiếp rơi vào trong biển. Trong nháy mắt chìm vào biển, sợ những tu sĩ cấp cao kia không buông tha mình, Nguyệt Thiên Dạ đành phải lắc mình tiến vào không gian tùy thân để tĩnh dưỡng.

Nguyệt Thiên Dạ khí tức đột nhiên biến mất, khiến tất cả những tu sĩ Hóa Thần vẫn dùng thần thức khóa chặt nàng đều sửng sốt, trong lòng rất là giật mình. Một chút khí tức cũng không còn, quả thực là đã không tồn tại ở thế giới này. Nàng, một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ, làm sao có bản lãnh xé toạt không gian, trực tiếp đến mặt khác thế giới? Phương thức hoàn toàn che giấu hơi thở như vậy, chỉ có giới tử không gian cao cấp mới có thể làm được!

Chẳng lẽ, trên người nàng có giới tử không gian cao cấp?

Vừa nghĩ như vậy, mọi người nghi ngờ khó đoán, trong lòng nổi lên tham lam, chỉ là hiện tại biển rộng mênh mông làm sao có thể tìm được, chỉ có thể bỏ qua, tìm kiếm Bạch Hổ trước quan trọng hơn.

Tư Lăng thấy Trọng Thiên trọng thương rơi xuống biển thì quả thực kinh hãi, cũng thừa dịp hỗn loạn đi theo mọi người xuống biển, tính toán đến đục nước béo cò, len lén đón Trọng Thiên về.

Đáy biển là một mảnh hỗn loạn. Đột nhiên xuất hiện đông đảo tu sĩ mạnh mẽ cao cấp khiến những thú dữ dưới đáy biển cũng không thể không tránh mũi nhọn, không dám chống lại. Nếu chỉ tới một hai tên thì cũng không có việc gì, dù là tám người mười người thì cùng lắm kêu thêm những kẻ mạnh ở chung quanh hải vực cùng nhau vây đánh. Nhưng lúc này thoáng cái đã tới hai ba mươi tên, quả thực là chơi người ta, vẫn là chạy trước rồi nói sau.

So với những động vật biển sợ hãi chạy loạn khắp nơi trong biển, những tu sĩ xuống biển tầm bảo cũng muốn chửi thề. Rõ ràng thánh thú Bạch Hổ cùng đại yêu thú Viễn cổ đều thuộc về vương giả của lục địa, rớt xuống biển thì làm sao có thể phát huy được thực lực, thêm vào đó lại bị trọng thương, chuyện bị tìm thấy không phải là dễ dàng sao? Cho dù có Thanh Long hệ thủy gây sóng gió tại đáy biển để cản trở bọn họ, nhưng mười mấy tu sĩ Hóa Thần liên thủ đã sớm đánh nó chạy mất; nhưng đến cuối cùng lại ngay cả cộng lông Bạch Hổ cũng không tìm được, đây không chơi người ta thì chơi ai?

Tu sĩ cao cấp ở đây cũng không cho rằng có ai đó đã ra tay sớm hơn bọn họ. Bọn họ tuy rằng luôn luôn chú ý trận đấu pháp lúc trước của mấy con yêu, nhưng cũng dùng thần thức bao phủ vạn dặm chung quanh, không ai có thể thoát khỏi thần thức bọn họ.

Nhưng mà, ngay dưới mí mắt bọn hắn, hai con yêu thú bị thương nặng kia lại biến mất như thế.

Lúc mọi người không buông tha bất kỳ một góc đáy biển, cẩn thận điều tra thì Tư Lăng cũng ngậm Tị thủy châu xuống biển, làm bộ làm tịch theo phía sau mông những tu sĩ Nguyên Anh tìm kiếm.

****************

Dưới đáy biển, một chỗ cát sỏi không bắt mắt chậm rãi cuộn lên theo nước biển.

Vẫn an tĩnh đi theo mọi người, ngón tay Tô Hồng Phi giật giật, thừa dịp không ai chú ý tới, nàng thu hồi giới tử không gian ngụy trang thành một hạt sỏi nhỏ, thuận tiện truyền âm cùng Thần Long đã về trong giới tử không gian.

Thanh Tiêu, thánh thú Bạch Hổ cùng con Đại yêu thú kia đâu?

Thanh Long bị thương, thanh âm có chút suy yếu đáp: Không biết, lúc ta tiến vào trong biển, khí tức Bạch Hổ đã biến mất, ngược lại thì con đại yêu thú viễn cổ kia có lẽ còn trốn một chỗ nào đó ở đáy biển, ta có thể cảm giác được hơi thở của nó, bị thương rất nặng.

Nghe xong, Tô Hồng Phi có chút cảm thấy hứng thú, Thanh Tiêu, ngươi biết con yêu thú kia là loài gì chứ? Ta có thể xác định nó chính là con thú con vẫn đi theo bên cạnh Tư Lăng. Bình thường nhìn không có gì nổi bật, giống con yêu thú cấp thấp, không ngờ lại lợi hại như vậy.

Thanh Tiêu có chút buồn bực nói: Biết là biết, nhưng mà loại đại yêu thú này rất đáng ghét, vừa tham ăn lại biết chơi độc, chơi lửa, tính cách kiêu ngạo thù dai. Ở thời kỳ viễn cổ, quả thực là thứ mà người căm chó ghét. Tộc chúng nó bởi vì ăn mà đắc tội không ít người. Sau này bộ tộc chúng nó bị Nhân - Yêu - Ma, đại năng Tam Giới cùng nhau liên thủ giết sạch, con yêu thú này hẳn là con cá lọt lưới. Nói xong, Thanh Long lại hảo tâm nhắc nhở: Nếu không tất yếu, ngươi đừng tùy tiện đắc tội với nó, nó thù dai có thể ghi nhớ một đời một kiếp, chỉ cần có cơ hội liền sẽ lừa chết ngươi, vô cùng âm hiểm giả dối.

Nghe xong, Tô Hồng Phi trịnh trọng ghi tạc trong lòng, không khỏi may mắn mình mặc dù còn rất nhiều phòng bị thăm dò đối với Tư Lăng, lại chưa bao giờ ra tay với hắn, cho nên cũng coi như chưa từng đắc tội con đại yêu gọi là Trọng Thiên kia nhỉ.

Tô Hồng Phi đang truyền âm tám chuyện cùng Thần Long, bên kia Tư Lăng cũng truyền âm với Tiểu Yêu Liên, hỏi: Tiểu Hồng muội muội, ngươi có thể cảm giác được chủ nhân ngươi giờ ở đâu không? Nếu cảm giác được, bảo nó cút xa một chút. Lúc này những tu sĩ Hóa Thần kia đều đang tìm nó, một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết nó, bảo nó đừng tùy tiện đi ra liên lụy chúng ta nha.

Tiểu Yêu Liên non nớt kháng nghị, Tư công tử, Tiểu Hồng chỉ là người truyền lời của chủ nhân, không phụ trách quản lý hành tung của chủ nhân, huynh cũng đừng hỏi ta.

Tư Lăng hứ một tiếng, lại hỏi: Đúng rồi, chủ nhân ngươi quậy phá một trận là muốn làm cái gì?

Cái này Tiểu Yêu Liên có thể trả lời, phấn chấn nói: Chủ nhân muốn tinh huyết của thánh thú Thượng Cổ, đó là thứ tốt. Bất quá con Bạch Hổ này quá bé, tạm thời vẫn không thể cho chủ nhân tinh huyết. Hơn nữa, thánh thú Thượng Cổ lợi hại như vậy, chủ nhân cũng không muốn nó đi làm yêu thú huyết khế.

Quả nhiên là có mưu đồ, bằng không Trọng Thiên sao có thể tích cực như vậy. Tư Lăng không chút ngoài ý muốn với kết quả này, chỉ cần Trọng Thiên không tìm thêm một đại gia về cho hắn hầu hạ là được, hắn vẫn rất hào phóng. Con Bạch Hổ kia đâu?

Không biết!

Tiểu Yêu Liên trả lời quá chắc chắn, làm Tư Lăng hoài nghi một phen. Bất quá Tiểu Yêu Liên phế vật vô dụng như thế, Tư Lăng cũng không hoài nghi đến trên người nó, nó không muốn nói cũng không sao cả.

Nghĩ thế, bèn không tiếp tục quấy rầy nó.

Đột nhiên, Tư Hàn đi ở phía trước bỗng ngừng bước, lúc mọi người dừng lại theo thì liền thấy trong rặng san hô phát quang đáy biển có một con yêu thú con màu đen an tĩnh nằm ở đó. Cả người nó thương tích chồng chất, được một bong bóng khí do bọt khí cá phun ra bọc lại nên mới không đến mức không thể hô hấp trong biển ngạt thở mà chết.

Nhìn con cá như cá vàng ở Thế tục giới kia bụng phun lên bọt khí thì liền bị một móng vuốt đen đè lại, cách mỗi vài giây liền phải phun ra một bong bóng để duy trì không khí cho Trọng Thiên, mệt giống như con chó, Tư Lăng liền có loại xúc động muốn cười to. Bình thường cá chỉ cần cách mỗi một phút nhàn nhã phun cái bọt khí là được, nhưng bởi vì cái đứa hung ác không ngừng áp bức nó phun bọt khí, quả thực chính là làm trâu làm ngựa cho đối phương.

Bất quá hành động này của Trọng Thiên cũng làm cho bọn họ hiểu nó được nó làm sao tránh thoát tìm kiếm của những tu sĩ Hóa Thần kia. Tiểu yêu thú bị thương, lại hòa lẫn với bong bóng khí của cá làm xáo trộn hết thảy, lẫn lộn nhận thức. Những tu sĩ cấp cao kia không rõ chân tướng căn bản sẽ không chú ý một con tiểu yêu thú trong biển. Bởi vì bọn họ muốn tìm là đại yêu thú viễn cổ cùng thánh thú Thượng Cổ, không phải là loại tiểu yêu thú tùy tùy tiện tiện liền có thể bóp chết này.

Cho nên nói, loại bản thể thú con hết sức có tính lừa gạt này của Trọng Thiên lại lừa người ta một trận, đùa giỡn những tu sĩ cao cấp kia đến mờ mịt.

Nhìn đi, loại tộc chúng nó chính là đức hạnh này, còn âm hiểm giả dối hơn cả nhân loại và hồ ly, lừa ai thì kẻ đó xui xẻo rồi. Thanh Long Thanh Tiêu nhịn không được mà mỉa mai cùng Tô Hồng Phi.

Khóe môi tươi cười của Tô Hồng Phi lập tức ngưng trệ, đột nhiên phát hiện mình ngẫu nhiên cũng có lúc cười không nổi. Hơn nữa, như thế nào lại cảm giác Thanh Tiêu gặp được đám người này thì đột nhiên hoạt bát rất nhiều chứ?

Trọng Thiên lúc này bị thương rất nặng, Tư Lăng nhìn mà cũng không đành lòng, hiếm được ôm nó vào trong lòng. Tuy rằng việc hắn muốn làm nhất là vứt Trọng Thiên vào túi linh thú cùng làm bạn với Tiểu Khôi, bất quá hậu quả quá thảm, chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ này.

Nếu tìm được Trọng Thiên, bọn họ liền không cần lưu lại đáy biển này cùng đám tu sĩ cấp cao đó diễn trò. Lại tiếp tục đi lại tìm kiếm vài ngày tại đáy biển, thấy có không ít tu sĩ cấp thấp tìm không được hành tung Bạch Hổ đành rời đi, bọn họ cũng cực có nhãn lực theo sát rời đi. Nơi này dù sao cũng là địa bàn Ma tộc, hai tộc còn đang giao chiến đó, vẫn nên bớt phóng túng lại một chút thì tốt hơn.

Mà những tu sĩ cấp cao kia lại tìm kiếm suốt nữa năm tại Biển Vô Tận, cuối cùng chỉ có thể thất bại bỏ cuộc. Biển Vô Tận rất nhanh lại khôi phục yên lặng như cũ.

/277

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status