Mọi nhìn thấy vẻ mặt bối rối lúng túng của An Quốc công phu nhân, trong lòng đều cảm thấy nghi hoặc, món đồ này rốt cuộc là gì vậy, mọi người đều nhìn về món đồ ở trong tay bà, là một miếng ngọc Kỳ Lân lục quang(phát ra ánh sáng màu xanh), nhìn chất liệu hẳn là thượng phẩm.
Lễ vật này có điểm gì đặc biệt sao?
Tề Thế Triều vô cùng sửng sốt, bởi vì ngọc Kỳ Lân này hắn cũng có một miếng, hắn đột nhiên nhìn Diệp Lăng Tịch, vẻ mặt giống như ăn phải ruồi bọ, "Ngươi là . . . . . . "
Diệp Lăng Tịch liền ngắt lời hắn, nhìn An Quốc công phu nhân mỉm cười nói: " Dì Ngọc, mẹ của con từng nói với con, muội muội tốt nhất ở kiếp này của bà là người, nếu có một ngày bà không còn nữa con nhất định phải hiếu kính với người, bởi vì người nhất định sẽ đối xử với con như nữ nhi thân sinh* vậy."(con gái ruột)
Nụ cười xinh đẹp này cực kỳ giống với nụ cười của nữ tử ấy trong hồi ức của bà, ánh mắt An Quốc Công phu nhân khẽ thay đổi, bàn tay bỗng run, miếng ngọc Kỳ Lân trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bà mấp máy môi, bỗng có một loại cảm giác giống như hóc xương cá vậy. Bà nhìn miếng ngọc Kỳ Lân, lại nhìn kiệu hoa phía trước, sắc mặt trầm xuống, "Hôn lễ ngày hôm nay, hủy bỏ!"
Hôn lễ bị hủy bỏ?! Mọi người đều nhìn An Quốc Công phu nhân bằng ánh mắt nghi hoặc. Bên trong kiệu, sắc mặt Diệp Thái Vi trắng nhợt, rốt cuộc không nhịn được mà xông ra.
"Hôn lễ này không thể hủy bỏ, mẹ, người làm sao có thể vì một nữ nhân không rõ lại lịch mà hủy bỏ hôn sự này, việc này liên quan đến thể diện của An Quốc Công phủ và Định Dương Hầu phủ, người không thể. . . . . . " Diệp Thái Vi vén khăn chùm đầu lên, nhìn An cuốc Công phu nhân nghiến răng nói, rồi chợt quay đầu trừng mắt với nữ nhân không rõ lai lịch kia, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tự tiếu phi tiếu kia thân thể nàng khẽ dao động, mắt bỗng trừng to, che miệng, sợ mình phát ra tiếng kêu sợ hãi, nàng ta, làm sao có thể là nàng ta.
Tề Thế Triều đỡ lấy Diệp Thái Vi, nhìn An Quốc Công phu nhân, nhíu mày nói:"Mẹ . . . . . . "
"Câm miệng, đường đường là thế tử của An Quốc Công làm sao có thể lấy một thứ nữ, nếu hôm nay Tịch nhi đã trở về rồi, mẹ sẽ chọn một ngày lành khác để các con thành hôn." An Quốc Công phu nhân trừng mắt nhìn Tề Thế Triều, nhìn cũng không muốn nhìn Diệp Thái Vi, rồi quay lại nói với Diệp Lăng Tịch,"Tịch nhi, con trở về từ khi nào vậy, thế mà dì Ngọc lại chẳng biết chút gì cả, nếu như dì Ngọc biết sớm một chút . . . . . . "
"Nếu như dì Ngọc biết sớm một chút sẽ thế nào? Sẽ không xảy ra việc ngày hôm nay ư? Dì Ngọc không cần phải áy náy, con vừa nói rồi, hôm nay con đến không phải để gây sự, con đến để tác thành cho Diệp nhị tiểu thư và Tề thế tử. Hôm này, miếng ngọc Kì Lân này đã vật về chủ cũ, con nghĩ từ nay về sau con và Tề gia của người cũng không còn bất kỳ liên hệ gì nữa rồi." Diệp Lăng Tịch mỉm cười, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy Diệp Lăng Tịch muốn đi, trong nháy mắt An Quốc Công phu nhân liền hoảng hốt, vội vàng tiến lên, giữ chặt nàng,"Tịch nhi đừng đi, việc này là do chúng ta làm không tốt, thế nhưng trong lòng của dì Ngọc con mới là thê tử của Thế Triều.
Ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Lăng Tịch và An Quốc Công phu nhân bỗng thay đổi, ngọc Kì Lân, tín vật định hôn của trưởng công chúa và Quốc Công phu nhân chính là ngọc Kỳ Lân, hơn nữa An Quốc Công phu nhân vừa mới gọi cô nương này là Tịch nhi, lẽ nào. . . . . .
"Diệp Lăng Tịch, ngươi vẫn còn mặt mũi để quay về sao!' Diệp Thái Vi bị An Quốc Công phu nhân làm mất mặt trước mọi người, bây giờ mới hoàn hồn, liền trút hết lửa giận lên người Diệp lăng Tịch. Nàng ta làm sao có thể trở về, nàng ta không phải . . . . . .
Diệp Lăng Tịch, trong nháy mắt ba chữ này đã chứng thực tất cả những ngờ vực trong lòng mọi người, mọi ánh mắt đồng thời dồn về bóng dáng màu tím nhạt kia, chẳng trách trước đó nàng lại chĩa mũi nhọn vào Tề thế tử và Diệp nhị tiểu thư, thì ra nàng là Diệp tam tiểu thư, mối hận đoạt phu(mối hận cướp chồng), khó trách Diệp tam tiểu thư lại mạnh miệng như vậy.
Tấn vương mỉm cười, nhìn về phía Diệp Lăng Tịch nói:"Thì ra là biểu muội, mấy năm không gặp, biểu muội đã trở lên duyên dáng yêu kiều như vậy rồi."
Lễ vật này có điểm gì đặc biệt sao?
Tề Thế Triều vô cùng sửng sốt, bởi vì ngọc Kỳ Lân này hắn cũng có một miếng, hắn đột nhiên nhìn Diệp Lăng Tịch, vẻ mặt giống như ăn phải ruồi bọ, "Ngươi là . . . . . . "
Diệp Lăng Tịch liền ngắt lời hắn, nhìn An Quốc công phu nhân mỉm cười nói: " Dì Ngọc, mẹ của con từng nói với con, muội muội tốt nhất ở kiếp này của bà là người, nếu có một ngày bà không còn nữa con nhất định phải hiếu kính với người, bởi vì người nhất định sẽ đối xử với con như nữ nhi thân sinh* vậy."(con gái ruột)
Nụ cười xinh đẹp này cực kỳ giống với nụ cười của nữ tử ấy trong hồi ức của bà, ánh mắt An Quốc Công phu nhân khẽ thay đổi, bàn tay bỗng run, miếng ngọc Kỳ Lân trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bà mấp máy môi, bỗng có một loại cảm giác giống như hóc xương cá vậy. Bà nhìn miếng ngọc Kỳ Lân, lại nhìn kiệu hoa phía trước, sắc mặt trầm xuống, "Hôn lễ ngày hôm nay, hủy bỏ!"
Hôn lễ bị hủy bỏ?! Mọi người đều nhìn An Quốc Công phu nhân bằng ánh mắt nghi hoặc. Bên trong kiệu, sắc mặt Diệp Thái Vi trắng nhợt, rốt cuộc không nhịn được mà xông ra.
"Hôn lễ này không thể hủy bỏ, mẹ, người làm sao có thể vì một nữ nhân không rõ lại lịch mà hủy bỏ hôn sự này, việc này liên quan đến thể diện của An Quốc Công phủ và Định Dương Hầu phủ, người không thể. . . . . . " Diệp Thái Vi vén khăn chùm đầu lên, nhìn An cuốc Công phu nhân nghiến răng nói, rồi chợt quay đầu trừng mắt với nữ nhân không rõ lai lịch kia, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tự tiếu phi tiếu kia thân thể nàng khẽ dao động, mắt bỗng trừng to, che miệng, sợ mình phát ra tiếng kêu sợ hãi, nàng ta, làm sao có thể là nàng ta.
Tề Thế Triều đỡ lấy Diệp Thái Vi, nhìn An Quốc Công phu nhân, nhíu mày nói:"Mẹ . . . . . . "
"Câm miệng, đường đường là thế tử của An Quốc Công làm sao có thể lấy một thứ nữ, nếu hôm nay Tịch nhi đã trở về rồi, mẹ sẽ chọn một ngày lành khác để các con thành hôn." An Quốc Công phu nhân trừng mắt nhìn Tề Thế Triều, nhìn cũng không muốn nhìn Diệp Thái Vi, rồi quay lại nói với Diệp Lăng Tịch,"Tịch nhi, con trở về từ khi nào vậy, thế mà dì Ngọc lại chẳng biết chút gì cả, nếu như dì Ngọc biết sớm một chút . . . . . . "
"Nếu như dì Ngọc biết sớm một chút sẽ thế nào? Sẽ không xảy ra việc ngày hôm nay ư? Dì Ngọc không cần phải áy náy, con vừa nói rồi, hôm nay con đến không phải để gây sự, con đến để tác thành cho Diệp nhị tiểu thư và Tề thế tử. Hôm này, miếng ngọc Kì Lân này đã vật về chủ cũ, con nghĩ từ nay về sau con và Tề gia của người cũng không còn bất kỳ liên hệ gì nữa rồi." Diệp Lăng Tịch mỉm cười, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy Diệp Lăng Tịch muốn đi, trong nháy mắt An Quốc Công phu nhân liền hoảng hốt, vội vàng tiến lên, giữ chặt nàng,"Tịch nhi đừng đi, việc này là do chúng ta làm không tốt, thế nhưng trong lòng của dì Ngọc con mới là thê tử của Thế Triều.
Ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Lăng Tịch và An Quốc Công phu nhân bỗng thay đổi, ngọc Kì Lân, tín vật định hôn của trưởng công chúa và Quốc Công phu nhân chính là ngọc Kỳ Lân, hơn nữa An Quốc Công phu nhân vừa mới gọi cô nương này là Tịch nhi, lẽ nào. . . . . .
"Diệp Lăng Tịch, ngươi vẫn còn mặt mũi để quay về sao!' Diệp Thái Vi bị An Quốc Công phu nhân làm mất mặt trước mọi người, bây giờ mới hoàn hồn, liền trút hết lửa giận lên người Diệp lăng Tịch. Nàng ta làm sao có thể trở về, nàng ta không phải . . . . . .
Diệp Lăng Tịch, trong nháy mắt ba chữ này đã chứng thực tất cả những ngờ vực trong lòng mọi người, mọi ánh mắt đồng thời dồn về bóng dáng màu tím nhạt kia, chẳng trách trước đó nàng lại chĩa mũi nhọn vào Tề thế tử và Diệp nhị tiểu thư, thì ra nàng là Diệp tam tiểu thư, mối hận đoạt phu(mối hận cướp chồng), khó trách Diệp tam tiểu thư lại mạnh miệng như vậy.
Tấn vương mỉm cười, nhìn về phía Diệp Lăng Tịch nói:"Thì ra là biểu muội, mấy năm không gặp, biểu muội đã trở lên duyên dáng yêu kiều như vậy rồi."
/15
|