Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1964: Tất cả cứ theo ý của bí thư mà làm!

/2140


Trung tâm huấn luyện của Sở công an tỉnh A được xây dựng vào những năm thập kỷ 90, sau đó vì để thích ứng với yêu cầu huấn luyện của cơ quan công an, lại tiến hành xây dựng và cải tiến thêm hai lần, phương tiện tương đối đầy đủ hết, hoàn cảnh nội bộ cũng rất tốt.

Căn phòng huấn luyện số 1 chỉ dùng để tập luyện cho các loại súng lục.

Biết được Liễu Tuấn muốn qua đây, căn phòng này đã được dọn sạch sẽ, bên trong im ắng, giày da đi lên mặt sàn bằng gỗ còn phát ra âm thanh dễ nghe.

Trang Quốc Thắng giới thiệu rằng, phòng huấn luyện số 1 thường đều sử dụng bia ngắm 50m và 30m, có chút khác so với sân huấn luyện quân sự. Cự ly sát thương hữu hiệu của súng cảnh sát cũng chỉ khoảng 50 m, ngoài 100m thì không có ý nghĩa thực chiến bao nhiêu.

Liễu Tuấn vừa nghe vừa mỉm cười gật đầu.

"Bí thư, hiện tại sẽ bắn mất phát? Hiện tại cơ quan công an chủ yếu là phân phối súng lục quân dụng kiểu 92."

Đi tới trước tấm bia số 1, Trang Quốc Thắng mỉm cười nói.

Trên bia đã đặt một thanh súng lục, thân súng màu xanh. Trang Quốc Thắng đơn giản giới thiệu, loại súng lục kiểu 92 này là súng lục quân dụng thế hệ mới trong nước. Tính năng tương đối tiên tiến, kết cấu mới mẻ độc đáo, độ tin cậy cao. So với súng lục quân dụng truyền thống thì chứa được nhiều đạn hơn, băng đạn có hai hàng để cung cấp đạn, tổng cộng 15 viên. Súng lục quân dụng trước đây thường chỉ có 8 viên.

Loại súng lục này uy lực rất lớn, nếu làm súng lục quân dụng quả thật rất tốt, nhưng nếu làm súng cảnh sát thì tựa hồ uy lực thừa thãi quá. Dù sao tác dụng của súng lục quân dụng khác với tác dụng của súng cảnh sát.

Tuy nhiên những điều này Trang Quốc Thắng không nhắc tới với Liễu Tuấn.

Ngày hôm nay Liễu Tuấn qua đây cũng không phải muốn cùng hắn nghiên cứu súng ống.

Liễu Tuấn tiện tay cầm lấy khẩu súng kiểu 92, cầm trong tay suy nghĩ một chút, đoạn vừa cười vừa nói: "Loại súng này lực sát thương như vậy là đủ rồi, nhưng tại khu dân cư thì không tiện sử dụng. Chúng ta không phải đã nghiên cứu ra một loại súng chuyên dành cho cảnh sát hay sao? Kiểu chuyển luân, nghe nói có thể bắn ra hai loại đạn. Lý niệm thiết kế này rất hay, nếu như dùng đạn cao su bắn nơi công cộng, cũng không đến mức ngộ thương đến quần chúng."

Trang Quốc Thắng không ngờ Liễu Tuấn cũng quan tâm đến vấn đề này, lập tức mỉm cười nói: "Bí thư thực sự là hiểu sâu biết rộng, có ý nghĩ toàn cục. Loại súng này vừa mới nghiên cứu chế tạo thành công, tạm thời chưa được trang bị. Nếu như bí thư thích, tôi sẽ bảo người mang qua đây hai khẩu cho bí thư thử nghiệm."

Liễu Tuấn khoát tay nói: "Ha ha, tùy tiện nói thôi, không cần phiền phức như vậy. Nếu thật sự muốn bắn bia thì dùng súng lục quân dụng tương đối hăng hái hơn."

Nói rồi, Liễu Tuấn giơ súng lên, nhắm về phía trước.

Người phụ trách vẫn luôn khẩn trương đi theo bên cạnh, lúc này hắn vội vã nhắc nhở: "Liễu bí thư, mời ngài đeo máy trợ thính trước ạ. . ."

Ở nơi tương đối kín đáo này mà sử dụng súng, tiếng súng sẽ rất lớn, cũng không nên chấn cho ù cái lỗ tai của bí thư Tỉnh ủy.

Liễu Tuấn cười cười đặt súng xuống, nói với Trang Quốc Thắng: "Đồng chí Quốc Thắng, cùng bắn đi?"

"Được, bí thư có lệnh, đương nhiên phụng bồi!"

Trang Quốc Thắng cũng không nhún nhường, đi đến bia ngắm số 2 bên cạnh, đeo vào máy trợ thính. Mặc dù ngày hôm nay Liễu Tuấn qua đây bắn súng chỉ là vì muốn bầu không khí nói chuyện với hắn được sôi nổi hơn, nhưng Liễu Tuấn đã có hứng thú này, Trang Quốc Thắng tự nhiên phải chơi cùng.

Hồ Hạo Nhiên tiến lên một bước đeo máy trợ thính cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn giơ súng lên, lần thứ hai nhắm vào bia ngắm. Dựa theo phân phó của Trang Quốc Thắng, hiện tại trên sân đều là bia 30m. Chưa bao giờ nghe nói Liễu bí thư có sở thích tập bắn, phỏng chừng trình độ rất thường. Môn bắn súng tuy nói phải có thiên phú, nhưng then chốt vẫn phải nỗ lực luyện tập. Chắc hẳn Liễu bí thư cũng sẽ không có tiềm chất thiện xạ, vậy nên cứ chơi 30m cho an toàn. Thành tích tuy kém hơn cũng không sao, nếu như bắn không trúng, thì thể diện của Liễu bí thư biết để đâu?

Liễu Tuấn cũng chỉ nhắm một chút, liền giơ súng bắn ra, lập tức bắn sạch 15 viên đạn. Biểu hiện trên bảng điện tử cho thấy, 15 viên đạn của Liễu bí thư bắn được 112 điểm. Bia 30m, bình quân không được 7 điểm 1 viên, thành tích như vậy quả thực không tốt lắm, Hồ Hạo Nhiên nhịn không được quay đầu đi.

Cũng may cuối cùng thì cũng không có viên nào bị trật khỏi bia ngắm, mặt mũi của Liễu bí thư cũng không có trở ngại.

Trang Quốc Thắng bắn chậm hơn Liễu Tuấn nửa nhịp, 15 viên đạn được tổng cộng 123 điểm, bình quân trên 8 điểm 1 viên, coi như cũng được. Kỳ thực Trang Quốc Thắng mặc dù không phải xuất thân từ quân cảnh, sau khi đảm nhiệm bí thư Chính pháp ủy kiêm Sở công an của tỉnh A, bình thường hay đến nơi đây tập bắn, kỹ thuật bắn quả thực khá tốt, thường ngày bất cứ lần bắn nào cũng tốt hơn lần này. Thành tích bắn ra như thế, đương nhiên là vì chú ý đến thể diện của Liễu bí thư. Nếu hắn bắn ra bình quân trên 9 điểm, há chẳng phải là cố ý muốn làm Liễu bí thư mất mặt còn gì? Tuy nhiên nếu bắn quá kém, lại còn thua cả Liễu bí thư, vậy cũng không thích hợp. Thân là người cầm lái cơ quan công an một tỉnh, kỹ thuật bắn không thể tệ đến nông nỗi như vậy mà? Huống chi Liễu Tuấn biết hắn bình thường tới luyện tập, vết tích nhân nhượng không thể rõ ràng quá.

"Ha ha, tốt, đồng chí Quốc Thắng quả nhiên bắn rất giỏi."

Liễu Tuấn không giận chút nào, vừa cười vừa nói.

Trang Quốc Thắng cười nói: "Cũng chỉ là quen tay hay việc, trình độ nghiệp dư thôi, không thể so sánh với các đồng chí cùng ngành khác được."

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Việc này rất bình thường, làm lãnh đạo, mọi thứ không cần phải giỏi hơn các đồng chí cùng ngành. Nếu bảo Gia Cát Lượng lên ngựa giết địch, thì cũng không hiện thực."

"Bí thư chỉ bảo rất phải. . .Làm thêm một lần nữa đi?"

"Được thôi!"

Liễu bí thư hình như rất hăng hái, quả nhiên lại đổi một băng đạn khác.

Lần này, Trang Quốc Thắng cũng không bắn cùng, chỉ ở ở một bên xem rồi vỗ tay.

Thắng bí thư Tỉnh ủy, loại sự tình này cũng chỉ nên làm một lần thôi.

"Đồng chí Quốc Thắng, ngồi đi rồi nói chuyện."

Liễu Tuấn đặt súng xuống, mỉm cười mời.

Trong lòng Trang Quốc Thắng khẽ run lên, biết Liễu Tuấn muốn nói chính sự, hắn cũng mỉm cười gật đầu.

Liễu bí thư muốn nói chuyện với Trang bí thư, người phụ trách trung tâm lập tức dẫn hai vị lãnh đạo đến một gian phòng nghỉ ở bên cạnh. Gian phòng này lắp đặt thiết bị rất sa hoa, rất rõ ràng là chuyên cung cấp cho lãnh đạo nghỉ ngơi. Bởi vì Trang Quốc Thắng có sở thích tập bắn, trung tâm tự nhiên sẽ đặc biệt chuẩn bị cho hắn một phòng nghĩ rất ra hồn.

Trước đây, Trang Quốc Thắng cũng bình thường cùng các đồng chí lãnh đạo của pháp viện, viện kiểm sát tỉnh nói chuyện ở đây.

Biết Trang Quốc Thắng thường xuyên qua đây, một số nhân vật đầu não của bộ môn chính pháp cũng bình thường qua đây chơi cùng.

Đây cũng là thái độ bình thường trên quan trường.

Người phụ trách tự mình dâng cho cho hai vị lãnh đạo, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.

"Đồng chí Quốc Thắng, mấy năm nay bộ môn chính pháp dưới sự lãnh đạo của đồng chí, trên công tác đã đạt được thành tích rất tốt. . . Tình huống trị an trên toàn tỉnh đã có sự chuyển biến tốt đẹp, tần suất phá án cũng vững bước đề cao, điều này rất không dễ dàng, đồng chí Quốc Thắng đã tổn hao không ít tâm tư."

Sau khi Liễu Tuấn ngồi xuống, chủ động đưa cho Trang Quốc Thắng một điếu thuốc và mỉm cười nói.

Trang Quốc Thắng vội mồi thuốc cho Liễu Tuấn, khiêm tốn nói: "Đây đều là Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy có cách lãnh đạo, chúng tôi chẳng qua là làm tròn chức trách của mình mà thôi. Nhiều mặt vẫn còn làm chưa đầy đủ, mời bí thư nhiều hơn phê bình."

Bởi vì Liễu Tuấn không lâu vẫn là tỉnh trưởng, Trang Quốc Thắng liền tận lực bỏ thêm ba chữ "chính phủ tỉnh", quy kết công lao có cách lãnh đạo cho đồng chí Liễu Tuấn, có thể thấy được tâm tư vô cùng kín đáo.

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Chủ yếu vẫn là kết quả nỗ lực công tác của đồng chí Quốc Thắng và các đồng chí cảnh sát."

Trang Quốc Thắng liền nở nụ cười khiêm tốn.

"Đồng chí Quốc Thắng, tôi dự định sắp tới sẽ tiến hành một số điều chỉnh đối với một số cương vị, muốn trưng cầu ý kiến của đồng chí một chút, nhất là điều chỉnh về một số cán bộ cá biệt của cơ quan chính pháp, hy vọng có thể đạt được nhất trí với đồng chí."

Liễu Tuấn cũng không chào hỏi nhiều, sau khi khích lệ Trang Quốc Thắng vài câu, liền đi vào ngay chính đề.

Cũng chính là đối với mấy thành viên trong ban của Trang Quốc Thắng nên Liễu Tuấn mới khách khí thế, nếu như đối diện chính là Lưu Quang Hưng hay Sài Thiệu Cơ, Liễu Tuấn đã sớm đi thẳng vào vấn đề, cũng sẽ không có chuyến đến trung tâm huấn luyện.

Trang Quốc Thắng hình như sớm đã chuẩn bị tâm lý, trên mặt không hề có vẻ kinh ngạc, vừa cười vừa nói: "Mời bí thư chỉ thị."

"Ha ha, chỉ thị thì chưa cần nói. Tôi thấy, đồng chí Vương Bác đã công tác tại TP.Tống Đô thời gian tương đối dài, nên gọi về sở tỉnh thì thích hợp hơn. Đồng chí Chu Tại Thiện có tuổi cũng đã gần đến tuyến, Vương Bác nên sớm qua đây làm quen với công tác cũng tốt."

Trước đây, Liễu Tuấn đã từng đề nghị Vương Bác trở về Sở công an tỉnh, đảm nhiệm phó sở trưởng chủ quản công tác trị an, nhưng bị Lưu Phi Bằng chặn lại. Hiện tại tính trực tiếp để Vương Bác tiếp nhận phó sở trưởng Thường vụ sở tỉnh, chức vụ của Chu Tại Thiện.

Trang Quốc Thắng không chút do dự, lập tức gật đầu: "Ừm, năng lực công tác của đồng chí Vương Bác rất mạnh, kinh nghiệm cũng rất phong phú, để đồng chí Vương Bác thế chỗ đồng chí Chu Tại Thiện, tôi cho rằng rất thích hợp."

Hiện tại nếu bí thư Tỉnh ủy tỉnh A đã là Liễu Tuấn, khẳng định không thể khoan nhượng bên trong cơ quan công an không có một cán bộ chi chính của mình. Biết rõ ngăn không được, Trang Quốc Thắng hà tất cố làm kẻ ác, rồi khiến cho Liễu Tuấn không vui?

Liễu Tuấn gật đầu: "Mặt khác, tình huống của lão Tưởng sở Tư pháp cũng không khác Chu Tại Thiện. Có phải cũng nên an bài một đồng chí trẻ tuổi hơn không? Tôi thấy đồng chí Mạnh Kế Lương rất được, ý kiến của đồng chí thế nào?"

Trang Quốc Thắng thoáng trố mắt.

Đề bạt Vương Bác vẫn nằm trong dự liệu của hắn, nhưng để Mạnh Kế Lương đi thay thế sở trưởng sở Tư pháp thì lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Dù cho ai cũng biết, Mạnh Kế Lương là bạn thân của Uông Quốc Chiêu, đã bị đá ra ngoài đoạn thời gian. Tại sao Liễu Tuấn lại bỗng nhiên nhớ tới hắn?

Trang Quốc Thắng không trả lời ngay, suy nghĩ một chút mới nói: "Trước đây Mạnh Kế Lương chưa từng công tác qua tại hệ thống Tư pháp, ý kiến của cá nhân tôi thì lại cảm thấy đồng chí Hoa Viễn Hàng của Tiềm Châu thì càng thích hợp hơn. Dù sao trước đây Hoa Viễn Hàng công tác tại ngục giam, nên sẽ quen thuộc công tác tư pháp hơn."

Chưa có làm rõ nguyên nhân Liễu Tuấn muốn "trọng dụng" Mạnh Kế Lương, Trang Quốc Thắng liền rất cẩn thận, đưa ra một cán bộ chi chính khác của Liễu Tuấn, coi như là thử dò xét. Hoa Viễn Hàng là con trai của bí thư Chính pháp ủy Tỉnh ủy tiền nhiệm Hoa Quân, sau đó Hoa Quân Đình được điều nhiệm phó bộ trưởng Công an. Hoa Viễn Hàng hiện tại là Thường ủy Thành ủy Tiềm Châu, bí thư Chính pháp ủy kiêm cục trưởng cục Công an. Cũng may năm ngoái Hoa Quân Đình đã lui tuyến hai, điều nhiệm Hoa Viễn Hàng đến sở trưởng sở Tư pháp tỉnh, điều này sẽ không tính là phạm vào kiêng kị.

/2140

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status