Trên đời này không có người đàn ông nào tốt cả, không biết lúc nào anh mới có thể làm cho Văn Dĩ Sanh hiểu được điều này?
Những suy nghĩ đen tối ẩn giấu trong đầu bọn họ còn nhiều hơn vi khuẩn trong cơ thể con người, tất nhiên, đây chỉ là cách nói hơi khoa trương của anh thôi.
Sau đó Ôn Chấp cảm thấy rất hối hận khi đã đưa cô đi luyện tập vũ đạo ở Phồn Tinh, nhưng anh không thể thể hiện ra ngoài.
Dù cho bây giờ Văn Dĩ Sanh bước lên sân khấu, anh cũng không được thể hiện chút cảm xúc bất mãn nào, nhưng anh không chắc liệu chân cô hoặc một bộ phận nào đó trên cơ thể có gặp sự cố bất ngờ ảnh hưởng đến việc nhảy múa hay không.
Ôn Chấp có hàng trăm cách để khiến Văn Dĩ Sanh không thể nhảy múa mà không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.
Nhưng tạm thời anh sẽ không làm như vậy, chuyện đó quá xấu xa, anh chỉ suy nghĩ một chút thôi chứ không phải là kẻ biến thái
Ôn Chấp chớp chớp mắt che giấu những suy nghĩ đáng sợ kia đi, anh dịu dàng hỏi "Sao bỗng dưng lại nghĩ đến vấn đề này? Câu trả lời của anh có hơi… bá đạo không?"
Văn Dĩ Sanh suy nghĩ một chút rồi trả lời "Ừm… có hơi bá đạo, nhưng cũng là chuyện bình thường, miễn là bạn gái tương lai của anh có thể chấp nhận việc anh tuyên bố chủ quyền trước đám đông là được."
Ôn Chấp "…"
Chỉ hơi bá đạo thôi sao? Anh nghĩ câu trả lời của mình đã đủ thẳng thắn rồi.
Nếu Văn Dĩ Sanh biết được suy nghĩ thật sự trong lòng anh, có lẽ cô sẽ hoảng sợ khóc và chạy trốn luôn.
Kể từ đêm mơ thấy khoảnh khắc bị cưỡng ép đó, Văn Dĩ Sanh chưa từng gặp lại những cơn ác mộng giống như vậy, dòng chữ lạ lùng xuất hiện trong quyển sổ khiến cô không thể nào hiểu nổi.
Câu hỏi đó là để thăm dò Ôn Chấp, rõ ràng câu trả lời của anh không có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao Văn Dĩ Sanh vẫn cảm thấy lo lắng…
Ngày hôm sau đến trung tâm vũ đạo Phồn Tinh, Ôn Chấp không đi cùng Văn Dĩ Sanh nữa, người đưa cô đi là tài xế mà cô đã gặp lần đầu tại biệt thự nhà họ Ôn, anh ta một chàng trai trẻ có làn da hơi ngăm, tính tình rất hòa đồng.
Tài xế Thiệu Nghĩa nhìn vào gương chiếu hậu, nở nụ cười chân thành nói "Khi cô Văn lần đầu đến nhà họ Ôn còn khóc trên xe, tôi đã nói rằng những chuyện trong ác mộng sẽ ngược lại với hiện thực, cuộc sống sau này của cô ở nhà họ Ôn nhất định sẽ tốt đẹp và thuận lợi, tôi nói không sai chứ?"
Văn Dĩ Sanh đang đeo tai nghe nghe tiếng Anh nên cô không nghe thấy tài xế đang nói gì, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh ta.
Cô ngẩng đầu cười với tài xế và tiếp tục nghe học khẩu ngữ.
Mặt Thiệu Nghĩa hơi đỏ, rất nhanh anh ta đã thu hồi tầm mắt và nhìn đường đi.
Thời gian học ở Phồn Tinh bắt đầu từ 8 30 đến 11 30, lúc Văn Dĩ Sanh đến mới 8 giờ, vẫn chưa có nhiều học viên tới đây.
Cô đi thẳng đến phòng thay đồ để thay quần áo, bỗng nghe thấy tiếng một cô gái trẻ vui vẻ gọi "Dĩ Sanh "
Văn Dĩ Sanh theo phản xạ quay đầu lại, đó là Chung Nguyệt Nhi.
Cô ta ăn mặc rất rực rỡ và trẻ trung, chạy đến trước mặt Văn Dĩ Sanh, mỉm cười tỏ ra thân thiện dễ thương nói "Cậu cũng đến sớm như vậy à."
Văn Dĩ Sanh lịch sự gật đầu "Ừm."
|
/614
|

