Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 69

/100


La Kiều bị Mông Đế ôm về lãnh địa, hai tiểu liệp báo theo sát phía sai. Bốn con báo đi ngang qua nhà thỏ đá cùng sóc đất, phản ứng đầu tiên của nhóm thỏ thỏ đá là lập tức trốn vào khe đá hoặc lùm cây, sóc đất quan sát một hồi, thẳng tới khi nhận ra đó là con liệp báo từng cột đuôi bắt nạt mình thì lập tức mang vợ cùng đám nhỏ chui về hang động. Cáo tai to núp trong bụi cỏ trao đổi với con mèo đồng cỏ ở bên cạnh, con hoa báo đực kia vì sao lại ôm liệp báo, lại còn là đực nữa a?

“Này cũng không có gì kỳ quái, năm nay việc lạ đặc biệt nhiều, đoạn thời gian trước không phải có cả một con liệp báo thích ở truồng chạy rông sao?

Mèo đồng cỏ mụ mụ giao con chuột đồng vừa bắt được cho đứa con, nó cảnh giác nhìn cáo tai to, tám là một chuyện nhưng vẫn phải đề phòng con cáo tai to thích ăn sâu này nhất thời nổi hứng cướp đoạt thực vật của đứa con.

Theo tin tức từ chỗ chó rừng, mấy hôm trước thế nhưng còn có liệp báo bắt cá ăn! Hơn nữa còn là cá nheo! Vì thế mèo đồng cỏ mụ mụ cho rằng mình phải đề cao cảnh giác trước mặt cáo tai to!

Lại nói tiếp, ở truồng, ăn cá, sao toàn là liệp báo thế kia?

Cáo tai to cùng mèo đồng cỏ nhìn nhau, thật không thể hiểu nỗi.

La Kiều bị Mông Đế ôm vào lòng cũng không biết mình đã trở thành diễn viên chính trong câu chuyện bát quái. Cậu thu vuốt nằm ngửa trong lòng Mông Đế, ngoan ngoãn hệt như một con mèo nhỏ.

Cậu cũng không muốn hình dung chính mình như vậy, nhưng vì muốn Mông Đế tạm thời quên đi cái gọi là ‘ưu đãi’, vẫn nên ngoan một chút thì tốt hơn. Chẳng sợ làm ra bộ dáng này thật mất hết mặt mũi, ít nhất so với bị gì kia vẫn tốt hơn đi? Cậu tuyệt đối không muốn nếm trải thêm một lần kinh nghiệm thảm khốc như vậy nữa!

Mông Đế không để ý tới tâm tư của La Kiều, nó trực tiếp đưa cậu cùng hai tiểu liệp báo trở về núi đá. Nơi này khắp nơi đều là mùi liệp báo, La Sâm cùng La Thụy cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, La Kiều thì vẫn khẩn trương như cũ.

Mông Đế lần đầu tiên đi vào hang động cư trú của La Kiều cùng hai tiểu liệp báo, nó đặt La Kiều lên đống cỏ khô, liếm liếm tai cậu: “Ta lập tức quay lại.”

Hai tiểu liệp báo thấy Mông Đế rời đi thì lập tức bổ nhào lên người La Kiều, tính uy hiếp của hoa báo quá mãnh liệt, chỉ cần Mông Đế không muốn, bọn nó căn bản không dám tiếp cận La Kiều.

“Ba ba, ta chán ghét con hoa báo kia.” La Kiều vừa cọ cằm La Kiều vừa nói: “Nó luôn giành ba ba!”

“Ta cũng chán ghét! Hoa báo là thiên địch!” La Sâm kiên định đứng cùng trận tuyến với đứa em.

Đối với chuyện này, La Kiều thật bất đắc dĩ. Cậu không nghĩ tới việc làm hai tiểu liệp báo thay đổi cái nhìn với hoa báo, dù sao Mông Đế không có nghĩa là tất cả hoa báo, muốn Mông Đế thay đổi thì lại càng là chuyện không tưởng.

Nhưng tình huống trước mắt quả thật làm cậu có chút đau đầu.

Chẳng lẽ, đây chính là cái gọi là mâu thuẫn không thể thỏa hiệp giữa đứa nhỏ cùng cha dượng sao?

Khỉ! Mông Đế là cha dượng, vậy cậu là cái gì? !

La Kiều bị tư tưởng của chính mình làm hoảng sợ tới lộn mèo ngược về sau, làm một động tác yêu cầu độ khó cực cao là nhảy lên xoay người ba trăm sáu mươi độ, chờ đến lúc đáp xuống đất bằng thì lại phát hiện mình không phải đang ở trên cây… lọt vào tầm mắt là một mảng cỏ khô!



Đàn linh dương đầu bò đã đi rất xa, Mông Đế không có khả năng đuổi theo. Huống chi bên bờ sông còn có sư tử, nó phải tìm kiếm mục tiêu khác.

Đặc tính kén ăn của liệp báo làm hoa báo chưa bao giờ biết kén ăn thật đau đầu. Nếu không phải La Kiều chỉ ăn được thịt tươi, nó có thể kéo hai con linh dương đầu bò giấu trên cây xuống cho cậu ăn. Nhưng hiện giờ, nó lại phải đi bắt con mồi, hơn nữa còn phải không được quá lớn, dễ dàng mang đi. Giống như con lợn warthog bắt lần trước vậy.

“Thật hao tâm tổn trí mà…”

Mông Đế leo lên một gốc hòe gai, quan sát xung quanh tìm kiếm tung tích linh dương nhưng không thu hoạch được gì. Lúc leo xuống thì thấy cách đó không xa có một con sóc đất lén chui ra khỏi hang.

“Liệp báo ăn thứ này không?”

Hoa báo từ trước đến nay không kén ăn, sóc đất cũng là món điểm tâm không tệ. Mấu chốt là, liệp báo có ăn được hay không?

Mông Đế ẩn mình trong bụi cỏ cao, vì vấn đề đơn giản này mà rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm thỏ hoang hoặc lợn warthog con. Ít nhất nó từng thấy La Kiều ăn hai thứ này.

Nhóm sóc đất giơ cao cái đuôi to đảm trương nhiệm vụ làm dù che nắng, hoàn toàn không hay biết bọn nó vừa may mắn tránh được một kiếp. Chỉ mới vài phút trước, một con hoa báo đực núp trong bụi cỏ chỉ cách đó không đến hai mươi mét tính toán bắt một con trong số bọn nó làm bữa cơm cho liệp báo.

Kết quả thỏ hoang cùng lợn warthog đều không xuất hiện, Mông Đế ở một lùm cây phát hiện một con linh dương Madoqua. Loại linh dương này tuy nhỏ nhưng hương vị cũng không tệ.

Con mồi bị Mông Đế nhắm trúng rất hiếm khi có thể đào thoát, con linh dương Madoqua này cũng không ngoại lệ.



La Kiều nhàm chán nằm trên đống cỏ khô nhìn hai tiểu liệp báo chơi đùa, liệp báo ấu tể tám tháng tuổi một khi ăn no rất thích truy đuổi nhau.

“Ba ba, chúng ta cùng chơi đi.”

La Thụy nâng hai chân trước khoát lên lưng La Kiều, La Sâm bắt chước động tác đi săn mà bổ nhào lên đầu cậu. Con linh dương con La Kiều bắt được trước đó là cơ hội huấn luyện đi săn rất tốt cho hai tiểu liệp báo, cứ việc con linh dương đáng thương hiện giờ đã nằm trong bụng bọn nó, bất quá nhiệt tình luyện tập đi săn của La Thụy cùng La Sâm vẫn tăng vọt như cũ.

Lúc Mông Đế trở về liền nhìn thấy ba con liệp báo lại lăn thành một đoàn, tuy La Kiều vẫn đói bụng, không có sức, nhưng chơi với đám nhỏ một lúc vẫn không thành vấn đề.

Con linh dương Madoqua bị Mông Đế quăng tới trước mặt La Kiều vẫn còn sống, tuy đã hấp hối nhưng quả thật vẫn còn thở.

“Cho ta sao?”

“Hỏi thừa.” Mông Đế vẫy vẫy cái đuôi, liếm liếm khóe miệng La Kiều, hai tiểu liệp báo lập tức ra sau lưng cậu: “Ngươi không phải chỉ ăn thịt tươi thôi sao?”

La Kiều vươn móng vuốt đẩy đẩy con linh dương Madoqua một chút, tuy không thể nhúc nhích nhưng nó vẫn kêu một tiếng, thậm chí còn giãy giụa muốn đứng dậy, điều này làm La Kiều có chút giật mình, phụ cận lãnh địa của cậu không có linh dương Madoqua, Mông Đế làm sao quơ được? Quan trọng hơn là: “Ngươi thế nhưng có thể mang nó còn sống về đây.”

“Này có gì khó.” Mông Đế sẽ không nói cho La Kiều biết, mang theo con mồi sống băng qua thảo nguyên thật sự không phải chuyện dễ. Nhưng là giống đực thì nên biểu hiện nam tính một chút. Bất quá có lợi thì không thể không lấy: “Ăn đi. Ăn xong rồi mới có sức…”

La Kiều đã khẩn cấp cắn cổ linh dương, chấm dứt mạng sống của nó, vì thế cậu hoàn toàn không nghe thấy câu cuối cùng của Mông Đế.

Sơ ý là phải trả giá rất lớn.

Linh dương Madoqua không lớn nhưng cũng đủ cho La Kiều ăn no, bụng La Sâm cùng La Thụy vẫn còn phình to, nhưng ngửi thấy mùi thịt vẫn chảy nước miếng. Bất quá con mồi này do Mông Đế bắt, bọn nó không thể tùy tiện động vào, trừ phi La Kiều cho phép bọn nó ăn.

“Đến ăn một chút đi.”

Có lẽ ánh mắt hai tiểu liệp báo quá mức nóng bỏng, La Kiều dứt khoát để bọn nó tới ăn cùng. Mông Đế có chút bất bình, đây là nó quơ được, sao không gọi nó ăn chung?

“Không đủ, với lại ngươi lại đâu có thiếu chút thịt này a.” La Kiều trả lời thật trong sáng, còn bổ sung thêm một câu: “Không phải ngươi luôn ăn riêng à?”

Mông Đế nhìn La Kiều, có cảm giác đối phương thật không biết phải trái.

Không thiếu thức ăn cùng mời nó ăn có gì mâu thuẫn chứ? Có sao?

Huống chi, hoa báo chưa bao giờ chủ động chia sẻ con mồi với kẻ săn mồi khác, trừ phi là mẹ con. Nó không phải lần đầu tiên cho La Kiều con mồi, chẳng lẽ con liệp báo này vẫn chưa hiểu? !

Mông Đế càng nghĩ càng cảm thấy mình bị lỗ, hơn nữa còn là lỗ nặng! Cho dù nó thích sự ngốc nghếch của con liệp báo này, nhưng không có nghĩa nó chấp nhận miễn cưỡng bản thân!

Ánh mắt Mông Đế nguy hiểm híp lại, La Kiều há to mồm ăn linh dương Madoqua, ngay cả hai tiểu liệp báo đã ẩn ẩn phát run nhưng La Kiều vẫn ăn ngấu nghiến như trước.

Ai biết bữa cơm sau này vào lúc nào chứ? Bị trừng mắt cũng không mất đi miếng thịt nào, hiện giờ quan trọng nhất là ăn cơm!

Không thể không thừa nhận, loại cá tính này của La Kiều đôi khi thật sự có thể làm người ta tức chết. Hay nói đúng hơn là làm báo tức chết?

Sau khi La Kiều ăn no, cậu bảo hai tiểu liệp báo qua một hang động khác nghỉ ngơi, nơi đó cũng rất bí mật. Bản thân thì biến hóa hình thái, dùng cỏ khô cuộn số nội tạng, xương cốt cùng da lông ăn còn thừa đi vứt bỏ, còn ôm về một mớ cỏ khô mới trải trong hang để che đậy hương vị con mồi.

Lúc La Kiều làm việc này, Mông Đế vẫn nằm cạnh cửa vào quan sát, thẳng đến khi cậu bận rộn xong, dựa vào vách hang ngồi xuống thì Mông Đế đứng lên, lắc lư đi qua, nói: “Vội xong rồi?”

“Ừ.”

Mông Đế vươn móng vuốt đè lên cỏ khô: “Thoạt nhìn thực thoải mái.”

“Đương nhiên.”

“Tốt lắm.”

Tốt lắm?

Lúc La Kiều ý thức được có chút không thích hợp thì Mông Đế biến về hình người đã đè cậu lên đống cỏ, một bàn tay nâng sau gáy La Kiều, hung hăng hôn lên môi cậu.

“Ngô…”

La Kiều sửng sốt trừng to mắt, theo bản năng đưa tay đẩy bả vai Mông Đế, bất quá đối phương không hề nhúc nhích tẹo nào. Càng đáng giận chính là vị mỹ nhân này lại dùng đầu gối tách hai đùi cậu, một tay giữ chặt sau gáy, tay kia thì túm lấy thắt lưng, hai đôi môi thì thủy chung không hề tách ra.

La Kiều bắt đầu may mắn, hên mà khả năng hô hấp của cậu lớn a.

Hai đôi môi ma sát, một sợi chỉ bạc từ khóe miệng La Kiều chảy xuống, Mông Đế rốt cuộc buông tha môi cậu, đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua khóe môi, dọc theo cằm trượt xuống cổ, răng nanh sắc bén một lần nữa nhắm ngay cổ họng.

Loại cảm giác bị cắn cổ cũng không tốt đẹp lắm, bất quá từ động tác này của Mông Đế, La Kiều lại cảm nhận được một loại khoái cảm nguy hiểm.

Đây là thiên tính của dã thú sao?

La Kiều không biết.

Cậu theo bản năng ngửa đầu lên, càng giãy giụa nhiều hơn. Bất quá vì cậu phản kháng mà Mông Đế lại càng hưng phấn hơn, mắt thấy đối phương lần thứ hai biến thành báo, La Kiều nhìn một cái, khoái cảm linh tinh lập tức mọc cánh bay phần phật, kinh nghiệm thảm khốc lần trước đã lấp đầy suy nghĩ, La Kiều vươn tay, đặt móng vuốt lên cổ Mông Đế.

“Buông!”

Động tác của Mông Đế không hề ngừng lại, nó thậm chí càng đè thấp cơ thể, bất quá vẫn duy trì hình người, không còn biến về hoa báo.

“Ta nói, buông!”

Âm thanh La Kiều có chút run rẩy, tay Mông Đế dọc theo bắp đùi cậu chạy xuống, không hề trốn tránh.

“Không.” Mông Đế ngẩng đầu, ánh mắt vàng nhạt nhìn La Kiều, nắm bàn tay La Kiều đang đặt trên cổ mình lên, cắn đầu ngón tay cậu, đầu lưỡi liếm qua móng vuốt sắc bén: “Ta muốn giao phối với ngươi.”

“Ta không đồng ý!”

“Ta không trưng cầu ý kiến của ngươi.”

“…”

La Kiều nhất thời nghẹn lại, đỉnh đầu cơ hồ sắp bốc khói.

Mông Đế cũng không để ý nhiều, một tay túm cái chân thon dài của La Kiều gác lên vai, một ngụm cắn lên cổ họng cậu. Cảm nhận được nguồn nhiệt nơi nào đó, La Kiều lập tức cứng người, vội vàng túm lấy tóc Mông Đế, kéo đầu đối phương rời khỏi cổ mình.

“Còn không nguyện ý?”

“Không…” La Kiều muốn nói mình thật không muốn, nhưng rõ ràng con hoa báo này sẽ không nghe mình, vậy ít nhất cũng phải làm mình dễ chịu một chút: “Ta có điều kiện.”

“Nói.”

“Không được biến thành hoa báo!” La Kiều hung tợn cắn một ngụm lên cằm Mông Đế: “Lúc làm, tuyệt đối tuyệt đối không được biến thành hoa báo!”

Mông Đế nghiêng đầu: “Này rất khó đảm bảo…”

“Không đáp ứng ta liền cắn ngươi!” Cắn chết ngươi luôn!

“…Được rồi.” Nó sẽ cố gắng.

La Kiều có được đáp án mình muốn liền chủ động vươn tay vòng lấy cổ Mông Đế, nếu nhất định bị gì kia thì dứt khoát chủ động một chút đi. Dù sao cũng là mỹ nhân, đối xử với cậu cũng không tệ, bản thân cũng thích đối phương, thấy thế nào cũng không có hại.

Điều kiện tiên quyết là, xước rô cùng thú nhân này nọ tuyệt đối không thể có!

La Kiều chủ động lấy lòng Mông Đế, nó lại một lần nữa cắn cổ cậu, La Kiều oán thầm, vì sao mỗi lần đều phải cắn cổ? ! Bất quá không thể phủ nhận, hành động này quả thật làm cậu hưng phấn.

Xúc cảm lúc những sợi tóc vàng óng ánh lướt qua da thịt làm La Kiều mê muội, cảm nhận đau đớn cùng nóng rực trong cơ thể cơ hồ làm cậu phát điên.

Mông Đế tuân thủ hứa hẹn với La Kiều, từ đầu đến cuối không hề biến thành hoa báo.

Nhưng này không có nghĩa đây là một lần thể nghiệm hoàn mỹ.

Thân thể đã muốn kiệt sức nhưng mỹ nhân đè trên người lại không hề có dấu hiệu ngừng lại, La Kiều thật hối hận a, tình huống này so với đối phương cứ đổi tới đổi lui còn sốt ruột hơn a…

Không ai nói cho cậu biết, hoa báo duy trì hình người lại có lực kéo dài làm người ta kinh hãi như vậy a…

Hai tiểu liệp báo nằm trong một hang động khác, chờ mãi vẫn không thấy La Kiều qua nhưng lại không dám trở về tìm, ai biết con hoa báo dọa người kia đã rời đi chưa, vì thế hai tiểu liệp báo nhìn nhau, quên đi, tiếp tục chờ vậy.

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status