Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 67

/100


La Kiều bị tiếng sấm đánh thức.

Theo tiếng sấm đinh tai nhức óc, tia chớp cắt ngang qua bầu trời đêm, một lần lại một lần chiếu sáng không trung xa xa. Tia chớp bổ dọc một thân cây khô, một màu đỏ rực chói mắt bùng lên, khói đặc cuồn cuộn lan tỏa khắp nơi trong bóng đêm.

La Kiều chỉ lẳng lặng nhìn thết thảy, sấm và chớp biểu thị mưa đã đến, nhưng trận mưa này cũng không kéo dài. Mùa khô đã qua được phân nửa, vùng châu thổ ngẫu nhiên cũng có mưa, là khúc dạo đầu của mùa mưa sắp đến, chúng làm dịu bớt những hồ nước cùng dòng suối nhỏ đã khô cạn, nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển, sau khi trời sáng, còn sót lại cho cư dân trên thảo nguyên vẫn là cái nóng oi bức của ngày hè.

Tiếng sấm cùng tia chớp vẫn còn tiếp túc, mưa lại chậm chạp không đổ, ngọn lửa bắt đầu trở nên không thể cứu vãn.

“Ba ba, đó là gì?”

Không còn nhiệt độ cơ thể La Kiều, La Sâm cùng La Thụy lập tức tỉnh lại, nhìn thấy ba ba đang đứng ở cửa hang nhìn về phía xa xa liền đi tới. Hai tiểu liệp báo vẫn là lần đầu tiên thấy lửa, ngọn lửa cháy hừng hực bốc lên những luồn khói đặc, rất bắt mắt trong bóng đêm.

“Đấy là lửa.”

La Kiều dùng cái đuôi vòng qua La Sâm cùng La Thụy, ngồi chồm hổm xuống kéo bọn nhỏ tới trước người, mấy tháng trời không đổ mưa, chút hơi nước cuối cùng trong không khí cũng bị bốc hơi, cho dù chỉ là một ngọn lửa nhỏ cũng có thể dẫn tới một hồi tai họa. Tia chớp làm bén lửa cũng không có gì kì quái, chỉ cần mưa xuống lửa sẽ bị dập tắt.

Ngọn núi đá của La Kiều cùng hai tiểu liệp báo cách nơi cháy một khoảng nhất địh, La Kiều cũng không lo lắng lửa sẽ lan tới tận nơi này, ngược lại còn nhân cơ hội dạy hai tiểu liệp báo một khóa về tác dụng và sự đáng sợ của lửa.

Động vật trên thảo nguyên cũng không e ngại lửa, cơ hồ vào lúc mùa khô cùng mùa mưa hàng năm đều có hỏa hoạn phát sinh. Sau khi hỏa hoạn qua đi, vùng đất bị cháy khô trước đó sẽ tươi tốt hẳn lên, cỏ xanh lần thứ hai sinh trưởng, hấp dẫn những đàn động vật ăn cỏ di chuyển quay trở lại vùng thảo nguyên này. Theo một ý nghĩa nào đó, đây cũng là tin vui của những kẻ săn mồi. Bất quá sự việc luôn có hai mặt, sau những trận lửa lớn sẽ có một số động vật không kịp chạy thoát mà táng thân trong biển lửa.

Trận lửa này cũng thiêu rụi những bụi cỏ cao cùng lùm cây mà kẻ săn mồi dùng để ẩn núp, nếu ngọn lửa không được khống chế cũng có thể mang tới tai ương ngập đầu cho nhóm động vật sinh sống ở nơi này.

May mắn, mưa luôn đúng lúc đổ xuống, ngàn vạn năm qua, nó đã trở thành một vòng tuần hoàn quan trọng của sinh thái thảo nguyên.

Thiên nhiên từ bi nhưng cũng rất tàn khốc. Chỉ có thuận theo quy tắc mới có thể sinh tồn trên tinh cầu Lạc Tát, đời đời vẫn như vậy.

Nhóm động vật gần đám cháy biểu hiện rất trấn định, linh dương cùng hươu cao cổ có kinh nghiệm căn cứ theo tình huống ngọn lửa lan tràn mà quyết định hướng chạy trốn, ấu tể nhỏ tuổi vừa sợ lại vừa tò mò nhìn đám cây cỏ khô cháy rụi trong ngọn lửa, một con voi đực trẻ tuổi ngủ ngay trung tâm trận cháy, nó tỏ ra có chút nôn nóng bất quá vẫn may mắn tìm được hướng trốn thoát, lúc chạy tới lùm cây thế nhưng lại thấy mấy con quyến linh ở sát đường lửa an nhàn ăn cỏ, thậm chí còn có vài con chim nhỏ bị đánh thức đập cánh bay lên bắt giữ vài con sâu đang chạy trối chết.

Một con quyến linh cái ngẩng đầu, nương theo ánh lửa thấy con voi đực có chút chật vật, nó dùng chân trước đá một con quyến linh cái khác, rõ ràng đang nói: nhìn kìa, con voi kia bị dọa tới phát ngốc luôn rồi!

Làm một nhân vật cấp Boss có thể cưỡng chế cả đàn sư tử rời đi, con voi đực trẻ tuổi biểu thị, vì trận lửa dọa hoảng mà bị quyến linh cười nhạo thật sự là chuyện mất hết mặt mũi.

Vì thế, con voi đực thở hổn hển cuộn cái mũi phát ra tiếng rống thật to, vì thế đàn quyết linh cả gan cười nhạo voi trong tiếng rống của nó không thể không bắt đầu tính toán chiến lược rời đi.

Sự thật, bọn nó cũng không cần phải cố thủ ở đây, lửa cũng sắp bén tới, không có ai chỉ vì mặt mũi mà không muốn sống a.

Một con bò tót đen trong lãnh địa hai anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc không may mắn như vậy, cái sừng dài của nó trở thành vật dẫn sét tốt nhất, ngay tia chớp đầu tiên đánh xuống thì nó đã xui xẻo trúng chiêu.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc nhìn thấy toàn bộ quá trình tia chớp đánh xuống cùng con bò tót ngã ngửa, hai anh em không phải lần đầu nhìn thấy sấm chớp, bất quá vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bò tót bị sét đánh chết.

Thực không phải xui xẻo bình thường a…

Mạt Sâm cẩn thận bảo trì một khoảng cách nhất định với thi thể bò tót, Kiệt Lạc muốn tới thăm dò một chút, nói không chừng sẽ có bữa tối miễn phí, bất quá lại bị Mạt Sâm kéo lại.

“Sư đàn Hoắc Tư Bỉ mấy ngày nay đều ở phụ cận, bọn nó sẽ không bỏ qua bữa cơm này.”

Mạt Sâm lắc đầu, Kiệt Lạc nuối tiếc vẫy vẫy cái đuôi. Mạt Sâm vốn định xuyên qua lãnh địa sư đàn tới tìm La Kiếu, không ngờ sư đàn đột nhiên lại chạy tới phụ cận rồi không rời đi. Mạt Sâm chỉ có thể tạm thời đánh mất ý niệm trong đầu, bình tĩnh xem biến.

Mạt Sâm không hiểu được chính là, nơi này cơ hồ là hơi cằn cỗi nhất của sư đàn Hoắc Tư Bỉ, không có nguồn nước, con mồi cũng thực thưa thớt, còn có bò tót đủ để tạo thành uy hiếp với sư tử, đám sư tử kia sao đột nhiên lại chạy tới đây?

Hai anh em biết cách đó không lâu sư đàn Hoắc Tư Bỉ cùng Áo La Tư vừa đánh nhau một trận, sư tử đánh nhau cơ hồ nhiều như cơm bữa, nhưng bọn nó lại không biết sư đàn Áo La Tư đã chiếm một phần lớn lãnh thổ của sư đàn Hoắc Tư Bỉ, bọn nó cơ hồ là bị đuổi chạy tới đây. Trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không có khả năng rời đi.

“Thế giờ làm gì?”

Con bò tót chết ở chỗ này, hai anh em nếu không muốn thi thể, cũng không muốn chọc phiền toái thì phải nhanh chóng rời đi.

Mạt Sâm hiểu ý Kiệt Lạc, sư đàn ở phụ cận, bọn nó không có khả năng nghênh ngang xuyên qua lãnh địa sư tử, huống chi nơi này còn có một bữa tiệc lớn, sư tử rất nhanh sẽ chạy tới.

“Trước tiên rời khỏi nơi này đã.”

Mạt Sâm xoay người, đi về chỗ sâu trong lãnh địa. Kiệt Lạc đi theo phía sau anh trai, Mạt Sâm đột nhiên quay đầu, nhìn ra sau.

“Anh trai?”

“Không có gì, đi thôi.”

Sau khi anh em liệp báo rời đi, Mông Đế từ trên một thân cây sát lãnh địa biên giới La Kiều leo xuống, cân nhắc một hồi, rốt cuộc từ bỏ thi thể bò tót, đi vào trong bụi cỏ cao.

Mông Đế đi thật đúng lúc, không bao lâu sau sư đàn Hoắc Tư Bỉ đã chạy tới.

Sấm chớp vẫn còn tiếp tục, mưa rốt cuộc đổ xuống, hạt mưa rớt xuống không ngừng tạo thành một bức màn mưa, trận lửa to hừng hực kia trước mặt cơn mưa liền trở nên không chịu nổi một kích, chỉ chốc lát sau đã dập tắt.

La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đứng ngoài cửa hang một hồi thì trở về đống cỏ khô thoải mái. La Kiều không khỏi nhớ tới lúc mình vừa nhặt được La Sâm cùng La Thụy, ba cha con không có chỗ ở ổn định, nơi duy nhất có thể trú mưa chính là những gò mối bỏ hoang, nhưng lần nào cũng bị xối ướt tới lạnh xấu xương.

Hiện tại, bọn họ ở trong hang động thoải mái, mặc dù có mưa gió tạt vào nhưng cũng không đến mức ướt nhẹp hết da lông.

La Sâm cùng La Thụy vui vẻ lăn lăn trên cỏ khô, mưa từ khe hở trên nóc hang động chảy vào, tích thành những dòng nước nhỏ, chỉ chốc lát sau liền biến thành một vũng nước nhỏ, La Thụy tò mò đi tới ngẩng đầu nhìn nơi bị mưa dột, động động lỗ tai, nhịn không được muốn liếm một ngụm thì bị La Kiều cắn sau gáy tha trở về.

“Không được uống! Không sạch sẽ.”

La Kiều dùng móng vuốt vỗ mông La Thụy một chút, ý tứ thực rõ ràng, không nghe lời, phải đánh đòn!

La Kiều không bài xích việc uống nước mưa, nhưng nước chảy từ khe đá thì không được. Không lâu trước đó cậu vừa đề lại dấu hiệu ‘mùi’ trên núi đá, mặc dù nước mưa sạch nhưng vẫn để lại bóng ma tâm lý trong lòng La Kiều.

Nếu ba ba không cho, tiểu liệp báo tự nhiên sẽ nghe lời. La Thụy lấy lòng cọ cọ cằm La Kiều: “Ba ba, ta sẽ ngoan mà.”

Vì thế, đừng đánh đòn a.

La Sâm nhịn không được cắn cái đuôi La Thụy một ngụm, đã tám tháng tuổi rồ, còn học ấu tể hai ba tháng tuổi làm nũng nữa? !

La Thụy lập tức bổ nhào tới cùng La Sâm lăn thành một đoàn, chỉ mỗi nó làm nũng thôi sao? ! Những lúc anh trai đói bụng không phải phải cũng lăn lộn làm nũng sao? !

Mười tám kiểu làm nũng này nọ vẫn là anh trai tổng kết, nó chỉ nghe theo thôi chứ bộ!

Hai tiểu liệp báo lăn thực vui vẻ, La Kiều ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi đầu nhìn đất, liếm liếm móng vuốt, rốt cuộc nhịn không được: “Con trai, ba ba đến đây!”

Vì thế, một con mèo lớn cùng hai con mèo nhỏ, sung sướng mà lăn thành một đoàn.

Sáng sớm hôm sau, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi hang động, trong không khí không hề có mùi bụi đất, luồng không khí mới mẻ cùng cây cỏ đâm chồi làm thảo nguyên vào mùa khô bừng bừng sức sống, nhưng chút sức sống này cũng chỉ là hoa quỳnh sớm nở tối tàn, không bao lâu sau, thảo nguyên lần thứ hai bị màu khô vàng bao trùm. Chỉ khi mùa mưa đến mới có thể thật sự giảm đi cái khô nóng của mùa khô.

“Ba ba, hôm nay đi đâu săn mồi?”

“Sông Tát.”

Vừa đổ một trận mưa, thảo nguyên mọc cỏ non rất có thể sẽ hấp dẫn nhóm động vật ăn cỏ bên bờ bên kia băng qua sông Tát. Nếu may mắn có lẽ sẽ quơ được một con mồi không tưởng.

Giống như La Kiều dự đoán, một đám động vật ăn cỏ đã tụ tập ở bên kia bờ sông, trong đó nhiều nhất là linh dương đầu bò luôn di chuyển theo mùa. Tuy phần lớn linh dương đầu bò đã di chuyển tới đồng cỏ xa hơn, nhưng vẫn còn một số ít lưu lại bờ bên kia, cỏ non sau cơn mưa đối với linh dương đầu bò mà nói có sức hấp dẫn rất lớn.

Cỏ xanh hấp dẫn linh dương đầu bò, mà chúng tụ tập lại lại đưa tới những kẻ săn mồi đang bị mùa khô dày vò.

La Kiều cùng hai tiểu liệp báo ẩn núp trong khu rừng bên bờ sông, La Sâm cùng La Thụy hai mắt tỏa sáng nhìn linh dương đầu bò bên bờ kia, La Kiều thì đang cân nhắc tìm cơ hội thích hợp để đi săn.

Đám cá sấu dưới sông biểu thị không có hứng thú với đám linh dương đầu bò này, tựa hồ bọn nó không hề có ý tứ đi săn. Con linh dương đầu bò đầu đàn đi tới một góc bằng phẳng bên bờ, bắt đầu tìm kiếm nơi thích hợp để băng qua, nhóm linh dương trong đàn đều chờ đợi quyết định của nó. Sau khi quyết tâm, con đầu đàn nhảy dựng lên phóng vào trong nước, đàn linh dương đầu bò ở phía sau lập tức bám sát theo cước bộ của nó, càng ngày càng có nhiều linh dương nhảy vào trong nước. Đám cá sấu rốt cục không tỏ ra thờ ơ nữa, chúng há cái mồm to cắn vào chân cùng cổ linh dương, ý đồ kéo mục tiêu dìm vào nước đến chết đuối.

Linh dương đầu bò bị cá sấu cắn cơ hồ không có cơ hội giãy dụa, một con linh dương đầu bò cái kì tích trốn lên được bờ! Bất quá nó cũng phải trả một cái giá khá lớn, một chân của nó đã bị bẻ gãy.

La Kiều trong nháy mắt tập trung vào mục tiêu, đối với liệp báo mà nói, con linh dương đầu bò cái này quả thực hơi lớn, nhưng hiện giờ nó đang bị thương, La Kiều không có khả năng từ bỏ cơ hội tốt như vậy.

Nhưng hiển nhiên La Kiều không phải kẻ săn mồi duy nhất nhìn thấy cơ hội này, một con sư tử cái trước lúc La Kiều ra tay đã đột nhiên lao ra khỏi bụi cỏ, bổ gục con linh dương kia, La Kiều cứng đờ.

Sau đó, không ngừng có sư tử cái từ nơi ẩn núp lao ra bổ gục mục tiêu của mình, chỉ trong nháy mắt, đàn sư tử này đã thu được ba con linh dương đầu bò cường tráng cùng một ấu tể!

La Kiều nhận ra chúng nó, là sư tử cái của sư đàn Áo La Tư. La Kiều bắt đầu ảo não, cậu đã quên mất, sư đàn sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để đi săn như vậy, cho dù là vào ban ngày đi nữa!

Nhưng mà, cái bụng đói âm ỉ làm La Kiều không muốn từ bỏ đàn linh dương đầu bò này. Cậu từ bỏ đi săn bên bờ sông, lựa chọn tiếp tục quan sát đàn linh dương đầu bò. Đi theo chúng nó chắc chắn sẽ tìm được cơ hội.

Sư đàn Áo La Tư hôm nay đã thu hoạch lớn, con mồi mà sáu con sư tử cái bắt được có thể làm sư đàn không cần ra ngoài đi săn suốt một tuần.

“Sa Na, đi gọi đám Đề Ny mang ấu tể lại đây.”

Đề Na nhả cổ linh dương đầu bò, phân phó mấy con sư tử cái đi săn trông chừng con mồi, tận lực kéo chúng nó tới góc có thể che dấu, nó bắt được một con linh dương đầu bò đực, hơn nữa La Sa còn bắt được ấu tể, chỉ nhiêu đây thôi đã đủ cho cả sư đàn no nê. Huống chi bọn nó còn bắt được hai con khác!

Trận mưa to đêm qua cùng đàn linh dương băng qua sông đối với sư đàn chính là chuyện vui bất ngờ, sư tử trước nay luôn giỏi nắm bắt cơ hội. Đương nhiên, này không riêng sư đàn Áo La Tư. Sư đàn Hoắc Tư Bỉ cũng chiếm cứ thi thể bò tót như Mạt Sâm cùng Kiệt suy đoán, có con bò tót này, chúng tạm thời không cần đi bắt giữ linh dương đầu bò. Quan hệ của Nạp Tư cùng anh em Phỉ Lực, Ai La đột nhiên trở nên hữu hảo, từ sau lần đánh nhau với Áo La Tư, ba con sư tử đực đột nhiên phát hiện, hiện giờ bọn nó phải liên hợp lại mới không bị lép vế trước Áo La Tư. Đương nhiên, loại hữu hảo này cũng có kỳ hạn, mà Phỉ Lực cùng Ai La đã định trước là một năm.

La Kiều mang theo La Sâm cùng La Thụy đi theo phía sau đàn linh dương đầu bò, không ngừng tìm kiếm mục tiêu thích hợp. Rốt cuộc, cậu phát hiện một con linh dương con, nó tựa hồ không tìm được mụ mụ của mình, vì thế nó luôn đi bên cạnh một con linh dương đầu bò cái khác, muốn có được sự bảo hộ từ đối phương. Nhưng con linh dương đầu bò cái kia đã có đứa nhỏ của riêng mình, nó không ngừng đuổi con linh dương con quấn bên người đi, trong thế giới linh dương đầu bò, thu dưỡng là chuyện căn bản không tồn tại.

Con linh dương đầu bò con này phải chết là không thể nghi ngờ.

Cho dù không phải La Kiều, những kẻ săn mồi khác cũng không bỏ qua nó.

Hiện giờ đại đa số linh dương đầu bò đã bắt đầu ăn cỏ, con linh dương con không có mụ mụ bảo hộ, cô độc đứng bên ngoài đàn, này tuyệt đối là cơ hội tốt!

“Chờ ở đây, đừng lên tiếng.”

La Kiều bảo hai tiểu liệp báo núp trong bụi cỏ, bản thân thì bí mật đi tới gần mục tiêu tầm ba mươi mét, trước lúc bị đàn linh dương đầu bò phát hiện lập tức xông ra ngoài hệt như một tia chớp. Linh dương con sinh ra vào mùa mưa, bộ dáng đã rất cường tráng, tộc độ nó tuy không bằng liệp báo nhưng sức cũng không nhỏ. Hai chân trước của La Kiều bấu vào người linh dương đầu bò mà cắn cổ đối phương, cũng rất khó khăn mới gục nó ngã xuống.

Những con linh dương đầu bò khác làm như không nhìn thấy một màn này. Trừ bỏ mụ mụ của linh dương con, sẽ không còn ai tới cứu nó. Mà mụ mụ nó đã sớm táng thân trong miệng sư tử.

Linh dương đầu bò con vô cùng ương ngạnh, thể lực La Kiều bắt đầu giảm xuống, nếu không thể mau chóng giết chết con mồi, chọn lựa duy nhất của cậu là thả đối phương.

La Kiều không còn cách nào, chỏ có thể dùng móng vuốt đâm vào mắt linh dương đầu bò, linh dương con bị đau, nháy mắt có chút lơi lỏng, La Kiều túm được thời cơ, rốt cuộc gục nó ngã xuống.

La Kiều cắn chặt cổ linh dương đầu bò con, rốt cuộc không cho nó cơ hội đứng lên.

Sau khi con mồi tắt thở, La Kiều cố sức kéo nó vào lùm cây, hai tiểu liệp báo đã sớm đói tới mức bụng kêu vang, có lẽ đám kên kên bị màn giết chóc của sư tử ở bờ sông thu hút, đến tận lúc ba cha con ăn no cũng không thấy con nào tìm tới.

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status