Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 52

/100


Thi thể hà mã con đã không còn bao nhiêu, tất cả sư tử đều ăn no nê, ngay cả Nạp Tư ngửi thấy mùi máu tươi cũng chạy tới. Sư tử cái bị thương dưới sự trợ giúp của chị em nó cũng chạy tới, cơ thể suy yếu làm nó không thể tranh đoạt cùng những con sư tử cường tráng khác, nhất là sư tử đực bá đạo, nó chỉ có thể lẳng lặng ở một bên chờ đợi, đợi cho những con sư tử khác ăn no rồi mới ăn phần còn lại.

Phỉ Lực cùng Ai La chiếm vị trí tốt nhất, cho dù là Nạp Tư cũng không thể làm bọn nó nhường chút nào. Thi thể hà mã cái nằm cách đó mấy mét, bụng đã bị xé toạt, nó không phải bị sư tử cắn chết, nhóm sư tử chỉ cần lưu lại vết thương trên người nó, mất nước cùng mất máu sẽ lấy đi tính mạng nó. Nhóm sư tử chỉ cần thủ hai thi thể này thì ít nhất một tuần cũng không cần đi săn nữa, nhưng bọn nó không có khả năng như nguyện, đàn linh cẩu canh giữ cách đó không xa đã bắt đầu rục rịch, muốn được chia một phần, nhóm kên kên cũng không bỏ qua bất cứ khối thi thể nào trên thảo nguyên.

Nhóm sư tử cái sau khi ăn no liền qua một bên nghỉ ngơi, ba đầu sư tử đực vẫn còn đang kén chọn nhăm nhi thi thể hà mã, con sư tử cái bị thương kia lúc này mới dám tiến tới trước, bày ra tư thái khiêm tốn cùng ngoan ngoãn với sư tử đực, sau khi được cho phép mới nằm úp sấp trước thi thể hà mã cái, con mồi sung túc, sư đàn sẽ không gạt bỏ một thành viên vì đi săn mà bị thương. Nhưng nếu chỉ bắt giữ được hà mã con, con sư tử cái này sẽ không chiếm được bất cứ thức ăn nào. Một con sư tử cái bị thương nghiêm trọng không thể tham gia đi săn, vào mùa khô chính là gánh nặng rất lớn đối với sư đàn, lúc cần thiết, nó sẽ bị sư đàn gạt bỏ.

Này nghe có vẻ rất tàn bạo nhưng nếu muốn sinh tồn, bọn nó nhất định phải tuân theo quy tắc tàn bạo này.

Có sư tử đực ở, linh cẩu do dự không tiến tới, bọn nó tuy tham la nhưng cũng không muốn vì thức ăn mà vứt đi sinh mạng, kiên nhẫn chờ đợi chút cơm thừa canh cặn của sư đàn chừa lại. Sư tử chỉ ăn thịt, nhưng linh cẩu lại có thể cắn xương cốt, hút tủy con mồi. Hà mã đủ lớn, bọn nó có thể chờ đợi sư đàn đi rồi mới tới. Kên kên cũng không để ý nhiều, bọn nó có cánh, có mỏ sắc nhọn, sau khi đại đa số sư tử ăn no rời đi liền khẩn cấp bổ nhào xuống phần thi thể còn thừa lại.

Phỉ Lực cùng Ai La đã ăn no, bọn nó tìm một gốc cây nằm xuống nghỉ ngơi, sư tử cái bị thương chỉ lo ăn thịt, Nạp Tư thì tận sức xua đuổi nhóm kên kên, nhóm kên kên bị đuổi bên này lại bay qua bên kia, Nạp Tư nhảy qua nhảy lại vài lần, chỉ giỏi lãng phí sức lực.

Cuối cùng nó quyết định nằm giữa hai cổ thi thể hành động này thế nhưng lại có hiệu quả. Nhưng cũng chỉ được vài phút, sau đó nó lại tiếp tục bận rộn.

Phỉ Lực trở mình nhìn Nạp Tư, cọ cọ cái lưng có chút ngứa của mình: “Uổng phí sức lực.”

Kên kên khó đối phó hơn linh cẩu, ít nhất linh cẩu cũng không biết bay. Ai La gác đầu lên hai chân trước, thủy chung không nói tiếng nào. Nó thỉnh thoảng lại nhìn về phía mỏm đá xa xa, nó xác định trước đó có một con liệp báo nằm úp sấp ở đó, hơn nữa còn có thể xem là người quen, nó cùng anh trai từng cướp đoạt con mồi của con liệp báo kia, khi đó bọn nó vẫn còn lưu lạc ở biên giới lãnh địa sư đàn Áo La Tư.

Tuy Ai La cũng giết những kẻ cạnh tranh, nhưng nó không có ác cảm với con liệp báo kia, ít nhất đối phương cũng từng cung cấp thức ăn cho nó cùng anh trai, nếu sư đàn phát hiện thì nó cũng không góp phần.

“Ai La, ngươi nghĩ gì đó?” Phỉ Lực đã nhận ra đứa em không thích hợp: “Sao ngươi cứ nhìn tảng đá kia, chỗ đó có gì sao?”

“Không có gì, anh trai.”

Ai La nhìn về phía Phỉ Lực, nhỏ giọng nói: “Nạp Tư không gặp Áo La Tư, thoạt nhìn không phát sinh chuyện gì cả a.”

Phỉ Lực nhìn nhìn Nạp Tư, nhắm hai mắt lại hệt như đang ngủ, một lát sau nó mới trả lời Ai La: “Nó bây giờ vẫn cần phải sống, qua một năm nữa, cho dù Áo La Tư không giết thì ta cũng không cho nó tiếp tục ở lại nơi này. Hiểu không, Phỉ Lực?”

“Đúng vậy, anh trai.”

Ban đêm ập tới đã giúp Nạp Tư rất lớn, đàn kên kên phải quay về ổ, nó không cần mệt mỏi xoay vòng còng giữa hai thi thể nữa. Sư tử cái đã ăn no, điều này làm nó dễ chịu hơn rất nhiều. Nó đi tới bên cạnh đứa em, hi vọng từ chỗ đứa em có được chút an ủi, nhưng chỉ cần đụng nhẹ một cái cũng làm nó cảm thấy đau đớn, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, nằm úp sấp trên mặt đất chờ đợi thân thể chậm rãi khôi phục.

Sư đàn tạm thời sẽ không rời khỏi nơi này, bọn nó sẽ thủ thi thể hà mã, thẳng tới khi không còn gì để ăn.

Tin tức này đối với liệp báo ba ba đang trốn trong hang đá quả thực là sét đánh giữa trời quang!

Có ai bá đạo thế này sao? Xông vào nhà người ta ăn uống no đủ, cuối cùng còn lăn ra ngủ khò khò không chịu đi!

Được rồi, con mồi là bọn nó tự săn, nhưng vì cái gì không đợi con hà mã kia xông vào lãnh địa hoa báo rồi hẵn động thủ? ! Chẳng lẽ sư tử cũng nghĩ liệp báo dễ khi dễ hơn hoa báo sao? Tuy rằng đây chính là sự thật…

Hai tiểu liệp báo còn đói bụng, nhưng bọn nó không muốn làm La Kiều khó xử, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng không thể ở lâu, bọn nó phải thừa dịp sư đàn ngủ để rời khỏi lãnh địa La Kiều. Sư tử ăn no sẽ rất lười nhác, đó là cơ hội tốt.

“Có muốn đi cùng ta không?” Mạt Sâm nói với La Kiều: “Sư đàn ít nhiều cũng phải lưu lại đây hai ngày nữa.”

La Kiều lắc đầu, ở đây thực mạo hiểm, bất quá cậu không giống anh em Mạt Sâm, Kiệt Lạc, cậu có hai ấu tể, không có khả năng mang theo bọn nhỏ xuyên qua thảo nguyên trong đêm tối, như vậy so với ôm bụng đói thủ ở đây càng nguy hiểm hơn.

Mạt Sâm còn muốn nói gì đó, Kiệt Lạc đã mất kiên nhẫn thúc giục, nó thật không hiểu nổi vì sao anh trai lại chấp nhất với con liệp báo đực tiến hóa này như vậy, mà có lẽ nó vĩnh viễn cũng không hiểu được.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc thừa dịp đêm tối rời đi, bởi vì sư đàn ở nên nhóm linh cẩu cũng không dễ dàng tới gần nơi này, này lại càng tiện cho bọn nó hành động.

Sau khi hai anh em liệp báo đi rồi, La Kiều lặng lẽ ra ngoài một chuyến, tìm thêm nhiều cỏ khô phủ trong hang đá, nếu sáng mai sư tử vẫn chưa đi, cậu cùng hai tiểu liệp báo liền trốn thêm một ngày, có lẽ thừa dịp bọn nó ngủ trưa có thể mang theo La Sâm cùng La Thụy vòng ra ngoài lãnh địa biên giới đi. Tuy La Kiều vẫn như cũ có chút lo lắng Mông Đế sẽ tới gây phiền toái, bất quá so với sư tử vẫn tốt hơn.

Trở lại hang đá, hai tiểu liệp báo ngoan ngoãn dựa vào nơi khuất sáng không hề nhúc nhích, La Kiều cảm thấy có chút không thích hợp, cảm giác nhạy bén làm cậu lập tức lui về sau hai bước, cúi đầu, nhìn về phía bụi cỏ, trong đó một đôi mắt vàng nhạt lóe lên một mạt quang mang quỷ dị trong bóng đêm, ngay sau đó, Mông Đế ngậm thi thể một con lợn warthog cái trưởng thành bước ra. Lợn warthog rõ ràng đã bị bóp chết, trên da không có vết cắn, cũng không có mùi máu, sẽ không dẫn sư tử tới.

La Kiều sửng sốt một chút, có chút ngây ngốc nhìn Mông Đế đặt thi thể lợn warthog trước mặt mình, sau đó liếm liếm mình một chút rồi vẫy vẫy đuôi, lần thứ hai chui vào bụi cỏ.

Này tính là sao a?

Hai tiểu liệp báo đã ngửi thấy mùi thức ăn nên đi ra khỏi hang, liền thấy thi thể lợn warthog.

“Ba ba, có thể ăn không?”

La Thụy vươn móng chọt chọt thi thể lợn warthog, rõ ràng chỉ mới chết không lâu. Liệp báo bình thường không ăn con mồi do động vật khác giết chết, cũng không cướp đoạt, nhưng con lợn warthog Mông Đế đưa tới hiển nhiên cho bọn họ ăn, không ăn, chẳng lẽ ném đi sao? Sau đó ôm bụng đói tiêu tốn thời gian với đám sư tử?

Thôi cứ ăn đi.

La Kiều liếm liếm khóe miệng, quyết định tha lợn warthog về một hang động khác trong núi đá, nơi đó cũng có cỏ khô, sau khi ăn xong, chỉ cần quăng xương cốt cùng da lông đi thật xa, lại dùng đất chôn kĩ vệt máu, hẳn sẽ không bị sư tử phát hiện.

“Đương nhiên phải ăn rồi!”

La Kiều bảo hai tiểu liệp báo thủ lợn warthog, bản thân thì leo lên mỏm đá, khẩn trương nhìn về phía sư đàn, quả nhiên phần lớn sư tử đều đang ngủ, số còn lại cũng đang nằm nghỉ ngơi.

Bất quá ba đầu sư tử đực đang ngủ lại đột nhiên gầm rú một trận, tựa hồ muốn tuyên bố quyền uy của mình với tất cả cư dân trên thảo nguyên.

La Kiều cẩn thận rụt trở lại, hương vị của thi thể hà mã đủ ngăn chặn cái mũi của nhóm sư tử, bọn họ hẳn có thể an tâm ăn bữa cơm này.

Hai tiểu liệp báo hiện giờ chỉ một lòng muốn ăn thịt, bụng La Kiều cũng đói tới kêu vang, sau khi kéo thi thể lợn warthog vào hang, ba liệp báo lập tức ăn ngấu nghiến, bất quá ăn được một nửa, La Kiều đột nhiên nghĩ tới một chuyện, con lợn warthog này không phải con duy nhất còn lại trong lãnh địa đi?

Cậu nên cám ơn Mông Đế mang thức ăn tới hay nguyền rủa đối phương vì đã giết chết con lợn warthog cuối trong lãnh địa của mình a?

Quên đi, vẫn là ăn no trước rồi tính sau.

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status