Khương Ngư nói một tràng.
Nhưng mà Hoắc Diên Xuyên lại cảm thấy Khương Ngư như thế này càng có sức sống hơn, tựa như là một con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, lại có chút đáng yêụ
Nhưng mà, ý nghĩ này lóe lên, Hoắc Diên Xuyên lập tức hít sâu một hơi, cảm thấy mình có phải điên rồi hay không?
"Cho nên, ý của cô là?"
"Chúng ta có thể cùng nhau ngủ ở căn phòng này."
Thậm chí lo lắng Hoắc Diên Xuyên suy nghĩ nhiều, Khương Ngư lại nhanh chóng nói một câụ
"Tôi sẽ không làm gì anh."
Hoắc Diên Xuyên mím môi, có chút buồn cười, cô gái này đang nói cái gì vậy, con ngươi âm trầm kia lộ ra một tia ám sắc.
"Khương Ngư, tôi là đàn ông."
Hoắc Diên Xuyên mặc dù cảm thấy mình sẽ không làm gì Khương Ngư, nói như vậy thuần túy là muốn Khương Ngư không nên yên tâm về đàn ông như vậy, phải có lòng cảnh giác.
Lại không nghĩ rằng, vậy mà nghe được một tiếng cười khẽ.
"Cho nên, Hoắc Diên Xuyên, anh sẽ làm gì tôi à?"
Khương Ngư nghĩ đến chuyện đời trước, đột nhiên cười cười, trên mặt cũng mang theo một tia trào phúng.
Không biết vì sao, Hoắc Diên Xuyên nhìn biểu cảm của Khương Ngư trái tim nhói lên một cái.
"Sẽ không."
"Vậy được rồi, cho nên chúng ta có thể ngủ một phòng."
"Được vậy tôi đi tắm rửa trước."
"Ừm."
Khương Ngư nhảy xuống giường, đi vào phòng tắm, lúc này không có vòi hoa sen, tương đối chú trọng thì sẽ để thợ mộc làm loại thùng gỗ lớn, ở bên trong ngâm mình.
Về phần cái gọi là phòng tắm, kỳ thật cũng chính là phòng bếp.
Mặc dù hai người đã nói thẳng với nhau, nhưng mà nên làm Hoắc Diên Xuyên vẫn sẽ làm.
"Tôi tới giúp cô"
Hoắc Diên Xuyên giúp cô đỏ nước nóng vào trong thùng gỗ, Khương Ngư cũng không ngăn cản. Đổ nước nóng xong, Hoắc Diên Xuyên lui ra ngoài, Khương Ngư đóng cửa lại từ bên trong.
Cả người cô đều ngâm ở trong nước, chờ đến khi tắm rửa xong, những dấu vết của mỹ phẩm trên mặt cũng không còn, lộ ra một gương mặt có hơi đen, còn có chút đỏ lên, thô ráp, nhưng mà nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn ra được đường nét ngũ quan rất đẹp, chỉ là bởi vì sống ở nông thôn, làm nhiều việc nhà nông, phơi gió phơi nắng, cho nên làn da mới có chút thô ráp và phiếm hồng.
Khương Ngư nhìn mình trong gương, nhịn không được vươn tay sờ lên gương mặt của mình.
Đừng nhìn gương mặt này bây giờ còn có chút "xấu xí", nhưng mà không bao lâu sau, Khương Ngư biết, gương mặt này sẽ khôi phục dáng vẻ vốn có, trắng nõn tinh xảo.
Không có ai biết, cô gái xấu xí nông thôn kia trên thực tế vậy mà xinh đẹp như vậy.
Khương Ngư lại không nhịn được nghĩ đến một số chuyện của đời trước, nghĩ như vậy, cũng quên thời gian, ngâm ở trong thùng gỗ đến khi nước lạnh, sau đó Khương Ngư liền nghe phía ngoài có tiếng gõ cửa.
/591
|