Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

Chương 34 - Rời Xa

/41


Thứ tư, Hoắc Vĩnh Ninh ra khỏi nhà sớm hơn Thư Hoàn.

Anh phải ra sân bay, Triển Phong lúc này đã đứng sẵn ở cửa khu nhà chờ anh, anh ta sẽ cùng anh đi công tác hai ngày, vì liên quan đến một vài nghiệp vụ bảo mật nên họ sẽ đàm phán kiểu kín, trong thời gian đi công tác sẽ không bật máy điện thoại.

Vốn dĩ Hoắc Vĩnh Ninh định đưa Thư Hoàn đi nhưng mấy ngày nay cô thấy không khỏe nên anh đã chọn Ngải Lâm đi cùng.

Trời chưa sáng hẳn, anh cúi xuống đặt môi hôn lên trán cô rồi lặng lẽ rời khỏi nhà.

Thư Hoàn chầm chậm ngồi dậy.

Thực ra cô đã thức giấc từ lâu, cứ thế tựa lưng vào thành giường nhìn bầu trời sáng dần ngoài cửa sổ.

Trong thời khắc thành phố rộng lớn này đang dần tỉnh giấc, Thư Hoàn đột nhiên nghĩ đến một điều: thực ra bất kể là thêm vào một người hay bớt đi một người, đối với một thành phố khoảng vài triệu dân mà nói, sự thăng trầm của một con người quả là quá nhỏ bé.

Một con khổng tước vĩ đại như Thụy Đức, từ trên xuống dưới vài nghìn nhân viên, nếu không có mình, khối máy móc đồ sộ đó vẫn có thể vận hành trơn tru như thường. Thư Hoàn đi vào văn phòng của trưởng phòng nhân sự, lúc cô nộp tờ đơn xin thôi việc kia, cô đã đoán trước mình sẽ gặp khá nhiều trở ngại nhưng mấy ngày nay cô đã hạ quyết tâm, thậm chí còn chuẩn bị xong cả tiền bồi thường hợp đồng, không nuối tiếc điều gì, nhất định phải rời khỏi nơi đây.

Không ngờ trưởng phòng nhân sự không nói gì mà chỉ lấy một tờ hợp đồng đã được soạn thảo trước từ trong ngăn kéo ra:

- Đây, cô xem qua đi.

Cô nhận lấy tờ giấy với vẻ thắc mắc. Đó là bản hợp đồng tạm thời xin nghỉ việc nhưng vẫn bảo lưu vị trí công tác.

- Tôi không xin nghỉ theo chế độ này… - Thư Hoàn giở đến trang cuối cùng: - Chắc anh đã hiểu lầm rồi.

- Đây là sự phê chuẩn đặc biệt của Hoắc tiên sinh. – Trưởng phòng nhẫn nại giải thích: - Ngài ấy rất hài lòng với biểu hiện trong công việc của cô, nếu cô muốn ra nước ngoài tu nghiệp thì sau khi về nước sẽ không cần phải bắt đầu lại từ đầu, mà điều kiện công ty dành cho cô lại cực kỳ hậu hĩnh.

- Nhưng tôi không có ý định quay trở lại. – Cô thành thật nói: - Xin cứ làm cho tôi thủ tục tạm thời rời khỏi vị trí công tác đi.

- Nhưng… - Tay trưởng phòng có vẻ khó hiểu: - Tập đoàn rất ít khi đưa ra điều kiện này, tôi cần phải hỏi lại ý kiến của Hoắc tiên sinh.

- Hai ngày nay ngài ấy đi công tác, tắt máy. – Thư Hoàn lấy ra một túi giấy tờ: - Bên trong là những giấy tờ cần bàn giao cho thư ký mới, hầu hết đều được trình bày rất chi tiết, còn về các công việc khác, tôi đã dặn dò Ngải Lâm rõ ràng rồi.

- Cô làm thế này thực sự rất khó cho chúng tôi… Hay là chờ vài hôm nữa Hoắc tiên sinh về rồi giải quyết?

- Tôi e là không thể chờ thêm được. – Thư Hoàn mỉm cười ái ngại: - Tiền vi phạm hợp đồng tôi cũng chuẩn bị rồi.

Cuộc họp kết thúc, Hoắc Vĩnh Ninh đứng trong thang máy, Triển Phong đang đứng cạnh anh thì có điện thoại.

Anh ta có vẻ rất ngạc nhiên, chỉ nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy và quay sang nói với Hoắc Vĩnh Ninh:

- Thư Hoàn nộp đơn nghỉ việc.

Hoắc Vĩnh Ninh giơ tay bóp trán:

- Tôi biết rồi.

- Là nghỉ việc đó. – Triển Phong không thể không nhấn mạnh: - Không phải tạm nghỉ giữ chức, và cũng đã thanh toán tiền vi phạm hợp đồng rồi.

Ngón tay anh dừng lại trên ấn đường một lát rồi khẽ nói một tiếng “Tùy tiện!”, vội vàng lấy di động, khởi động máy rồi gọi đi.

Triển Phong lặng lẽ nhìn anh.

Từ thoải mái, sắc mặt Hoắc Vĩnh Ninh dần chuyển sang nôn nóng, cuối cùng là hơi đăm chiêu khi cúp máy.

Anh ta đã làm trợ lý của Hoắc Vĩnh Ninh vài năm nay nên có thể nhận ra giờ phút này ông chủ có tâm trạng như thế nào. Anh ta mạnh dạn hỏi:

- Hoắc tiên sinh, có cần làm gì không ạ?

Hoắc Vĩnh Ninh dùng tay nới lỏng cà vạt:

- Anh đến nói với đối tác, cứ bảo tôi có việc đột xuất, sau khi buổi họp trưa mai kết thúc, chúng ta lập tức quay về thành phố Hoài.

- Vâng, tôi sẽ cố gắng tranh thủ thời gian!

Lại một lần nữa điều chỉnh lịch trình, Hoắc Vĩnh Ninh ngồi trên chuyến bay xuất phát lúc hai giờ chiều hôm sau về thành phố Hoài.

Triển Phong gọi hai chiếc ô tô đến sân bay rồi anh ta giao cho Hoắc Vĩnh Ninh chìa khóa của một trong hai chiếc để anh tự lái xe.

Mới rời khỏi đây chưa đầy hai ngày mà gió lạnh cuối thu đã thổi đến thành phố này.

Khi có nhân viên ở cùng, anh phải cố kiềm chế niềm khao khát muốn tìm thấy cô ngay lập tức của mình. Bây giờ, xe vừa được lái xe cầu cao tốc, anh đã vội vàng gọi vào số điện thoại của Thư Hoàn.

Vẫn là trạng thái không có người nghe và bị chuyển vào hộp thư thoại.

Anh có cảm giác hơi bất an. Tình huống này ngoài suy đoán của anh, anh không ngờ cô lại tùy tiện xin thôi việc, cứ như đây là một âm mưu đã được cô lên kế hoạch trước vậy. Lái xe thẳng đến ngôi nhà cô thuê, tuy mật khẩu vẫn chưa thay đổi nhưng rõ ràng… nơi đây không còn một bóng người, tất cả mọi thứ đều được dọn dẹp sạch sẽ, tủ quần áo, tủ giày dép đều trống không, đích thị là một căn phòng trống.

Ngồi trên sofa suy nghĩ kỹ càng, Hoắc Vĩnh Ninh suy đoán cô sẽ về thành phố Nhạc, nhưng rốt cuộc cô đã đi đâu? Anh lấy điện thoại ra gọi vào số của bộ phận tài vụ của công ty, hỏi họ bằng giọng điệu đều đều không hề trầm bổng quen thuộc của mình:

“Đã hủy thẻ lương của Thư Hoàn chưa? Các anh có thể tra được từ cái đó không?”

Đích thân trưởng phòng tài vụ nghe điện thoại, anh ta mau chóng trả lời anh:

“Chưa hủy ạ.”

Anh ừm một tiếng:

“Gửi cho tôi số thẻ của Thư Hoàn.”

Rồi cúp điện thoại mà lòng không nguôi suy nghĩ.

*

Hai tiếng đồng hồ sau, dù đồng hồ đã điểm sắp đến bảy giờ nhưng con đường Barkhor* không hề có dấu hiệu cho thấy mặt trời sắp lặn.

* Đường Barkhor nằm ở trung tâm thành phố cổ Lhasa - thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng.

Đa số các quán trà bơ đều đã đóng cửa, Thư Hoàn phải hỏi nhân viên khách sạn mới tìm ra quán nhỏ này trong một con ngõ nhỏ nằm sâu trong khu dân cư.

Bốn đồng, nhân viên của cửa hàng mang đến cho cô một bình nước ấm nhỏ và đầy một bình trà bơ, cộng thêm một cái chén thủy tinh trong suốt.

Cửa hàng được trang trí theo kiểu Tây Tạng điển hình, thoạt nhìn có vẻ cũ kỹ tồi tàn, lúc mới vào còn ngửi thấy một mùi hương nào đó khiến người lạ khó có thể chịu được, nhưng ngồi lâu mới nhận ra tấm vải bằng nhung nỉ phủ trên ghế ngồi rất dễ chịu, ánh nắng ấm áp rọi vào khiến con người ta lười nhác đến không muốn động đậy mà chỉ muốn ngồi im như thế, hệt như những người dân Tây Tạng sống ở nơi đây, có thể ngồi bên một bình trà bơ đến hết cả buổi chiều.

Cô không muốn nghe điện thoại nên đã chuyển sang chế độ im lặng.

Có lẽ Hoắc Vĩnh Ninh đã trở về thành phố Hoài nhưng anh không tìm thấy cô.

Cô không giận dỗi anh điều gì, nhờ anh, cô mới đi được đến ngày hôm nay. Nhưng bây giờ cô không cần anh nữa.

Mấy tháng nữa, mà cũng có thể là một hai năm nữa, có lẽ anh sẽ đối xử với cô như đối xử với Hàn Tử Kiều, nhưng trong lòng Thư Hoàn hiểu sâu sắc một điều: người nắm tay anh cùng anh đi đến hết cuộc đời chắc chắn không phải mình.

Màn hình di động lóe sáng, nhận một tin nhắn.

Tin nhắn từ ngân hàng, tài khoản của cô vừa tăng thêm một số tiền, người chuyển khoản là Hoắc Vĩnh Ninh.

Sau đó là tin nhắn của anh: Quậy đủ rồi thì gọi lại cho anh ngay nhé!

Anh sợ cô không đủ tiền tiêu chăng? Cô không kiềm chế được mà suy nghĩ như vậy, Thư Hoàn uống ngụm sữa nóng với hương vị rất nồng còn thừa lại trong cốc rồi rời khỏi cửa hàng.

Cuối con đường Barkhor chính là nơi tọa lạc của chùa Đại Chiêu, dân chúng tin vào đạo Phật quỳ xuống nền đất, liên tục khấn vái bằng thái độ thành kính nhất.

Giờ này gió nhẹ chập tối mới bắt đầu thổi, cuối cùng mặt trời cũng khuất dạng, ánh nắng trên thành phố cao nguyên biến mất và thay vào đó là chút lạnh lẽo, Thư Hoàn quấn khăn cổ chặt hơn rồi đi qua đám người đông đúc.

Trong ồn ào, khách sạn hiện lên cực kỳ tĩnh lặng, tọa lạc ngay bên cạnh chùa Đại Chiêu. Cô đặt căn phòng đối diện với cung điện Potala. Lúc này đèn đuốc mới sáng rực rỡ, dưới sự trợ giúp của đèn điện, cung điện trông càng nguy nga tráng lệ. Cô kéo rèm ra làm cho vệt sáng lốm đốm ẩn hiện trên mặt. Thư Hoàn không khỏi nheo mắt lại, như đang thưởng thức một sự phồn thịnh không liên quan gì đến mình.

Anh để ý đến Niệm Niệm, đã để ý nhiều năm như vậy…

Bây giờ, anh cũng sẽ kiên nhẫn với mình nhiều như thế ư?

Thư Hoàn nheo mắt lại, đột nhiên cô rất muốn trêu anh… coi như là trò nghịch ngợm trước khi vụ giao dịch kết thúc đi.

Gọi điện cho anh và được bắt máy rất nhanh.

Nhưng không một ai chịu lên tiếng, hình như cả hai đều đang hít thở sâu, chờ đối phương mở lời trước.

Cô là người thiếu kiên nhẫn trước:

“Anh tìm em à?”

“Bao giờ em về?” Hoắc Vĩnh Ninh không hề hỏi cô lý do xin thôi việc, lý do dọn nhà đi nơi khác mà chỉ nói với cô bằng giọng điệu ấm áp bình thường: “Anh sẽ đến đón.”

“Vẫn chưa muốn về mà…” Cô cười nói: “Em chán làm việc rồi.”

Giọng điệu của cô hệt như của trẻ con vậy. Nỗi lo ngại của anh thì lại như của phụ huynh:

“Nếu em đi du lịch thì số tiền anh vừa gửi có đủ không?”

“Hoắc Vĩnh Ninh, anh thích em chứ?” Cô ngắt lời anh, hỏi thẳng.

Ở đầu dây bên kia thật yên lặng, hồi lâu sau anh mới chậm rãi trả lời: “Thích.”

“Nếu thích thì đến tìm em đi.” Cô nói một cách rất tùy tiện: “Ngày mai nhé, em đang ở Lhasa.”

Anh khẽ bật cười, như chẳng còn biết nói gì trước cô gái cố tình gây sự này.

Cô nói liền một mạch:

“Em muốn cùng anh uống trà bơ, muốn cùng anh đi mua đồ trang trí ở phố Barkhor… Em nhớ anh, nhớ lắm.”

“Hoàn Hoàn, em biết hai ngày nữa là cuộc họp quý này của ban giám đốc mà, anh không thể bỏ đi được.” Anh thở dài: “Anh cũng nhớ em, nhưng nếu anh không làm việc thì sẽ không có tiền cho em ở ngoài tự tung tự tác.”

“Có nghĩa là anh không thích em chứ gì?” Thư Hoàn khẽ nói: “Em biết rồi, không làm phiền anh nữa.”

Cúp máy, Thư Hoàn đứng bên cửa sổ và nở nụ cười cười giễu cợt. Xem đi, trò chơi này có vui không?

Hôm qua cô đã đến Lhasa, lúc ngồi trên máy bay có cảm giác hơi khó thở nhưng ngoài tình huống đó, cô không hề có phản ứng cao nguyên rõ ràng nào. Chuyến hành trình này quá vội vàng, không có kế hoạch gì trước cả, mà chỉ tùy ý đặt khách sạn thậm chí còn chưa nghĩ ra điểm đến tiếp theo là đâu. Cô bật TV, chương trình tài chính kinh tế hôm nay có mời tới trường quay một vị khách mời, họ đang phân tích một nguồn tin chưa chính thức: Thụy Đức dùng một món tiền lớn thu mua đối thủ cũ là Hàn thị. Vị chuyên gia được mời đến lại là giáo sư ở trường đại học của Thư Hoàn, ông từ tốn nói: sau khi cuộc họp ban giám đốc được tổ chức vào ngày kia kết thúc, thông báo chính thức mới được coi là chỉ thị mang tính quyết định.

Thế nghĩa là anh đang rất bận rộn, vậy mà mình lại làm anh thêm phiền lòng, đúng là không phải hành động nên làm của một người phụ nữ biết điều.

Thư Hoàn ngồi trên sofa quấn chặt chăn quanh người rồi chậm rãi dùng bữa tối do khách sạn mang tới. Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Bắt đầu từ bao giờ mình dám nói chuyện với anh với thái độ không kiêng dè gì như thế?

Bản tính kiêu ngạo của cô lại bắt đầu phát tác chăng?

Sau này khi không còn anh nữa, cô phải dẹp bớt cái tính xấu này đi mới được.

Cô ngả người lên chiếc giường rộng rãi thoải mái mềm như nhung của khách sạn, lăn qua lộn lại, thay đổi rất nhiều tư thế nhưng phản ứng cao nguyên lại khiến cô dễ dàng nghe thấy tiếng tim đập của mình, rõ ràng, mãnh liệt. Cảm giác này hơi mông lung nhưng lại rất rõ ràng, cuối cùng vẫn khó mà ngủ được.

Một buổi đêm như thế này hình như không nên bỏ dở trò đùa kia.

Thư Hoàn lấy di động ra: “Em rất nhớ anh!” rồi gửi đi.

Dòng trạng thái dần được lấp đầy. Cô nhìn màn hình chằm chằm rồi tập trung chờ tin nhắn trả lời.

Hoắc Vĩnh Ninh trả lời rất nhanh nhưng chỉ có hai chữ ngắn gọn: Ngủ ngon.

Vô vị… Thư Hoàn chép miệng rồi chỉnh sang chế độ máy bay, tắt luôn cả đèn.

*

Hôm sau cô dậy rất muộn, ngày ở Lhasa rất dài nên người dân sống ở đây thường bắt đầu công việc sau chín giờ.

Cuối cùng chiếc đồng hồ sinh học luôn chăm chỉ khi đi học và đi làm cũng được một lần lười biếng, lúc Thư Hoàn thức dậy đã là buổi chiều. Tây Tạng nắng giòn giã, cô nằm trong chăn nheo mắt lại, tắt chế độ máy bay của di động.

Ngay lập tức xuất hiện rất nhiều tin nhắn.

Sau tin nhắn “ngủ ngon” đầu tiên, năm phút sau anh nhắn cho cô một tin:

“Máy bay từ thành phố Hoài đến Trùng Khánh cất cánh lúc 10h30, rồi chuyển máy bay đến Lhasa.”

Chờ 10 phút và không nhận được tin nhắn trả lời, anh lại nhắn tin nữa:

“Ngủ ngon nhé.”

Thư Hoàn lập tức ngồi dậy xem đồng hồ. Nếu không bị muộn giờ, có lẽ bây giờ anh đang ở trên chuyến bay bay từ Trùng Khánh đến Lhasa.

Thử gọi điện cho anh, thì ra tắt máy thật.

Vì vừa ngủ dậy nên cô vẫn chưa được tỉnh táo lắm, thuận tay gọi vào số máy của Triển Phong.

Giọng Triển Phong rất bình tĩnh:

“… Đúng vậy, sếp lập một bản báo cáo một câu rồi đi luôn.”

“…” Thư Hoàn xoa thái dương, đột nhiên không biết phải đáp lại thế nào.

“Có mấy câu này, không biết tôi có nên nói không…” Triển Phong thở dài nói: “Thư Hoàn, một mối tình đi được đến ngày hôm nay không phải là dễ, đừng hành hạ nhau nữa, hãy biết quý trọng!”

Anh nói bằng giọng điệu rất có trọng tâm.

Thư Hoàn đột nhiên không biết trả lời thế nào chỉ biết ngơ ngác cúp máy rồi chạy vội đi đánh răng rửa mặt, mặc thêm áo khoác rồi nhờ khách sạn gọi xe ra sân bay.

Đường đến sân bay Gonggar từ nội thành Lhasa rất xa, đi xe mất hơn một tiếng.

Bây giờ không phải mùa du lịch của Tây Tạng nên sân bay có chút hiu quạnh. Nhìn thông tin về các chuyến bay, chuyến bay từ Trùng Khánh đến Lhasa còn nửa tiếng nữa mới đến.

Cô vẫn chưa ăn cơm nên gọi luôn một suất gà rán ở cửa hàng Dicos trong sân bay, vừa chờ đợi vừa nghịch điện thoại.

Có một thời gian cô rất chú ý đến một trang weibo chuyên đăng tải các hình ảnh về trang trí nhà cửa, căn nhà chỉ khoảng sáu bảy mươi m2 nhưng vẫn có thể bố trí theo phong cách ấm cúng, có thể nhận ra chủ nhà đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức. Hồi đó, để lấy lòng Hoắc Vĩnh Ninh, cô đã sao chép không ít cách bài trí. Sau này cũng dần phai nhạt.

Một nickname Po nào đó đăng lên một bức ảnh, một đôi tình nhân trẻ đứng ôm nhau trước cửa sổ lớn của căn nhà, cùng với một câu caption ngắn gọn: Nét đẹp nhất của ngôi nhà chính là khi quay lại có thể nhìn thấy em…

Hóa ra là vậy.

Đột nhiên lại bị đánh bại bởi một câu sướt mướt khó hiểu như thế, Thư Hoàn ngẩn ngơ nhìn bức ảnh kia, vô số cảnh tượng, vô vàn lời nói lóe lên trong đầu cô rồi biến mất. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyến bay hạ cánh đúng giờ, đã có hành khách lục tục đi ra.

Người đàn ông kia có lẽ vẫn chưa biết nhiệt độ không khí ở nơi đây nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, thậm chí còn không mang va ly đựng hành lý mà chỉ có hai tay trống không đi ra khỏi đoàn ngoài.

Thật nổi bật!

Ngoài hai từ đó, cô không nghĩ ra từ nào khác có thể hình dung được.

Chưa bao giờ Thư Hoàn muốn ôm chặt Hoắc Vĩnh Ninh như lúc này, chỉ vì ước nguyện nho nhỏ trong căn phòng chật hẹp kia, anh hy vọng chỉ cần mình quay lại là sẽ nhìn thấy cô trong tầm mắt.

Thư Hoàn hối hả lao ra đến mức va cả vào cô nhân viên đang dọn bàn mà chẳng kịp nói một tiếng xin lỗi, cứ chạy vù vù tiếp cận mục tiêu đó.

Trước khi anh kịp định thần lại, cô nhón chân ghì lấy cổ anh, bàn tay còn dính đầy dầu mỡ của món gà rán không e dè lau hết vào lưng áo anh.

- Hoắc Vĩnh Ninh! Hoắc Vĩnh Ninh! Hoắc Vĩnh Ninh! – Cô ngây thơ gọi tên anh, hân hoan nói: - Anh đến thật rồi!

Mọi người đều tránh xa cặp đôi này và xì xào bàn tán về hai người bọn họ, trên môi những người khác đều là nụ cười thông cảm và đầy thiện ý, không quấy rầy cuộc hội ngộ của người trong cuộc.

Hoắc Vĩnh Ninh không quen lắm cảm giác bị người khác săm soi như vậy. Đối với với sự kích động điên cuồng của Thư Hoàn, anh không đẩy cô ra mà còn giơ tay xoa đầu cô, mỉm cười nói:

- Không phải chính em là người kêu anh đến đây sao?

- Thế cuộc họp của anh thì sao? – Cô dùng ngón tay vẽ thành vòng tròn trên lưng anh.

- Năm nào ban giám đốc chẳng họp mấy lần, nhưng em thì chỉ có một thôi.

Thư Hoàn nằm gọn trong lòng anh cười thầm, chẳng qua cô chỉ muốn nghe câu này từ chính miệng anh mà thôi.

- Đã ôm đủ chưa? – Anh dịu giọng nói: - Nếu em đồng ý tạm thời buông anh ra một lát, anh muốn đi mua một bộ quần áo.

Tay trong tay đi đến bãi đỗ xe taxi, cuối cùng sắc mặt anh cũng thay đổi. Hoắc Vĩnh Ninh thả tay Thư Hoàn ra, nhìn thật kỹ năm ngón tay mình dưới ánh nắng, anh gằn giọng gọi tên cô:

- Thư – Hoàn!

Cô nhanh chóng trả lời:

- Ơi.

- Đây là cái gì!? – Anh xòe năm ngón tay ra một cách cứng ngắc, chỉ vào các ngón tay và lòng bàn tay đầy mỡ của mình và hỏi.

- Chắc là do em chưa chùi sạch tay vào lưng anh đấy mà! – Cô kiêu ngạo nhìn lại anh, dáng vẻ đắc ý như một chú cún con.

Hoắc Vĩnh Ninh nghiêm mặt lại một giây rồi cuối cùng vẫn không nhịn được cười.

Bạn ỷ vào tình yêu của anh ấy nên mới có thể vô pháp vô thiên như vậy; còn anh ấy, vì thích bạn nên mới chịu đựng trong vui sướng như thế.

Cô mỉm cười ngả đầu vào vai anh, chợt có cảm giác giấc mơ trở thành hiện thực.

Sau khi ghé vào một cửa hàng bán quần áo phổ thông trên phố Barkhor và chọn được một bộ đồ rất bình thường, Hoắc Vĩnh Ninh vội vàng mặc luôn bộ quần áo vừa mua ra ngoài bộ quần áo cũ của mình rồi đi theo Thư Hoàn về khách sạn với một bộ dạng khá luộm thuộm.

Tay anh rất lạnh.

Lhasa hôm nay bắt đầu có gió lạnh, Thư Hoàn dùng tay sờ lên mặt anh:

- Môi anh tím lại kìa, khó chịu lắm hả?

- Không! – Anh vẫn mạnh miệng: - Anh khỏe mà.

Không một lời giải thích, cô lôi tuột anh vào quán trà bơ hôm qua, nói với chủ quán:

- Một bình trà sữa.

Lúc bước vào cửa hàng, sắc mặt Hoắc Vĩnh Ninh đã có chút khác lạ nhưng anh vẫn cố chịu đựng. Lát sau, chủ quán bưng bình trà sữa vào, Thư Hoàn lập tức rót cho anh một cốc:

- Uống đi, có thể giảm bớt phản ứng cao nguyên đấy.

Trong mắt Hoắc Vĩnh Ninh hiện rõ vẻ cảnh giác, anh chau mày nhìn cốc đồ uống nóng hổi đặc đặc sệt sệt chứ không chịu giơ tay ra đón.

Thư Hoàn liền uống ngay một ngụm rồi chép miệng nói:

- Ngon lắm đấy! Anh không thử một hớp à?

Cuối cùng anh cũng giơ súng đầu hàng và đón lấy cốc thứ hai, đưa vào mũi ngửi kỹ một hồi, sắc mặt càng tái mét:

- Mùi gì kinh thế?

- Uống xong thoải mái hết cả con người, thử mà xem! – Thư Hoàn lựa lời khuyên anh.

Hoắc Vĩnh Ninh do dự rất lâu, cuối cùng nghiến răng uống một ngụm.

- Thế nào, đỡ hơn không? – Thư Hoàn nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong mỏi.

Từ xanh đến trắng, lại từ trắng thành xanh, anh bình tĩnh đứng dậy và nói:

- Anh ra ngoài một chút.

Khoảng mười phút sau, Hoắc Vĩnh Ninh lại mở cửa đi vào:

- Đi thôi, về khách sạn.

- Đi gọi điện hả? Công ty tìm anh à?

Hiếm khi anh mới dí dỏm như vậy, từ tốn bảo:

- Đi nôn.

Có thể nói phản ứng cao nguyên là một thứ khá kỳ lạ.

Ai đó bảo người gầy thường không có phản ứng cao nguyên nhưng trên chuyến bay của Thư Hoàn có một người thanh niên gầy như da bọc xương vừa xuống máy bay lập tức ngất xỉu. Cũng có người bảo, tạng người yếu ớt, không giỏi thể dục thể theo sẽ không bị phản ứng cao nguyên nhưng nhân viên ở khách sạn lại nói tối hôm trước họ phải đưa một cô gái vào bệnh viện, cô ấy bảo nửa đời người đã qua chưa bao giờ chạy đủ 400m.

Có thể thấy phản ứng cao nguyên là một thứ tương tự như trúng xổ số.

Một người thể lực tốt như Hoắc Vĩnh Ninh mà cũng bị đánh bại.

Vừa về đến khách sạn anh đã nằm vật ra giường. Tiếc thay đây không phải bệnh cảm cúm nên Thư Hoàn không cách nào đồng cam cộng khổ với anh. Biết anh không muốn ăn gì, cô đành bảo:

- Em đi mua hoa quả nhé?

Thực ra dân bản xứ ở đây ai cũng biết có một cách khá hiệu quả để giảm bớt triệu chứng của phản ứng cao nguyên đối với du khách, đó là chỉ cần truyền một chai đường gluco và uống một vài loại thuốc làm giảm phản ứng cao nguyên là hôm sau có thể thoải mái đi chơi được ngay.

Nhưng Thư Hoàn không đề xuất biện pháp này với Hoắc Vĩnh Ninh vì trong gần một năm làm thư ký của anh, cô biết anh vừa bướng bỉnh vừa kỳ lạ. Bình thường nếu bị cảm hay sốt đều chỉ xin thuốc ho và vitamin của bác sĩ riêng để điều trị chứ không bao giờ đi truyền nước.

Có lần anh bị ho dữ dội, cô ở ngoài sốt ruột sợ anh bị viêm phổi nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu đi bệnh viện, vị bác sĩ riêng kia cũng hết lời khuyên nhủ, vậy mà anh vẫn điềm tĩnh nói một câu :

- Tôi không đi!

Có lần Thư Hoàn hỏi tại sao anh lại ghét truyền nước như thế, đáp án anh nói ra rất đơn giản, chỉ là vì không thích cảm giác bị kim chọc vào người mà thôi.

Khi bạn xui xẻo gặp phải đúng lúc anh ta nổi cơn bướng bỉnh, bạn chỉ có thể đi đường vòng mà thôi.

Phản ứng cao nguyên không phải một loại bệnh, bình thường chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là khỏe lại, cùng lắm cô ở lại khách sạn nghỉ ngơi cùng anh là ổn.

Thư Hoàn xách một túi cam về phòng. Cửa chỉ khép hờ, cô rón rén đi vào thì nghe thấy có một giọng nói lạ đang cất lên:

- … Lượng đường trong máu cậu hơi thấp nhưng chỉ cần truyền nước cả đêm nay là ổn thôi.

Quả nhiên anh do dự:

- Có thuốc gì đặc trị không?

- Truyền nước là tốt nhất nhưng cậu còn trẻ, lại khỏe mạnh, chịu đựng vài ngày cũng được. – Bác sĩ rất hiểu ý bệnh nhân.

- Vậy truyền nước đi. – Hoắc Vĩnh Ninh hình như không cần suy nghĩ: - Tôi không được nghỉ nhiều, nếu nằm bẹp giường sẽ không thể dẫn bạn gái đi chơi.

Lòng cô ấm áp.

Cô dựa vào tường, bất lực nghĩ: anh chàng này đối xử với cô tốt quá, tốt một cách quá đáng…

Túi nilon trên tay tự nhiên bị đứt quai làm mấy quả cam bên trong cứ thế lăn lông lốc ra ngoài.

Cô vội đi nhặt lại, Hoắc Vĩnh Ninh ngồi dậy rướn người nhìn ra:

- Em về rồi à?

Cô không cho anh biết thực ra mình đã về được một lúc, chỉ khẽ đáp:

- Dạ.

- Bác sĩ bảo ngày mai là anh khỏe lại. – Anh thong thả nằm ngả lưng lên thành giường: - Nghĩ xem nên đi đâu chơi đi.

Bác sĩ bố trí chai nước truyền cho anh, để lại số điện thoại rồi nhanh chóng biến mất.

Phòng chỉ bật một bóng đèn bàn, cung điện Potala tường trắng mái đỏ giữa trời chiều xa xôi. Thư Hoàn bóc cam cho Hoắc Vĩnh Ninh nhưng anh lại không ăn mà vỗ xuống chỗ giường bên cạnh mình:

- Nằm với anh một lúc!

Cô nằm xuống giường, ôm lấy cánh tay anh:

- Hoắc Vĩnh Ninh, em thấy hơi hối hận vì đã bảo anh đến đây.

Anh giả bộ mạnh khỏe:

- Cảm thấy anh quấn lấy em quá à?

- Không… Anh cứ đối xử với em thế này, em sẽ ngày càng tham lam mất. – Cô sụt sịt mũi, nói tiếp: - Rồi đến ngày nào đó khi không còn anh bên cạnh, em sẽ đau khổ lắm.

Cô đã từng nói rất nhiều câu kiểu thật thật giả giả như thế, đôi lúc đến cả Hoắc Vĩnh Ninh cũng không phân biệt được là cô đang vui hay buồn… Chỉ có ngày hôm nay anh mới thực sự cảm nhận được niềm vui của cô khi đón anh ở sân bay, và sự lo lắng thừa thãi bây giờ.

Nếu nói đó là lo lắng thừa thãi thì có vẻ như nên nói là tâm trạng bất an.

Vì không có cảm giác an toàn nên cô mới như vậy chăng?

Anh rút tay ra búng lên trán cô, chậm rãi nói:

- Chúng ta còn có một tương lai rất dài để ở bên nhau, đừng nghĩ lung tung nữa.

Cô lặng lẽ gật đầu, chợt nghĩ đến một chuyện: rõ ràng người bị ốm là anh, vậy mà nhìn đi nhìn lại hình như mình mới là người được chăm sóc thì phải.

/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status