Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi

Chương 104 - Chương 104

/142


Editor: Á bì

Bị ba Mạnh phá hỏng bầu không khí, dù trong miệng có bao nhiêu lời muốn nói, đều phải nhịn xuống-nếu anh dám bày tỏ trước mặt ba Mạnh, chắc chắn ba Mạnh sẽ cầm chổi đánh đuổi anh ra khỏi cửa. Hơn nữa ông còn có thể mang theo con gái bảo bối của ông chuyển nhà, đổi luôn cả trường học.

Mấy loại chuyện đó cũng đâu phải ba Mạnh chưa từng làm, mặc dù mỗi lần như vậy đều bị anh tìm được. Nhưng lỡ đâu ông thông minh hơn, bố trí chặt chẽ tới mức anh tìm không được thì sao? Đến lúc đó phải làm sao bây giờ?

Thành Trạm Vũ vẫn luôn biết rõ mình vẫn chưa hoàn toàn có được Mạnh Tĩnh Nghiên, nên đối với những người bên cạnh cô anh vẫn luôn mang theo tâm lý lo sợ và kính nể. Dù là bị cắt ngang lời tỏ tình, nhưng anh cũng không dám bày sắc mặt thối với ba Mạnh, trong lòng thì lại tức muốn chết.

Ba Mạnh đã vào phòng rồi thì không muốn đi ra nữa, một lát thì hỏi con gái muốn ăn cái gì uống cái gì không, một lát lại hỏi con gái có lạnh không, giúp con gái đắp chăn. Một lát lại ân cần hỏi Thành Trạm Vũ, Trạm Vũ à, sao không ăn dưa hấu vậy cháu? Lần này cô cháu mua dưa hấu rất ngọt, đừng có khách sáo, ăn thử đi.

Mạnh Tĩnh Nghiên biết trong lòng ba mình nghĩ như thế nào, nhưng lại không muốn phá huỷ tâm tư của ông, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, đắp chăn lên, vươn tay ra lấy cây tăm cắm vào trái cây trong mâm lên ăn. Ừm, mẹ mua trúng dưa hấu không hạt, rất ngọt, ăn rất ngon.

Thật là một đứa nhỏ đáng thương!

Trách không được mẹ Mạnh luôn cảm thấy đau lòng thay cho Thành Trạm Vũ, từ nhỏ đến lớn chưa từng được trải qua một ngày tốt lành còn chưa nói, dù là thứ mình yêu thích cũng không dám mở miệng nói. Bất ngờ tìm được Mạnh Tĩnh Nghiên, khi anh cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, lại bị ba Mạnh phá mất. Ôi trời, sao có thể tội nghiệp như thế chứ!

Thân thể còn chưa khôi phục lại, cũng có nhiều thứ chưa ăn được, giờ lại bị giày vò một trận, vốn đầu óc có chút choáng váng giờ lại có chút không thoải mái.

So với sự khó chịu và không thoải mái của anh, mỗi lỗ chân lông ở trên người của Mạnh Tĩnh Nghiên đều cảm thấy thoải mái đến mức muốn thét to. Trong khoảng thời gian này, cô toàn tâm toàn ý lo lắng cho Thành Trạm Vũ, giờ anh lại khoẻ mạnh ngồi ở nhà cô, mặc dù sức khoẻ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng dù sao vẫn không có thiếu chân thiếu tay, dưỡng thêm vài ngày thì sẽ tốt hơn, giờ nhìn anh như vậy cô cũng thấy an tâm.

Làm cho cô phải lo lắng cả nửa tháng, giờ tâm tình cũng được an tâm. Giờ lại thấy ba và Thành Trạm Vũ trao đổi ánh mắt, cảm thấy rất có ý tứ, nhìn xem, do tác dụng của thuốc cảm, nên giờ đầu óc muốn đi ngủ rồi.

Khi mẹ Mạnh đi làm về, thấy Thành Trạm Vũ vẫn còn ngồi trong phòng khách, vui vẻ lôi kéo cánh tay anh, hỏi anh dạo gần đây sao không tới đây chơi, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không? Sao lại gầy như vậy, có phải áp lực học tập lớn quá không?

Sự ấm áp này rất giống như cảm giác của mẹ ruột nên làm cho Thành Trạm Vũ cảm động muốn khóc, sao cùng là trưởng bối mà cách đối xử của mẹ Mạnh và ba Mạnh lại khác nhau như vậy! Một người đối với anh như nắng xuân ấm áp, còn một người lại như gió lạnh thổi lạnh thấu xương!

Buổi tối mẹ Mạnh lại đặc biệt làm mấy món Thành Trạm Vũ thích, nói anh cần bồi bổ thân thể. Bác sĩ cũng nói cần ăn uống điều độ một hai ngày, Thành Trạm Vũ cảm thấy căn bản thân thể của anh đã tốt rồi, dù cho một ngày không ăn cơm cũng chẳng sao. Một bàn đầy đồ ăn được anh ăn rất nhiệt tình, làm mẹ Mạnh rất vui, đã bao lâu rồi không có ai nịnh bà như vậy nữa nhỉ? Một nhà ba người bọn họ ăn cơm, lúc nào cũng để thừa lại một chút, cũng là nhờ Thành Trạm Vũ, bà mới tìm lại được cảm giác tự tin về tài nấu ăn của mình.

Mẹ Mạnh rất vui, nên ở trên bàn cơm bà cũng nói ra ý tưởng muốn Thành Trạm Vũ chuyển qua đây sống. Mấy người đang ăn cơm phản ứng cũng khác nhau, ba Mạnh thì mặt mày xanh mét, còn mặt mày của Thành Trạm Vũ thì mừng tới mức cười tươi như hoa.

Mẹ nó ơi, bản thân Thành Trạm Vũ cũng có nhà, sao lại chuyển đến nhà chúng ta chứ. Không phải là bà muốn nói tới Mạnh Dật Hiên đó chứ? Hay mai tôi qua đó đón nó qua đây ở một khoảng thời gian?

Gì vậy hả, Dật Hiên đang ở yên tại nhà nó, không phải là tôi thấy Trạm Vũ học tập quá vất vả mà nhà lại không có ai chăm sóc nó sao. Thì cứ chờ nó thi xong cao đẳng, muốn đi đâu thì đi đó không được sao?

Không được!

Cháu đồng ý...

Không nghĩ tới Thành Trạm Vũ lại mặt dày như vậy giành trả lời, ba Mạnh dùng sức liếc




/142

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status