Ban nhạc của “Tục” tên là “Hồi Hải Mã”, lần đầu tiên Lâm Hồi nghe thấy đã thích.
Hồi hải mã là một thành phần của đại não, chịu trách nhiệm ghi nhớ. Âm nhạc cũng giống như hồi hải mã, chúng chứa đựng tình cảm của nhân loại. Lâm Hồi nhìn ban nhạc mà ngẫm nghĩ, kí ức về Hạ Kiến Sơn cũng nằm trong hồi hải mã của anh. Chúng chiếm bao nhiêu diện tích? Chúng tồn tại bằng cách nào? Có phải giống như phim điện ảnh, từng khung cảnh xếp thành hàng, sẵn sàng cho mình lấy ra bất cứ lúc nào?
Giờ phút này, ở quán bar tên “Tục”, Lâm Hồi lấy ra cảnh tượng lần đầu tiên Hạ Kiến Sơn xem mắt trong chính hồi hải mã của mình.
Có lẽ nói là xem mắt cũng không đúng, dù sao dưới góc nhìn của Hạ Kiến Sơn, dùng bữa với con gái lãnh đạo xem như một phần công việc. Thời gian đã xác định từ trước, con gái của lãnh đạo nên không thể qua loa, nhưng Hạ Kiến Sơn bận rộn, có một số việc nên xác nhận lại, bởi vậy lúc báo cáo lịch trình với Hạ Kiến Sơn, Lâm Hồi cố ý nhắc đến: “Sếp Hạ, tháng sau có hẹn với cô Phùng, anh muốn xếp thời gian trước không?”
Hạ Kiến Sơn không ngẩng đầu: “Cô Phùng nào?”
Lâm Hồi xấu hổ: “Con gái thư ký Phùng.”
Hạ Kiến Sơn tiếp tục xem tài liệu: “À, vậy cậu hẹn nhà hàng giúp tôi.”
Lâm Hồi chưa kịp nghĩ đã từ chối: “Thế không thích hợp lắm thì phải, anh tự chuẩn bị sẽ tốt hơn.”
Hạ Kiến Sơn ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Không thích hợp chỗ nào?”
Lâm Hồi cạn lời, suy nghĩ hồi lâu đành trả lời: “Tôi không am hiểu mấy cái này, sợ phạm sai lầm.”
Hạ Kiến Sơn vẫn nhìn anh với ánh mắt sáng ngời, nhìn đến nỗi Lâm Hồi hoảng hốt, nhưng vẫn không có ý định thay đổi ý kiến.
Hạ Kiến Sơn nhìn một lát, cuối cùng cúi đầu, hờ hững ra lệnh: “Được thôi, cậu ra bảo Annie sắp xếp.”
Annie đặt một nhà hàng kiểu Pháp được gắn sao Michelin. Nghe nói đàng gái du học từ Pháp về, Annie cảm thấy dùng bữa kiểu Pháp yêu cầu thời gian, thích hợp để tâm sự, hơn nữa tiếp xúc với không gian quen thuộc, bạn nữ sẽ có đề tài, không đến nỗi chán ngắt.
Trong lúc Hạ Kiến Sơn dùng bữa kiểu Pháp, Lâm Hồi xuống cửa hàng tiện lợi dưới công ty nhờ bà chủ pha một gói mì. Hôm nay anh không muốn ăn cơm, đi qua phòng ban khác ngửi thấy mùi mì gói nên hơi thèm, vì thế xuống tầng ăn qua loa xong bữa. Anh vừa ăn vừa lấy điện thoại ra tra, thì ra một bữa cơm kiểu Pháp kéo dài ít nhất hai, ba tiếng đồng hồ. Nếu anh và Hạ Kiến Sơn cùng nhau ăn, như vậy bọn họ có thể trao đổi với nhau được cả một hợp đồng. Nghĩ đến đây, Lâm Hồi bật cười, sau đó nụ cười tắt dần.
Anh hẳn là không có cơ hội nhấm nháp một bữa tối tinh xảo tốn ba tiếng đồng hồ với Hạ Kiến Sơn.
Quá lâu.
Thứ Lâm Hồi hiểu nhất là làm thế nào giải quyết bữa cơm một cách nhanh chóng.
Đây là thói quen từ khi còn nhỏ. Mấy năm đầu ba mẹ xảy ra chuyện, cả nhà dựa hết vào bà nội, quá vất vả. Từ lúc ấy, Lâm Hồi đã học được ăn cơm chan canh, ăn như thế vừa nhanh, nấu đơn giản lại đỡ tốn tiền, thậm chí canh nào anh thích thì chỉ cần món đó thôi là đủ. Bà nội đau lòng, bảo anh đẹp người lại đẹp nết, không nên sinh ở nhà bọn họ, dặn anh học tập thật tốt, mai này lên thành phố lớn. Anh cười hì hì bảo mình không đi, sẽ về trồng rau với bà nội. Từ nhỏ đến lớn, anh trải qua đủ tra tấn của cuộc sống nhưng lại không tự ti và khuất phục. Tuy nhiên vào thời khắc này, Lâm Hồi chợt nhận ra chênh lệch giữa anh và Hạ Kiến Sơn quá lớn, vượt qua cả tuổi tác và giới tính.
Theo Hạ Kiến Sơn lâu năm khiến anh sinh ra ảo giác dường như bọn họ sống chung thế giới. Nhưng trên thực tế, anh chỉ là bọt sóng bé nhỏ không đáng kể, may mắn leo lên đầu ngọn sóng mới có thể trông thấy trời đất bao la, nương theo ngọn gió truy đuổi ánh mặt trời.
…
Trên tầng, Hạ Kiến Sơn và Tiết Phái đã uống hết một nửa số rượu.
Tiết Phái tán gẫu với Hạ Kiến Sơn, lại nghĩ tới gì đó: “Nói đi nói lại, Lâm Hồi đúng là rất đáng chú ý. Hai hôm trước Tiểu Lục còn nói với tôi, có một cậu chàng đẹp trai gặp Lâm Hồi một lần ở quán bar mà nhớ mãi không quên, canh ở đây lâu rồi mà chưa gặp lại, nên muốn hỏi thăm, cậu ta vừa tả là tôi đã biết là trợ lý Lâm.”
Hạ Kiến Sơn nghe vậy thì nhìn về phía Tiết Phái, nghi ngờ có phải y nói nhầm không: “Cậu chàng?”
“Đúng vậy, một cậu chàng đẹp trai.”
Hạ Kiến Sơn không tỏ ý kiến: “Người này thích nam?”
Tiết Phái thấy giọng hắn kì lạ, cười đáp: “Đúng vậy, dù sao cậu từng đi du học mà, đâu hiếm lạ gì, chẳng lẽ cậu sợ đồng tính?”
Hạ Kiến Sơn cau mày: “Không phải vấn đề đồng tính hay không, bỏ qua giới tính thì cậu ta xứng sao?”
Tiết Phái không có hứng thú với việc làm mai, vốn y chỉ định bàn tán một chút, nhưng giọng điệu của Hạ Kiến Sơn lại chọc cười mình: “Gì đây? Những người khác thì không bàn, nhưng người Tiểu Lục nói tôi có quen, Stephen Lý, nghe nói ba cậu ta là bác sĩ nổi tiếng, mẹ là giáo sư đại học, bối cảnh như thế không kém đúng không, còn không xứng với trợ lý Lâm nhà cậu?”
“Gia đình chỉ tạo bầu không khí, gia thế không quan trọng, quan trọng là người.”
“Cậu ta mới du học về, hiện tại là giám đốc điều hành một công ty nước ngoài.”
“Chính miệng cậu ta nói? Lời ra tiếng vào ở quán bar có thể xem là thật không? Mọi người đều là người xa lạ, thuận miệng nói mà thôi.”
“Tôi và cậu ta nói chuyện mấy lần, vừa chân thành vừa hiền hòa, không giống kẻ ba hoa chích chòe gì.”
“Biết người, biết mặt, không biết lòng.”
Lần đầu tiên Tiết Phái cảm thấy giọng Hạ Kiến Sơn kì lạ như thế, Tiết Phái còn muốn chọc thêm vào: “Vậy cậu cảm thấy người như thế nào mới hợp với trợ lý Lâm?”
Hạ Kiến Sơn không trả lời.
Hắn chưa nghĩ đến vấn đề này, Tiết Phái vừa hỏi, hắn không biết trả lời ra sao. Nhưng so với cái này, Hạ Kiến Sơn quan tâm đến vấn đề khác hơn: “Cậu cảm thấy ở đây làm gì sẽ vui vẻ?”
Tiết Phái liếc hắn: “Tại sao cậu tới “Tục”?”
Hạ Kiến Sơn suy tư gì đó.
“Nơi này là quán bar, muốn vui vẻ thì phải uống rượu.”
Anh chàng đẹp trai đứng một mình luôn thu hút sự chú ý, Lâm Hồi mới suy nghĩ một lát đã có hai cô gái lại gần muốn mời rượu, anh mỉm cười lắc đầu từ chối. Lâm Hồi không biết còn phải ở đây bao lâu, anh lo lắng có nên đổi góc khuất hơn hay không thì ánh đèn chợt tắt ngúm.
Vì phối hợp với bóng đêm, bầu không khí càng êm dịu triền miên.
Âm nhạc ngừng lại.
Lâm Hồi thấy giám đốc “Tục” – Tiểu Lục vẫy tay với giọng ca chính của Hồi Hải Mã, cho cậu ta nhìn màn hình điện thoại, hình như bọn họ nói gì đó, giọng ca chính ra hiệu “OK” rồi quay về sân khấu. Câu ta đùa nghịch microphone một lát rồi quay người dặn ban nhạc phía sau, sau đó nói:
“Vừa nãy giám đốc “Tục” muốn tôi thông báo với quý vị một chuyện…” Cậu ta tạm dừng, chờ không khí yên tĩnh lại, mọi người tập trung ánh mắt lên sân khấu rồi mới giơ một tay, cất cao giọng: “Có khách mời mọi người uống rượu, rượu đêm nay miễn phí toàn bộ!”
Cả quán bar hoan hô, mọi người nâng chén chúc mừng.
“Bài hát tiếp theo do vị khách đó lựa chọn, tôi rất thích tên bài hát này – “Niềm hạnh phúc”(1), vị khách kia còn muốn nói với mọi người một câu…” Dưới ánh đèn lờ mờ, tiếng ghi-ta vang lên, giọng ca chính chậm rãi nhắm hai mắt.
“Cụng ly.”
(1)Bài hát “Niềm hạnh phúc” của Hứa Nguy
Sau khi nghe tên bài hát, Lâm Hồi còn chưa kịp phản ứng lại, Ken đã bưng một khay nước đến, đặt từng ly xuống trước mặt Lâm Hồi, một ly, hai ly, ba ly, bốn ly… Lâm Hồi mở to hai mắt – mười hai ly rượu!
Hồng, trắng, vàng, lục, Cocktail, Champagne, Vodka, Rum, ly cao, ly thấp, có loại Lâm Hồi gọi tên được, có loại không.
Trước mặt Lâm Hồi có mười hai ly rượu!
Ken mỉm cười đặt ly rượu cuối cùng xuống rồi đưa cho anh một tấm card, phía sau là dòng chữ:
Taste it, enjoy it.
Chữ tiếng Anh xin đẹp, nhìn là nhận ra bút tích của Hạ Kiến Sơn.
Biết rõ Hạ Kiến Sơn không có ý gì đặc biệt nhưng trái tim Lâm Hồi vẫn không kìm chế được mà đập thình thịch. Tựa như anh đang truy cập một trang web, mọi người đã tiến vào giao diện bình thường, còn anh vẫn đối mặt với trang trắng. Lâm Hồi nhìn hàng ly trước mặt, đủ màu sắc kết hợp với ánh đèn quán bar, giống như thành phố về đêm, khiến người ta vừa lóa mắt vừa say mê.
Lâm Hồi chọn cho mình một ly cocktail màu đỏ cam.
Qua đêm nay, cảnh tượng này sẽ được lưu lại trong trí nhớ của anh, ngày nào đó anh nhớ lại, nhớ những bóng cây đi ngang qua lúc lái xe, nhớ góc áo Hạ Kiến Sơn, nhớ tới màu lam, nhớ “Niềm hạnh phúc”, nhớ hương vị ly rượu đầu tiên đêm nay, có đắng, có ngọt, giống như tâm trạng hiện tại.
Anh vừa nhẫn nại vừa vội vã muốn cụng ly với đêm nay.
Hậu quả của việc Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi đều uống rượu là sau khi kết thúc, cả hai đều đứng chờ xe đến đón. Ban đêm không nóng cũng không lạnh, hòa lẫn mùi rượu trên cơ thể hai người, mang đến một mùi hương lạ kỳ.
Lâm Hồi giấu một nửa gương mặt đỏ ửng vào bóng đêm, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Sao anh tặng tôi nhiều rượu thế?”
“Tiết Phái nói tới quán bar muốn vui vẻ thì phải uống rượu, vì vậy…” Hạ Kiến Sơn quay đầu liếc Lâm Hồi, “Cậu vui vẻ không?”
Lâm Hồi im lặng, lát sau mới hạ giọng: “Vậy vì sao anh chọn bài hát kia?”
“Bài hát này có gì đặc biệt à?”
Lâm Hồi nhìn về phương xa: “Nó làm tôi nhớ đến bà nội.”
“Trước kia nghe cậu kể, tôi cảm thấy nó hợp với tình hình.”
“Hợp với tình hình?”
Hạ Kiến Sơn quay sang nhìn anh: “Hôm nay ngày ba mươi.”
Lâm Hồi sửng sốt, phản ứng lại mới biết hắn nói ngày hôm nay: Ngày ba mươi tháng chín.
Tháng chín.
Bên tai Lâm Hồi loáng thoáng tiếng ca trầm khàn của ca sĩ:
“Tháng chín khó quên
Cánh bướm tung bay
Điệu múa duyên dáng
Rơi trên bàn tay”
…
Là tháng chín khó quên.
Lâm Hồi nghĩ thầm, không biết hồi hải mã của Hạ Kiến Sơn có nhớ ngày cuối cùng của tháng chín này không, có thể nhớ con bướm kia không.
Hồi hải mã là một thành phần của đại não, chịu trách nhiệm ghi nhớ. Âm nhạc cũng giống như hồi hải mã, chúng chứa đựng tình cảm của nhân loại. Lâm Hồi nhìn ban nhạc mà ngẫm nghĩ, kí ức về Hạ Kiến Sơn cũng nằm trong hồi hải mã của anh. Chúng chiếm bao nhiêu diện tích? Chúng tồn tại bằng cách nào? Có phải giống như phim điện ảnh, từng khung cảnh xếp thành hàng, sẵn sàng cho mình lấy ra bất cứ lúc nào?
Giờ phút này, ở quán bar tên “Tục”, Lâm Hồi lấy ra cảnh tượng lần đầu tiên Hạ Kiến Sơn xem mắt trong chính hồi hải mã của mình.
Có lẽ nói là xem mắt cũng không đúng, dù sao dưới góc nhìn của Hạ Kiến Sơn, dùng bữa với con gái lãnh đạo xem như một phần công việc. Thời gian đã xác định từ trước, con gái của lãnh đạo nên không thể qua loa, nhưng Hạ Kiến Sơn bận rộn, có một số việc nên xác nhận lại, bởi vậy lúc báo cáo lịch trình với Hạ Kiến Sơn, Lâm Hồi cố ý nhắc đến: “Sếp Hạ, tháng sau có hẹn với cô Phùng, anh muốn xếp thời gian trước không?”
Hạ Kiến Sơn không ngẩng đầu: “Cô Phùng nào?”
Lâm Hồi xấu hổ: “Con gái thư ký Phùng.”
Hạ Kiến Sơn tiếp tục xem tài liệu: “À, vậy cậu hẹn nhà hàng giúp tôi.”
Lâm Hồi chưa kịp nghĩ đã từ chối: “Thế không thích hợp lắm thì phải, anh tự chuẩn bị sẽ tốt hơn.”
Hạ Kiến Sơn ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Không thích hợp chỗ nào?”
Lâm Hồi cạn lời, suy nghĩ hồi lâu đành trả lời: “Tôi không am hiểu mấy cái này, sợ phạm sai lầm.”
Hạ Kiến Sơn vẫn nhìn anh với ánh mắt sáng ngời, nhìn đến nỗi Lâm Hồi hoảng hốt, nhưng vẫn không có ý định thay đổi ý kiến.
Hạ Kiến Sơn nhìn một lát, cuối cùng cúi đầu, hờ hững ra lệnh: “Được thôi, cậu ra bảo Annie sắp xếp.”
Annie đặt một nhà hàng kiểu Pháp được gắn sao Michelin. Nghe nói đàng gái du học từ Pháp về, Annie cảm thấy dùng bữa kiểu Pháp yêu cầu thời gian, thích hợp để tâm sự, hơn nữa tiếp xúc với không gian quen thuộc, bạn nữ sẽ có đề tài, không đến nỗi chán ngắt.
Trong lúc Hạ Kiến Sơn dùng bữa kiểu Pháp, Lâm Hồi xuống cửa hàng tiện lợi dưới công ty nhờ bà chủ pha một gói mì. Hôm nay anh không muốn ăn cơm, đi qua phòng ban khác ngửi thấy mùi mì gói nên hơi thèm, vì thế xuống tầng ăn qua loa xong bữa. Anh vừa ăn vừa lấy điện thoại ra tra, thì ra một bữa cơm kiểu Pháp kéo dài ít nhất hai, ba tiếng đồng hồ. Nếu anh và Hạ Kiến Sơn cùng nhau ăn, như vậy bọn họ có thể trao đổi với nhau được cả một hợp đồng. Nghĩ đến đây, Lâm Hồi bật cười, sau đó nụ cười tắt dần.
Anh hẳn là không có cơ hội nhấm nháp một bữa tối tinh xảo tốn ba tiếng đồng hồ với Hạ Kiến Sơn.
Quá lâu.
Thứ Lâm Hồi hiểu nhất là làm thế nào giải quyết bữa cơm một cách nhanh chóng.
Đây là thói quen từ khi còn nhỏ. Mấy năm đầu ba mẹ xảy ra chuyện, cả nhà dựa hết vào bà nội, quá vất vả. Từ lúc ấy, Lâm Hồi đã học được ăn cơm chan canh, ăn như thế vừa nhanh, nấu đơn giản lại đỡ tốn tiền, thậm chí canh nào anh thích thì chỉ cần món đó thôi là đủ. Bà nội đau lòng, bảo anh đẹp người lại đẹp nết, không nên sinh ở nhà bọn họ, dặn anh học tập thật tốt, mai này lên thành phố lớn. Anh cười hì hì bảo mình không đi, sẽ về trồng rau với bà nội. Từ nhỏ đến lớn, anh trải qua đủ tra tấn của cuộc sống nhưng lại không tự ti và khuất phục. Tuy nhiên vào thời khắc này, Lâm Hồi chợt nhận ra chênh lệch giữa anh và Hạ Kiến Sơn quá lớn, vượt qua cả tuổi tác và giới tính.
Theo Hạ Kiến Sơn lâu năm khiến anh sinh ra ảo giác dường như bọn họ sống chung thế giới. Nhưng trên thực tế, anh chỉ là bọt sóng bé nhỏ không đáng kể, may mắn leo lên đầu ngọn sóng mới có thể trông thấy trời đất bao la, nương theo ngọn gió truy đuổi ánh mặt trời.
…
Trên tầng, Hạ Kiến Sơn và Tiết Phái đã uống hết một nửa số rượu.
Tiết Phái tán gẫu với Hạ Kiến Sơn, lại nghĩ tới gì đó: “Nói đi nói lại, Lâm Hồi đúng là rất đáng chú ý. Hai hôm trước Tiểu Lục còn nói với tôi, có một cậu chàng đẹp trai gặp Lâm Hồi một lần ở quán bar mà nhớ mãi không quên, canh ở đây lâu rồi mà chưa gặp lại, nên muốn hỏi thăm, cậu ta vừa tả là tôi đã biết là trợ lý Lâm.”
Hạ Kiến Sơn nghe vậy thì nhìn về phía Tiết Phái, nghi ngờ có phải y nói nhầm không: “Cậu chàng?”
“Đúng vậy, một cậu chàng đẹp trai.”
Hạ Kiến Sơn không tỏ ý kiến: “Người này thích nam?”
Tiết Phái thấy giọng hắn kì lạ, cười đáp: “Đúng vậy, dù sao cậu từng đi du học mà, đâu hiếm lạ gì, chẳng lẽ cậu sợ đồng tính?”
Hạ Kiến Sơn cau mày: “Không phải vấn đề đồng tính hay không, bỏ qua giới tính thì cậu ta xứng sao?”
Tiết Phái không có hứng thú với việc làm mai, vốn y chỉ định bàn tán một chút, nhưng giọng điệu của Hạ Kiến Sơn lại chọc cười mình: “Gì đây? Những người khác thì không bàn, nhưng người Tiểu Lục nói tôi có quen, Stephen Lý, nghe nói ba cậu ta là bác sĩ nổi tiếng, mẹ là giáo sư đại học, bối cảnh như thế không kém đúng không, còn không xứng với trợ lý Lâm nhà cậu?”
“Gia đình chỉ tạo bầu không khí, gia thế không quan trọng, quan trọng là người.”
“Cậu ta mới du học về, hiện tại là giám đốc điều hành một công ty nước ngoài.”
“Chính miệng cậu ta nói? Lời ra tiếng vào ở quán bar có thể xem là thật không? Mọi người đều là người xa lạ, thuận miệng nói mà thôi.”
“Tôi và cậu ta nói chuyện mấy lần, vừa chân thành vừa hiền hòa, không giống kẻ ba hoa chích chòe gì.”
“Biết người, biết mặt, không biết lòng.”
Lần đầu tiên Tiết Phái cảm thấy giọng Hạ Kiến Sơn kì lạ như thế, Tiết Phái còn muốn chọc thêm vào: “Vậy cậu cảm thấy người như thế nào mới hợp với trợ lý Lâm?”
Hạ Kiến Sơn không trả lời.
Hắn chưa nghĩ đến vấn đề này, Tiết Phái vừa hỏi, hắn không biết trả lời ra sao. Nhưng so với cái này, Hạ Kiến Sơn quan tâm đến vấn đề khác hơn: “Cậu cảm thấy ở đây làm gì sẽ vui vẻ?”
Tiết Phái liếc hắn: “Tại sao cậu tới “Tục”?”
Hạ Kiến Sơn suy tư gì đó.
“Nơi này là quán bar, muốn vui vẻ thì phải uống rượu.”
Anh chàng đẹp trai đứng một mình luôn thu hút sự chú ý, Lâm Hồi mới suy nghĩ một lát đã có hai cô gái lại gần muốn mời rượu, anh mỉm cười lắc đầu từ chối. Lâm Hồi không biết còn phải ở đây bao lâu, anh lo lắng có nên đổi góc khuất hơn hay không thì ánh đèn chợt tắt ngúm.
Vì phối hợp với bóng đêm, bầu không khí càng êm dịu triền miên.
Âm nhạc ngừng lại.
Lâm Hồi thấy giám đốc “Tục” – Tiểu Lục vẫy tay với giọng ca chính của Hồi Hải Mã, cho cậu ta nhìn màn hình điện thoại, hình như bọn họ nói gì đó, giọng ca chính ra hiệu “OK” rồi quay về sân khấu. Câu ta đùa nghịch microphone một lát rồi quay người dặn ban nhạc phía sau, sau đó nói:
“Vừa nãy giám đốc “Tục” muốn tôi thông báo với quý vị một chuyện…” Cậu ta tạm dừng, chờ không khí yên tĩnh lại, mọi người tập trung ánh mắt lên sân khấu rồi mới giơ một tay, cất cao giọng: “Có khách mời mọi người uống rượu, rượu đêm nay miễn phí toàn bộ!”
Cả quán bar hoan hô, mọi người nâng chén chúc mừng.
“Bài hát tiếp theo do vị khách đó lựa chọn, tôi rất thích tên bài hát này – “Niềm hạnh phúc”(1), vị khách kia còn muốn nói với mọi người một câu…” Dưới ánh đèn lờ mờ, tiếng ghi-ta vang lên, giọng ca chính chậm rãi nhắm hai mắt.
“Cụng ly.”
(1)Bài hát “Niềm hạnh phúc” của Hứa Nguy
Sau khi nghe tên bài hát, Lâm Hồi còn chưa kịp phản ứng lại, Ken đã bưng một khay nước đến, đặt từng ly xuống trước mặt Lâm Hồi, một ly, hai ly, ba ly, bốn ly… Lâm Hồi mở to hai mắt – mười hai ly rượu!
Hồng, trắng, vàng, lục, Cocktail, Champagne, Vodka, Rum, ly cao, ly thấp, có loại Lâm Hồi gọi tên được, có loại không.
Trước mặt Lâm Hồi có mười hai ly rượu!
Ken mỉm cười đặt ly rượu cuối cùng xuống rồi đưa cho anh một tấm card, phía sau là dòng chữ:
Taste it, enjoy it.
Chữ tiếng Anh xin đẹp, nhìn là nhận ra bút tích của Hạ Kiến Sơn.
Biết rõ Hạ Kiến Sơn không có ý gì đặc biệt nhưng trái tim Lâm Hồi vẫn không kìm chế được mà đập thình thịch. Tựa như anh đang truy cập một trang web, mọi người đã tiến vào giao diện bình thường, còn anh vẫn đối mặt với trang trắng. Lâm Hồi nhìn hàng ly trước mặt, đủ màu sắc kết hợp với ánh đèn quán bar, giống như thành phố về đêm, khiến người ta vừa lóa mắt vừa say mê.
Lâm Hồi chọn cho mình một ly cocktail màu đỏ cam.
Qua đêm nay, cảnh tượng này sẽ được lưu lại trong trí nhớ của anh, ngày nào đó anh nhớ lại, nhớ những bóng cây đi ngang qua lúc lái xe, nhớ góc áo Hạ Kiến Sơn, nhớ tới màu lam, nhớ “Niềm hạnh phúc”, nhớ hương vị ly rượu đầu tiên đêm nay, có đắng, có ngọt, giống như tâm trạng hiện tại.
Anh vừa nhẫn nại vừa vội vã muốn cụng ly với đêm nay.
Hậu quả của việc Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi đều uống rượu là sau khi kết thúc, cả hai đều đứng chờ xe đến đón. Ban đêm không nóng cũng không lạnh, hòa lẫn mùi rượu trên cơ thể hai người, mang đến một mùi hương lạ kỳ.
Lâm Hồi giấu một nửa gương mặt đỏ ửng vào bóng đêm, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Sao anh tặng tôi nhiều rượu thế?”
“Tiết Phái nói tới quán bar muốn vui vẻ thì phải uống rượu, vì vậy…” Hạ Kiến Sơn quay đầu liếc Lâm Hồi, “Cậu vui vẻ không?”
Lâm Hồi im lặng, lát sau mới hạ giọng: “Vậy vì sao anh chọn bài hát kia?”
“Bài hát này có gì đặc biệt à?”
Lâm Hồi nhìn về phương xa: “Nó làm tôi nhớ đến bà nội.”
“Trước kia nghe cậu kể, tôi cảm thấy nó hợp với tình hình.”
“Hợp với tình hình?”
Hạ Kiến Sơn quay sang nhìn anh: “Hôm nay ngày ba mươi.”
Lâm Hồi sửng sốt, phản ứng lại mới biết hắn nói ngày hôm nay: Ngày ba mươi tháng chín.
Tháng chín.
Bên tai Lâm Hồi loáng thoáng tiếng ca trầm khàn của ca sĩ:
“Tháng chín khó quên
Cánh bướm tung bay
Điệu múa duyên dáng
Rơi trên bàn tay”
…
Là tháng chín khó quên.
Lâm Hồi nghĩ thầm, không biết hồi hải mã của Hạ Kiến Sơn có nhớ ngày cuối cùng của tháng chín này không, có thể nhớ con bướm kia không.
/56
|