Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Chương 86: Con người sắt đá dịu dàng

/170


“Dận… có thể ôm người ta được không?” Bạc Cơ thuận thế nâng lên một cánh tay, vòng ra sau gáy hắn, ngoan ngoãn tựa vào trước ngực hắn, “Để em hầu hạ anh thật tốt, giống như khi trước vậy…”

Khóe môi Lôi Dận dường như cũng không hề che giấu ý tàn nhẫn, bàn tay lớn duỗi ra, kéo cả người Bạc Cơ vào lòng...

“A…” Bạc Cơ kêu lên một tiếng giật mình, chỉ cảm thấy trước ngực có chút tức thở, nhưng lại mê muội chìm đắm trong hương thơm dịu của hắn…

“Cô cứ dâng như vậy?” Lôi Dận tới gần bên tai cô, cố ý nhẹ giọng nói.

Bạc Cơ chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, lập tức dịu dàng tựa vào trong lòng hắn, giống như một cô gái nhỏ nũng nịu nói: “Anh thật xấu, rõ ràng biết tâm ý người ta còn cố ý tra tấn em như vậy… Cái gì của người ta cũng cho anh cả, anh có thể không rời khỏi đây được không?”

“Thích như vậy?” Lôi Dận hỏi lại, ngữ khí khiến người ta không thể đoán được ý vị gì bên trong, đôi môi mỏng lại nhếch lên, “Đáng tiếc, tôi không để một người đàn bà bị thương đến hầu hạ mình. Chăm sóc tốt mặt của cô đi. Mất đi nó, cô chẳng khác nào mất đi tất cả, biết chưa?”

Giọng nói của hắn đột nhiên lạnh lẽo trở lại, dường như băng đá đang chảy xuống sống lưng đối phương, thẩm thấu vào bên trong…

“Em…” Bạc Cơ quyến luyến bóng dáng hắn, nhìn thấy hắn tao nhã mà cài một cúc áo cuối cùng, thật sự không có cách nào đè nén tình yêu cuồng nhiệt say đắm, giọng nói cô khẽ run rẩy, “Dận, em là của anh. Cả đời này, em sẽ không yêu người đàn ông nào khác…”

Lôi Dận quay đầu, như thể vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời này...

“Giữ lời tỏ tình này cho người đàn ông yêu cô!” Hắn vươn bàn tay lớn, vỗ vỗ lên đỉnh đầu cô, nhìn dung nhan của cô, nói, “Lần đầu tiên cô nằm trên giường của tôi hẳn là phải rõ, giữa tôi và cô chỉ có thể là quan hệ tiền tài. Tình yêu đối với tôi mà nói, không đáng một đồng! Đã khuya rồi, con gái đang đợi tôi.”

“Dận…” Đáy mắt Bạc Cơ đầy nỗi bàng hoàng.

“Còn có một việc nhớ kỹ cho tôi!” Lôi Dận lại bổ sung thêm một câu, “Không được phép đi quấy rầy Mạch Khê, cũng đừng để cô ấy tìm được cô, ngàn vạn lần không nên chọc tôi mất vui, nghe rõ chưa?”

Giọng nói lạnh lùng và bộ dáng bạc tình của người đàn ông kia chiếu vào đáy mắt Bạc Cơ. Tâm cô như bị kéo rách, vết thương này so với vết thương trên cánh tay còn đau đớn hơn vạn lần, nhưng cô lại chỉ có thể vô lực mà gật nhẹ đầu, nhìn bóng dáng cao ráo của hắn biến mất. Sau đó, thân xác rốt cuộc không thể nhìn được nữa, ngồi sững trên sofa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống…

——————————

Toàn bộ thành bảo Bạc Tuyết đều chìm trong cơn mưa xối xả. Khi cánh cổng lớn của tòa thành chậm rãi mở ra, đèn pha của chiếc xe sang trọng bật sáng, tia chớp trên bầu trời chớp lòa, khiến cả màn đêm trên bầu trời trong nháy mắt bừng sáng.

Từ nơi ở của Bạc Cơ, Lôi Dận trực tiếp đến trại tạm giam. Từ khi lái xe gây chuyện bị giải đi vẫn luôn ở trong vòng giam như thế này, bởi vì đắc tội với Lôi Dận, cảnh cục cũng ‘mắt chó nhìn người thấp’, ra lệnh cưỡng chế không cho phép nộp tiền bảo lãnh.

Lôi Dận tự mình thẩm tra, xử lý không đến mười lăm phút đã thả người ra, nhìn nhìn đồng hồ, không quan tâm đến cơn mưa mà về thẳng tòa thành.

Quản gia Hàn Á cùng những người hầu thức trực đều chờ cửa ở phòng khách, khi Lôi Dận vừa bước vào cửa liền ào tới hầu hạ, Phí Dạ đi theo sau người hắn.

“Tiểu thư đâu?” Sau khi đưa áo khoác cho người hầu, hắn hỏi Hàn Á.

“Lôi tiên sinh, tiểu thư đã ngủ, nhưng mà, hẳn là do mưa đêm quá lớn, tiểu thư ngủ thật không an giấc, thường bừng tỉnh giữa mộng.” Hàn Á cung kính trả lời, lại lệnh người hầu dâng trà nóng lên.

Lôi Dận nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, không biết từ bao giờ, cô gái nhỏ Mạch Khê kia dường như không thể ngủ yên khi có mưa đêm như thế này. Nhất là từ khi xảy ra tai nạn xe cộ về sau, thường thường sẽ bừng tỉnh giữa mộng. Đây cũng là lý do hắn vội vã về tòa thành từ trại tạm giam.

Hắn phất tay một chút, ý bảo mọi người lui ra…

“Lôi tiên sinh, tôi không hiểu hành động của ngài.” Phí Dạ uống một ngụm trà, đặt tách xuống, nói.

Lôi Dận xoa xoa mi tâm mệt mỏi một chút, tháo khuy áo ở tay xuống, trực tiếp ném lên bàn trà, lại nhìn về phía Phí Dạ, “Cậu đang nói tới việc tôi thả người lái xe kia?”

Khuôn mặt Phí Dạ cũng có vẻ khá mệt mỏi. Cũng khó trách, bọn họ dù sao cũng không phải là người sắt. Kể từ khi Mạch Khê xảy ra tai nạn xe cộ, cả hai người hầu như không có thời gian nghỉ ngơi nào. Đêm nay, có thể xem như là nhẹ nhàng nhất.

“Lôi tiên sinh, ngài chẳng những thả người lái xe đó, còn cho hắn tiền?” Đây mới là nghi vấn của Phí Dạ. Dựa theo tính cách của Lôi Dận, người lái xe kia nếu không chết thì cũng phải lột da, nhưng không ngờ được lại có thể như vậy.

“Nói bối cảnh của người kia!” Lôi Dận không trực tiếp giải đáp thắc mắc của Phí Dạ, ngược lại dựa cả thân mình vào sofa, lãnh đạm nói.

Phí Dạ nao nao...

“Kenny, hai mươi chín tuổi, công dân Mỹ. Ba năm trước đây vì một sự kiện đánh nhau mà vào tù, sau đó ra tù có tiền án nên công ty vẫn chưa chính thức nhận vào. Đã kết hôn, nhà có vợ cùng ba con nhỏ, một mực cố gắng cải thiện cuộc sống. Theo điều ra, người đàn ông Kenny này tính tình trời sinh ngay thẳng, lúc trước hoàn toàn vì nghĩa khí với anh em mà bị liên lụy. Trong công việc luôn nghiêm cẩn, nhưng bởi vì sai lầm trước đó nên không được xã hội thừa nhận. Cơ bản là như vậy.”

Lôi Dận luôn luôn lắng nghe, không hề nói một câu nào, chỉ đơn giản xoa bóp mi tâm…

Phí Dạ tạm ngừng lại, nhìn hắn thật lâu, lúc sau mới thử hỏi, “Chẳng lẽ, Lôi tiên sinh là cảm thấy đáng thương cho tình cảnh của người này?”

“Người đáng thương tất có nguyên nhân. Gặp sự nghiệt mà lại có thể giãy giụa đến bây giờ cũng coi như một người đàn ông.”

Lôi Dận trầm thấp mở miệng, từ tính nhàn nhạt lộ ra, tao nhã rất dễ nghe.

“Nhưng…” Phí Dạ khó hiểu.

Tuy rằng Lôi Dận từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng dường như vẫn có thể nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của Phí Dạ, chậm rãi nhếch môi, “Còn nhớ rõ biểu tình của vợ cùng con anh ta lúc nãy ở ngoài phòng thẩm vấn không?”

Phí Dạ cẩn thận nghĩ, gật gật đầu.

Hắn không ngờ đã trễ đến như thế, vợ con của Kenny vẫn chờ ở ngoài cửa trại tạm giam, mạo hiểm đến trong mưa to chỉ vì xin gặp mặt Lôi tiên sinh với mong muốn khẩn cầu Lôi tiên sinh giơ cao đánh khẽ, cho chồng cô ta một con đường sống. Mà ba đứa trẻ kia cũng ướt đẫm nước mưa, trong đó có hai đứa vì sợ mà nhỏ giọng khóc, đứa lớn nhất lại yên lặng không nói, nhìn Lôi tiên sinh với đôi mắt toàn nỗi bi thương.

Chẳng lẽ… đúng là bởi vì điểm này nên Lôi tiên sinh mới động lòng trắc ẩn?

“Phí Dạ, sinh mệnh chính là như vậy, thường thường vào lúc đường cùng tuyệt vọng mới có thể thẳng thắn nhất.” Lôi Dận mở mắt, trong đáy mắt sâu lại lướt qua một tia đau xót. Hắn cầm tách trà lên, uống một ngụm. Suy nghĩ dường như một lần nữa lại ùa về…

“Khi tôi năm tuổi, con người có thể trên bàn yến tiệc nhấm nháp thịt sói, bắt đầu nghênh ngang vác súng săn vào rừng rậm. Bọn họ bắt được sói con, lại vì muốn dẫn dụ sói mẹ nên phát rồ lột da sói con treo thẳng lên cây. Con sói mẹ kia luôn luôn trong rừng bảo vệ tôi chính là con sói đầu đàn, nó nhìn thấy sói con của mình bị giết chết, điên cuồng mà lao vào bọn ‘đao phủ’ kia. Đáng tiếc, sói dù sao cũng chỉ là sói, dũng cảm hay âm hiểm không thể so được với sự giảo hoạt độc ác của con người. Bọn họ giết chết nó cũng coi như thu hoạch được mĩ vị cho bữa ăn. Mà tôi, chỉ có thể nhìn thấy vết máu đầy trên đất, cái gì cũng không thể làm được…”

Lôi Dận không nói thêm điều gì nữa. Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, hắn thực sự đã không còn một gợn sóng sợ hãi, tạo nên một tính cách sâu cùng nội liễm. Nhưng, khi nhớ về chuyện cũ, giọng nói của hắn vẫn không có cách nào che lấp được sự xúc động.

Phí Dạ, trong một cái chớp mắt đã rõ ràng…

Ngay lúc đó Lôi tiên sinh chỉ mới có năm tuổi, lại trơ mắt nhìn sói mẹ vì con mình mà liều chết như thế nào, cuối cùng lại chết thảm. Trong lòng người đàn ông này, con sói mẹ luôn luôn bảo vệ hắn giống như một người thân, cơn đau của sinh ly tử biệt này, trong lòng hắn, không bao giờ có thể quên được.

Sở dĩ, khi đau xót trong mắt của đứa trẻ kia lộ ra, hẳn lúc đó Lôi tiên sinh đã xúc động. Quyền thế bây giờ của hắn cũng đưa tới quyền sinh sát, nhưng nếu làm như vậy, hắn sẽ hủy diệt toàn bộ hy vọng của một đứa trẻ, giống hệt như khi đó, con người đã hủy diệt toàn bộ hy vọng của hắn.

Bởi vậy, Lôi tiên sinh chẳng những có thái độ khác thường là buông tha Kenny, cho hắn một số tiền để buôn bán làm ăn. Số tiền kia, người bình thường xem ra có thể đủ để sống cả đời.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phí Dạ lại nảy lên một cảm giác không hiểu được, hẳn là xem như một loại cảm động. Nhưng với người đàn ông này, sự cảm động đó thường thường không biểu hiện rõ ràng ra như vậy. Hắn cười nhẹ, nhấc tách trà lên, nhẹ nhàng chạm vào tách trong tay Lôi Dận…

Lôi Dận hơi nhíu mày.

“Tôi hẳn nên chúc mừng Lôi tiên sinh đã bắt đầu có một chút tình cảm?” Ngữ khí Phí Dạ trầm thấp.

Vẻ mệt mỏi trong đáy mắt Lôi Dận đã tan đi không thấy, lại có ý cười nhàn nhạt. Ý cười này tựa hồ từ đáy lòng, nhưng giọng nói cũng rất lạnh nhạt, “Nếu đây là ý châm chọc của cậu, tôi cũng vui vẻ nhận.” Nói xong, hắn uống một hơi cạn tách.

Phí Dạ cười cười, cũng uống một cạn một hơi.

Có đôi khi, sự biểu đạt của đàn ông chỉ cần một câu như thế này, hoặc là một động tác như thể lơ đãng. Chỉ đơn giản như vậy thôi! "Italy thuộc về phạm vi thế lực của cậu, chuyện của tổ chức, cậu tất nhiên phải có một ngày nắm toàn cục trong tay.” Thật lâu sau đó, Lôi Dận mới nói tiếp.

Bàn tay cầm tách của Phí Dạ có chút giật mình, hắn kinh ngạc nhìn về phía Lôi Dận...

“Lôi tiên sinh, ngài?”

“Yên tâm, tôi không tính về nghỉ ngơi sớm đến như vậy, không nên khẩn trương.” Thân mình Lôi Dận rướn về phía trước, bàn tay to lớn vỗ lên đầu vai hắn. “Mấy ngày gần đây vất vả, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt!”

Đôi mày Phí Dạ theo bản năng nhíu lại, hắn không rõ ý của Lôi tiên sinh. Theo như hắn biết, Lôi Dận, người này cho tới bây giờ không nói điều vô nghĩa, mỗi lời mỗi câu đều có mục đích, có ý đồ!

“Lôi tiên sinh, tội tự nhận mình không đủ năng lực để ngồi lên vị trí của ngài. Tôi tình nguyện đi bên cạnh ngài!”

“Phí Dạ, con người đến một lúc nào đó phải học cách độc lập.” Lôi Dận như đăm chiêu nhìn cơn mưa đêm ngoài cửa sổ, vẻ mặt cao thâm khó lường. Tuy cả người hắn đều có vẻ lười biếng, nhưng tất cả suy nghĩ tính toán đều che giấu trong đó…

Ánh mắt Lôi Dận một lần nữa dừng trên người hắn, khóe môi cong lên, bàn tay lớn một lần nữa dừng trên bờ vai hắn...

“Tôi rất rõ ràng, cậu sẽ vì tôi... muôn lần chết không chối từ!”

Ánh mắt Phí Dạ cùng hắn giống nhau, hệt như đá…

—————————

Ngoài cửa sổ, mưa rơi đầy trời. Tấm rèm ở cửa sổ sát đất che khuất màn mưa dày đặc. Mạch Khê nằm yên lặng trên chiếc giường rộng lớn, ánh đèn tường phủ lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, vạn vật trên thế gian này đều mất đi sắc thái.

Lôi Dận bước vào phòng ngủ, lúc bước dưới ánh đèn vàng dịu, trong chớp mắt bỗng cảm thấy rung động. Hắn đi đến đầu giường, ngồi xuống, cơn mệt mỏi trong nhất thời biến mất, chỉ nguyện lẳng lặng như vậy nhìn ‘thiên hạ’ xinh đẹp trên giường…

Thật giống như…

Chỉ cần có thể nhìn thấy cô như thế này, nội tâm hắn đã được lấp đầy.

Hắn hiểu rõ, đã từ lâu lắm rồi, trong yên lặng tâm hắn cần một sự an ủi, như chính giờ khắc này, dáng vẻ lẳng lặng ngủ say của Mạch Khê, cứ như vậy mà chân thật hiện trong đáy mắt hắn. Cảm giác không thể hiểu được kia như một dòng suối nho nhỏ, mang theo hơi ấm quanh quẩn ở nội tâm cứng rắn băng đá của hắn không biết đã bao lâu. Một khắc này, dần dần hòa tan cơn lạnh của hắn…

Hắn không tự chủ được vươn ngón tay, vừa muốn chạm vào khuôn mặt cô, đã nghe thấy một tiếng sấm rền ngoài cửa sổ. Người đang nằm trên giường thảng thốt, rồi đôi mắt lưu ly đột nhiên mở ra, mê man như mộng du. Nhìn thấy người đàn ông bên giường, cô như một đứa trẻ tìm được đường về nhà, bổ nhào vào lòng Lôi Dận.

Bàn tay to lớn của Lôi Dận sợ run hơn nửa ngày giữa không trung. Tâm, trong nháy mắt lại mở ra mà hòa tan, một chút cũng không giữ lại…

Ngay sau đó, hắn chậm rãi thu tay lại, ôm chặt toàn bộ thân thể xinh đẹp của Mạch Khê, lòng bàn tay không khó nhận thấy cô run run không thể khống chế được. Hắn đè thấp giọng nói, giống mùi hương một loại rượu ngon tản ra trong không khí, mang theo sự an ủi nhè nhẹ, như thuật thôi miên khiến người ta trầm mê trong lời nói kia...

“Không sao rồi, tôi ở ngay đây…”

Mạch Khê từ ác mộng bừng tỉnh, trong nhất thời bị vây bọc trong nửa hư nửa thực, khó có thể rõ ràng được trước mắt này là sự thật hay vẫn là cảnh trong mơ. Cô chỉ cảm thấy bàn tay to lớn đang ôm chặt mình thật ấm áp và đầy sức mạnh. Còn có khuỷu tay rắn chắc cùng lồng ngực rộng lớn, hết thảy hết thảy, đều cho cô cảm giác an toàn tràn ngập…

Nhất là giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông vang lên bên tai, đủ có thể xua tan đi nỗi sợ hãi mưa đêm đang mang đến cho cô.

Giờ khắc này, sự bất an trong lòng đang được giọng nói dịu dàng ôn hòa của người đàn ông xoa dịu. Mạch Khê vẫn cho rằng, đây là cảnh trong mơ như trước, không muốn nghĩ thêm điều gì nữa, chỉ nguyện ở trong lòng hắn, lẳng lặng hưởng thụ sự dịu dàng mơ hồ như thực này.

“Gặp ác mộng?” Lôi Dận cũng khó có thể hưởng thụ được một chút an bình này. Hắn ôm cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu cô, lẳng lặng nhắm mắt lại, dịu nhẹ hỏi.

Cô gái nhỏ này, cô vĩnh viễn sẽ không biết, người đàn ông đang ôm ấp mình đây, vài giờ trước còn lên một kế hoạch tỉ mỉ chiếm đoạt cùng chém giết. Một là nuốt sạch đối phương, hai là bị đối phương nuốt gọn lại…

Cho đến giờ khắc này, Lôi Dận mới cảm thấy sự yên tĩnh đáng quý biết bao!

Nếu có thể ôm cô cả một đời như thế…

Nghĩ đến đây, hàng mi anh tuấn của hắn hơi giật nhẹ. Từ khi nào thì mình có ý tưởng này?

Mạch Khê tựa trong lòng hắn gật gật đầu, dịu ngoan giống một chú nai nhỏ vậy…

Tiếng cười của người đàn ông bồi hồi bên tai, lan rộng trong lồng ngực cô. Hơi thở nhẹ nhàng của hắn thấm vào mái tóc dài mềm mại như tảo biển của Mạch Khê, “Chỉ cần tỉnh lại, ác mộng đều sẽ trôi qua. Khê nhi, đừng sợ …”

Mạch Khê ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như lưu ly kia dần dần thanh tỉnh, nhìn rõ gương mặt như thể được tạc ra từ đá cẩm thạch kia rõ ràng có ý cười, trong lòng cô không khỏi run lên. Trong nhất thời, cô chỉ có thể ngây ngẩn nhìn hắn thật lâu, không có cách nào chớp mắt.

Ánh mắt Lôi Dận trầm xuống. Hắn nâng cằm cô lên, khuôn mặt anh tuấn cúi xuống, đôi môi hắn chạm vào hai cánh môi đỏ bừng, đầu lưỡi linh hoạt không một chút khách khí luồn vào bên trong. Hắn cẩn thận tránh đi chân bị thương của cô, vòng tay ôm chặt thân thể xinh đẹp yếu ớt kia…

Một ánh chớp lóe lên ngoài cửa sổ, phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang được nâng lên của Mạch Khê. Cô như là đã bị thôi miên, tùy ý để đôi môi mỏng của người đàn ông kia bồi hồi quấn quít lấy cánh môi mình, mang theo một chút dịu dàng nào đó, lưu lại hơi thở chỉ thuộc về riêng hắn.

Giờ khắc này, lòng cô say. Khuôn mặt tuyệt diễm phảng phất nét tươi sáng như ánh quang. Vòng eo mềm mại đáng yêu dường như không xương, có thể nhè nhẹ bay đi bất cứ lúc nào. Cứ như vậy mà hiện ra, giai nhân tuyệt mỹ không giống thế trần này khiến người đàn ông kia phải rung động thật sâu…

Chỉ là, giọng nói thấp trầm đầy từ tính của hắn, xuyên thấu đầu óc đang hỗn độn của cô…

“Khê nhi…” Lôi Dận không thể nhịn được, hôn lên cánh môi cùng sống mũi duyên dáng của cô. Ban đêm thanh tịnh như vậy khiến người ta cũng không thiết dựng lên bất kỳ sự phòng vệ nào. Nơi dường như đã phủ đầy bụi đến vĩnh viễn kia, tình cảm nguyên thủy nhất của con người, dường như theo sự đụng chạm của hai cơ thể mà dần dần thức tỉnh.

“Em là của tôi, của riêng tôi…”

Giọng nói đầy hấp dẫn của hắn, thổ lộ không chút che giấu nào.

Say mê, chìm đắm… Hắn cúi đầu xuống, đôi môi có sự ấm áp dừng trên môi Mạch Khê, như là tình yêu sâu đậm nhất của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.

Trong lòng, sự đau đớn khó có thể nói được nhẹ nhàng lướt qua trái tim Mạch Khê. Là ‘thân bất do kỷ’ (thân thể không tự chủ được) [1] như vậy, muốn trầm luân thật sâu nhưng hiện thực lại cách trở. Khi một mùi hương dịu nhẹ quen thuộc bọc lấy cô lại không phải mùi hương thuộc về hắn, Mạch Khê bừng tỉnh, trong cơn mơ ngã sấp về hiện thực, đôi mắt đẹp đột nhiên mở lớn, một tay đẩy hắn ra!

Nét mặt như đã trầm luân thật sâu của Lôi Dận cũng đột ngột quay về hiện thực. Hắn nhìn đôi mắt Mạch Khê, đáy mắt tựa hồ lướt qua một chút vẻ không vui khó thấy, nhưng không hề tức giận.

Mạch Khê bình ổn lại hô hấp, cô ngửi thấy trong không khí, hình như có một mùi hương nào đó, mùi này không phải là hương hoa, cũng không phải là mùi hương của hoa quả, mà là nước hoa, là Bijan!

Cô từ bé đã không thích mùi hương khó chịu của nước hoa, nhưng đối với những mặt hàng xa xỉ này cũng có đủ hiểu biết. Đối với loại nước hoa Bijan này, được xưng là loại nước hoa sang trọng nhất trên đời, chứa hương khí của vùng đất Đông phương thần bí, giá cả đương nhiên cũng đắt đến mức khiến người khác líu lưỡi.

Lòng cô co rút đau đớn…

Lại mang theo sự không thoải mái đến cực độ cùng bài xích!

“Khê nhi?” Lôi Dận thấy cô nhíu nhíu đôi mày như vẽ, giữ thân mình cô lại, cẩn thận nhìn vào đôi mắt cô, “Em lại muốn ầm ĩ gì với tôi sao?”

“Làm gì có!” Mạch Khê che lấp đau xót lướt nhanh qua đáy mắt, giọng nói nho nhỏ cất lên.

Nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ lại đêm này, Mạch Khê luôn cảm thấy như một cơn mơ. Bởi vì sự dịu dàng của Lôi Dận, nhất là khí tức lạnh lẽo của hắn, thật giống như, cho dù cô có ra sao, hắn đều dung túng. Cô muốn phát giận, thậm chí không thèm để ý tới, nhưng lại có cảm giác không đành lòng. Có lẽ một đêm như vậy, sẽ làm say lòng bất cứ cô gái nào…

Thấy cô cụp hàng mi dài xuống, gương mặt lại buồn bã như lá rụng giếng cạn, trong lòng hắn lại không thể chịu được, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, dịu dàng hỏi, “Vừa mới mơ thấy cái gì?”

“Tôi…” Mạch Khê ngẩng đầu, nhớ lai một lần nữa cảnh trong mơ kia, có một chút thảng thốt đến nỗi giật mình. Trong một cái chớp mắt, cô thế nhưng lại cảm thấy, cho dù là nhìn hắn như thế này, cũng là một loại hạnh phúc.

Mạch Khê lại nhìn đôi mắt xanh lục đầy thiết thân kia của Lôi Dận.

“Mơ… toàn thân ông đầy máu, giống như bị thương.” Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, cô chậm rãi lên tiếng, giống như đã bị thôi miên.

Cùng với những lời cô nói vừa nói ra, ánh mắt Lôi Dận hơi hơi rung động. Thấy ánh mắt của cô lại hỗn độn, hắn vươn bàn tay to lớn nhẹ nhàng giữ lấy cô, ngữ khí tuy có chần chờ trong đó, nhưng lại mang theo sự nghiêm cẩn cực độ...

“Khê nhi, em đang...quan tâm đến tôi?”

Từ trong cơn mơ bừng tỉnh lại, trong một cái chớp mắt hắn nhìn thấy được, đôi mắt đẹp kia tràn ngập sợ hãi cùng lo lắng khiến người ta đau lòng. Nhưng là vì hắn? Giờ phút này, hắn rất muốn biết.

“Tôi…” Mạch Khê cụp mắt xuống, bàn tay nhỏ bé siết chặt ga giường. “Cũng bình thường.” Cô nghĩ một đằng nói một nẻo. Mùi nước hoa kia nhạt rất nhạt, trong không khí lãng đãng, nhưng cô lại nhạy cảm ngửi thấy được.

“Ông là cha nuôi của tôi, tôi…” Loại sợ hãi này cũng là bình thường, nếu không quá nhạy cảm thì cũng không đáng ngại. Cũng giống như là trên người hắn, vì sao lại có mùi nước hoa, mà mùi này chỉ thuộc về phụ nữ? Hắn đã đi đâu? Sao trễ như vậy mới về thành bảo?

Hai người bọn họ nhất định là đã ôm ấp nhau, hoặc là làm chuyện gì khác! Bằng không có mùi mưa đậm như thế này sao lại không lấn át được hương nước hoa nhàn nhạt đó?

Mạch Khê ép buộc bản thân mình không nên suy nghĩ về vấn đề đó nữa. Cảm giác khó hiểu không thở được này khiến cô cảm thấy rất khó chịu…

Lôi Dận cẩn thận nhìn cô, thật lâu sau đó, lại than nhẹ một tiếng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên. “Lần sau nếu tôi không ở bên cạnh em thì gọi điện nói cho tôi biết.”

Lời hắn nói khiến Mạch Khê ngẩn ra, nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, cô lại sợ hãi mà tránh đi. Sao hắn có thể dùng loại ánh mắt này nhìn cô, mà tâm cô, vì sao lại không ngừng thảng thốt?

Không được.

Không được thảng thốt như vậy, dừng lại…

Nhưng lời nói không theo lý trí, cứ thế mà thốt ra...

“Ông… bận rộn như vậy... mà thôi, quên đi…” Giọng nói lãnh đạm như hoa lạnh, lại bổ sung thêm một câu, “Như đêm nay vậy.”

Nói xong câu đó, cô bắt đầu hận bản thân. Cái này hoàn toàn chỉ là suy đoán của cô. Trên thực tế, điều cô muốn hỏi nhất là...đêm nay, ông đã bên cạnh người phụ nữ khác sao?

Lôi Dận không trả lời ngay, sau đó, thân mình hắn thuận thế áp tới, lại như cười như không nhìn khuôn mặt nho nhỏ nghẹn hồng của cô, như thể đã thấu suốt tâm tư cô vậy. Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng đã sắp gần sát cô…

“Công việc hôm nay đúng là nhiều hơn một chút, phải xử lý xong mới trở về được.” Cuộc đời mình, lần đầu tiên hắn ‘báo cáo’ lộ trình của bản thân cho một người con gái.

Chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, bởi vì hắn cảm thấy có một số việc, cô gái nhỏ đơn thuần này vẫn không biết thì tốt hơn.

Thân mình Mạch Khê khẽ run một chút, cô kinh ngạc nhìn hắn. Tuy giọng nói của hắn rất thấp, rất dịu dàng, tuy vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại trực tiếp đánh nát tâm cô!

Hắn đang nói dối! Rõ ràng hắn ở cạnh một người phụ nữ khác, vì sao không nói thật? Người phụ nữ đó là ai? Là tình nhân Bạc Cơ của hắn? Hay là người tình trên giường mới?

Nói như vậy, phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa vẫn nhiều lắm đi, chỉ cần hắn gật đầu, đàn bà nhất định sẽ vội vã mà nằm lên giường hắn!

Nhưng, hắn vì sao cứ trực tiếp lừa gạt cô như vậy, chỉ là bởi vì...cô căn bản không hề quan trọng!

Mạch Khê chưa từng chán ghét bản thân mình như vậy.

“Khê nhi?” Lôi Dận nhạy cảm phát hiện vẻ mặt cô có chút không đúng, ngón tay nhẹ nhàng miết môi cô: “Suy nghĩ cái gì?”

Hắn là đàn ông, không thể có được sự nhạy cảm thiên phú của người phụ nữ, đối với mùi nước hoa như có như không kia vẫn chẳng cảm thấy được.

“Không có gì…” Mạch Khê dỗi, xoay mặt qua một bên, nước mắt dường như đang ứa ra.

Giờ khắc này, nước mắt đó siết đau lòng Lôi Dận, không phải vì nước mắt của cô gái này, mà chỉ cần một tầng hơi nước mỏng trong mắt Mạch Khê dường như đã đủ để bóp nghẹt tâm hắn cùng toàn bộ vẻ bình tĩnh, trầm lạnh vốn có…

[1]: “Thân bất vô kỷ” nghĩa là,

Thân: là thân tâm, là lý trí của mình.

Bất: không.

Vô kỷ: không tùy tâm, không có kỷ luật.

Trong truyện và phim thường dùng “Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ”, ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.


Ngoài cửa sổ, một tiếng sấm lớn vang lên.

Bên trong phòng, nước mắt Mạch Khê chậm rãi chảy xuống tựa một đoán hoa ôn nhuận như ngọc trên gương mặt, khiến tâm Lôi Dận bị quất đau. Hắn vươn cánh tay ra, kéo thân hình mềm mại của cô vào lòng. “Khê nhi… không được khóc nữa…”

Người đàn ông động tình, cúi mình xuống, không thể khống chế được bản năng cơ thể, dịu nhẹ hôn từng giọt nước mắt mặn chát. Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vẫn không thể khống chế được mình...

“Em khóc, tôi sẽ rất đau lòng…”

Đôi môi mỏng vẫn không chịu tiết chế mình, trượt xuống. Một đêm như vậy, người si người say đâu chỉ có phụ nữ? Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê lại, siết chặt, nắm trọn lấy… dừng lại nơi lồng ngực.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng để nơi tim người đàn ông đang đập, không tránh khỏi sự run rẩy rất nhỏ. Đúng vậy, khi cô chạm đến nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của hắn, từng chút, từng chút một va chạm vào lòng bàn tay, độ ấm xuyên thấu qua lòng bàn tay cô, dường như hun nóng cả người, như thể muốn hòa tan cô.

“Tôi sẽ khiến ông đau lòng sao?” Cô như đang say, tình cảm lắng đọng trong tiềm thức đang không ngừng kêu gào, muốn thoát ra. Mùi hương dịu nhẹ của người đàn ông kia khiến cô đau, nước mắt cứ thế càng tuôn trào…

Nếu thực sự đau lòng vì cô, cớ sao phải lần lượt làm tổn thương cô?

Giọng nói của Mạch Khê rất nhỏ rất nhỏ, như là một câu hỏi, cũng như một lời thì thào, như đóa hoa phiêu tán giữa không trung, trong chớp mắt lại cuốn ra thật xa, nhưng hắn vẫn nắm bắt được. Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, giữa chân mày nổi lên một chút suy nghĩ như có như không, tiện đà, môi hắn phủ lên đôi môi cô…

Không có trả lời, lại lưu luyến cánh môi thơm như loài hoa lan của cô, khác hẳn với mùi hương nặng nề của những người đàn bà khác, đó là hương thơm thanh khiết ngọt ngào của một cô gái đơn thuần, như mùi anh đào mùa trổ hoa khiến người say quên lối về.

Kỳ thực, là hắn không biết trả lời thế nào mới đúng… Im lặng, cũng là cho thời gian để tâm tư của bản thân nghiền ngẫm!

Cơn mưa lớn đã ngừng, từng hạt mưa đã thôi không đập vào lớp cửa thủy tinh nữa. Trong căn phòng, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một đôi nam nữ đang triền miên…

—————————

Thời gian mỗi ngày trôi qua thật bình thường, hết thảy đều suôn sẻ mà trôi qua. Sau cuộc điều trị tỉ mỉ, thân thể Mạch Khê khôi phục rất nhanh, những nơi da bị trầy xước cũng dần dần biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lại hồng nhuận như trước, xinh đẹp trở lại.

Nhưng, xúc cảm của Mạch Khê vẫn luôn cô đơn như thế. Tuy rằng bản thân mình chỉ còn một chút nữa là gặp cái chết, nhưng cuộc sống này dù sao vẫn phải tiếp tục. Có điều, mỗi khi cô chạm vào bụng, trong lòng vẫn luôn đau đớn.

Mà dường như...

Người đàn ông kia rất quan tâm đến đứa trẻ này...

Người đàn ông kia?

Mạch Khê cười khổ… bắt đầu từ khi nào, cô đã ít gọi hắn là cha nuôi? Mỗi khi nhớ đến, chỉ dùng cụm ‘người đàn ông kia’ để chỉ hắn? Càng về sau, số lần cô nhớ tới hắn càng ngày càng nhiều…

Suy nghĩ trở về buổi đêm trời mưa kia lần nữa. Đêm hôm đó, hắn tựa như trở nên thật dịu dàng, để cô mỗi lần nhớ tới, nhịp tim không khỏi tăng nhanh!

Nhưng... cô thật chán ghét bản thân mình như thế này! Chán ghét vì sao bản thân cứ mỗi lúc mỗi nơi đều nhớ tới hắn. Chán ghét bản thân mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cao lớn kia, không hiểu sao cứ hoảng hốt! Càng chán ghét bản thân hơn, mỗi khi đối mặt với hắn đang nhỏ giọng nói chuyện, tay chân cô lại giống hệt một đứa trẻ luống cuống cả lên…

Vì sao lại như vậy?…

Cô thở dài một hơi, mắt lại nhìn thấy thạch cao bó trên chân. Mỗi ngày đều mang theo thứ này đúng là chuyện phiền toái. Nghĩ nghĩ một lúc, cô đẩy xe lăn lấy một cái bút ký tên, xoay thân mình, cố hết sức, đang chuẩn bị viết chữ ở thạch cao trên đùi, thì bất ngờ...

“Khê nhi, em đang làm gì vậy?” Giọng nói trầm thấp giàu từ tính cùng với tiếng mở cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân ổn trọng…

“Ối…” Tâm Mạch Khê hoảng hốt, tay run lên, bút ký tên rơi xuống đất, lăn xa, trực tiếp chạm vào mũi giày da cao cấp của người đàn ông.

Sắc mặt cô hiện lên một chút xấu hổ…

Đuôi lông mày Lôi Dận lướt qua một tia nghi hoặc. Khi hắn vừa đẩy cửa bước vào, lại thấy cô đang nghiêng người không biết làm cái gì. Cúi đầu nhìn chiếc bút dưới chân, hắn cúi người nhặt lên, đáy mắt càng thêm khó hiểu.

“Ờ… cái kia, tôi vốn muốn viết chữ ở thạch cao trên đùi này á…” Mạch Khê vẫn giải thích một câu, mất tự nhiên chỉ chỉ bút trong tay Lôi Dận.

“Viết chữ?” Lời của cô càng khiến người đàn ông kia khó hiểu. Hắn bước tới trước mặt cô, lại nhìn thạch cao trên đùi cô, “Em muốn viết chữ trên đây ư? Viết cái gì?”

Mạch Khê thở dài, “Viết là... chúc cậu sớm khỏe mạnh!”

Nói vậy, người đàn ông này căn bản không có xem phim trên tivi đi. Một chút đạo lý đối nhân xử thế đều không có, mấy lời chúc viết trên thạch cao rất bình thường mà, hắn ngược lại còn bày ra một bộ dáng thật ngạc nhiên?

Lôi Dận lúc này mới rõ ràng ý của cô, bàn tay lớn duỗi ra, đặt cô ngồi lại nghiêm chỉnh, sau đó sắc mặt vô cùng bình tĩnh nói...

“Chúc em sớm khỏe mạnh.”

Mạch Khê ngớ người ra gật gật đầu, còn chưa kịp phản ứng gì, đã thấy Lôi Dận ngồi thụp xuống, quỳ một gối lấy cây bút ký tên qua...

“Ê ê ê, ông, ông muốn làm gì đó?” Cô thực sự là bị giật mình, vội vàng vươn bàn tay nhỏ che chắn thạch cao trên chân, sắc mặt có chút kinh hoảng…

Hắn, sẽ không phải muốn viết chữ trên đùi cô chứ? Thật kỳ cục…

Quả nhiên...

Lôi Dận ngẩng đầu, đáy mắt thâm trầm lướt qua một chút ý cười như có như không, “Tôi chỉ hảo tâm giúp em mà thôi, ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích!” Mệnh lệnh ban ra có một ý cưng chiều.

Tình cảm khác thường này dội vào nơi không chút phòng vệ của cô, khiến thân mình không khỏi co rụt lại…

“Tôi làm em đau?” Hắn ngừng lại, nhìn cô, bàn tay lớn đang giữ lấy phần thạch cao trên chân nới lỏng ra, từng chút một đều thật cẩn thận. Đôi đồng tử xanh lục vốn lạnh băng thế nhưng lại hàm chưa sự ấm áp nhàn nhạt. Loại tình cảm này cứ trực tiếp biểu đạt, khiến tâm Mạch Khê rung động sâu sắc!

“Không, làm gì có…” Cô tìm lại được giọng nói, nhẹ nhàng nho nhỏ…

Lôi Dận, cha nuôi của cô, trong ấn tượng, người đàn ông này luôn luôn cao cao tại thượng như vậy, giờ khắc này lại ngồi thụp xuống trên tấm thảm, nghiêm cẩn viết lời chúc ở thạch cao trên đùi. Động tác ôn tồn như thế lại xuất hiện trên người hắn, tuy rằng nhìn qua có chút quái dị, nhưng lại không hề tổn hại đến sự uy nghi vốn có. Đường nét sắc bén của khuôn mặt như được điêu khắc từ cẩm thạch có chút mềm mại, không hiểu sao, vì thế lại tăng thêm sự dụ hoặc khó hiểu!

Tâm Mạch Khê không khỏi xúc động, tận đáy lòng dường như có gì đó phảng phất qua, một chút giật mình…

Dần dần, ánh mắt cô nhìn khuôn mặt hắn thế nhưng không có cách nào rời đi. Ngũ quan sắc bén cương nghị của người đàn ông bởi vì nghiêm cẩn mà càng làm cho người ta mê muội. Dáng vẻ hiền hòa như thế cho tới bây giờ cô cũng chưa gặp qua, thân mình cao lớn không cố kỵ gì mà ngồi thụp trên đất… Hơi nóng trên khuôn mặt một lần nữa bừng lên, Mạch Khê vội vàng nhìn tránh sang chỗ khác, cúi đầu, thấy bản thân có chút thất thố mà đan mấy ngón tay vào nhau…


/170

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status