Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 92.3

/232


Edit: Gió

Tất cả các dong binh đoàn đều khẩn trương triệu tập nhân thủ, trong thời gian ngắn, tiếng chân, tiếng gầm gừ của ma thú cùng với tiếng hô của các thủ lĩnh dong binh đoàn vang thành một mảnh, muốn nghe cũng không nghe rõ, binh khí trong tay các dong binh vướng vào nhau loạn xạ, thỉnh thoảng có người đụng vào nhau, chửi ầm lên, nếu không phải vì nguy cơ trước mắt, khẳng định sẽ đánh nhau to. Các dong binh tuy không thiếu dũng khí, thực lực cá nhân cũng không kém, nhưng vào lúc này, so với binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh vẫn có khác biệt không nhỏ.

Cả thôn loạn thành một đoàn. Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu một cái, cứ theo đà này, phỏng chừng, chờ ma thú phá xong tường gỗ yếu ớt, bọn họ vẫn chưa sắp xếp xong đội hình.

“Tất cả kiếm sĩ đứng vững ở cửa thôn, cung thủ lên tường thôn chuẩn bị bắn, triệu hoán sư triệu hoán ma sủng, phòng ngự bên trong thôn.” Đúng lúc này, Hạ Thanh vọt tới cửa thôn, nghênh đón ma thú, tiếng hô to lớn vang tận mây xanh, thậm chí át cả tiếng chân và tiếng rít gào của bầy thú, truyền vào trong tai mỗi người. Lúc này, hắn giống như một vị chiến tướng rong ruổi sa trường, một thân khí phách thiết huyết uy nghiêm.

“Cổng thôn, tường thôn, trong thôn?” Các dong binh đang loạn thành một đoàn nghe thấy tiếng hô của Hạ Thanh ngẩn người, lại thấy kiếm sĩ dong binh đoàn Thần Thoại đang nhằm về phía cửa thôn, cung thủ nhanh nhẹn leo lên cọc gỗ bốn phía, hai chân ôm cọc gỗ, tay kéo trường cung, triệu hoán sư đứng sau lưng kiếm sĩ nhanh chóng niệm chú ngữ, lập tức hiểu, hóa ra, lời hắn nói là có ý này.

Dong binh hỗn loạn lập tức ổn định lại, dưới sự hướng dẫn của dong binh đoàn Thần Thoại, nhanh chóng xây dựng thành một phòng tuyến, mặc dù, đối mặt với ma thú nhiều không kể xiết đang ra sức từ trong Băng Phong cốc tuôn ra, phòng tuyến của bọn họ có vẻ mỏng manh, yếu ớt, nhưng đây cũng là hy vọng duy nhất của bọn họ, ngọn lửa chiến đấu hừng hực thiêu đốt trong lòng bọn họ. Trên thực tế, ngay cả Hạ Thanh cũng không tin tưởng vào bản thân mình, nhưng trong tình huống này, chỉ có chiến đấu mới mở ra đường thoát duy nhất.

“Chúng ta cũng qua đó xem sao.” Gia Cát Minh Nguyệt hiểu, nếu như lúc này, mấy người bọn họ mặc kệ không nói, ngồi nhìn, nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn tới uy tín của Hạ Thanh, vì vậy quay sang nói với mấy người Lăng Phi Dương.

Mấy người Lăng Phi Dương có ấn tượng không tệ đối với Hạ Thanh, cũng hiểu ý của Gia Cát Minh Nguyệt, vì vậy đều tự đi tìm vị trí của mình.

Ma thú ngày càng gần, tiếng chân nặng nề như vang lên ngay bên người, tiếng gầm thét rung trời, đinh tai nhức óc, mùi hôi thối nồng nặc, vừa ngửi thấy đã muốn nôn, xuyên qua khe hở hàng rào, có thể nhìn thấy những đôi mắt thú đỏ như máu.

“Cung thủ, bắn!” Hạ Thanh hét lớn một tiếng.

“Vèo vèo vèo…” Hàng trăm mũi tên mang theo hỏa diễm ngập trời, giống như mưa sao băng bắn về phía bầy thú. Giữa những tiếng kêu rên, một mảng ma thú ngã xuống, rất nhanh bị ma thú phía sau xông lên giẫm thành bánh thịt. (nguyên văn “nhục bính” = bánh thịt luôn đấy, ko phải mị chém đâu :v )

Hạ Thanh mắt cũng không chớp nhìn bầy ma thú bên ngoài, đột nhiên nghiêng đầu lại, nhìn Tiết Tử Hạo lạnh lùng đứng trên cọc gỗ cao nhất. Trong trận mưa tên huyền ảo, rực rỡ vừa rồi, thực ra chỉ hơn phân nửa bắn trúng ma thú, mà tối đa là bắn bị thương ma thú mà thôi, cung thủ đã ít, có thể bắn bị thương Cự Giác Tê Ngưu lại càng ít. Nhưng lại có một vũ tiễn không chỉ bắn trúng Cự Giác Tê Ngưu mà còn bắn chính xác vào mắt nó, xuyên qua não, sau đó, quỹ đạo biến đổi một cách thần kỳ, bắn trúng vào mắt con Cự Giác thứ hai, không cắm vào thân thể nó mà dừng lại trong óc con Cự Giác thứ ba.

Một mũi tên, chỉ một mũi tên giết chết ba con Cự Giác Tê Ngưu có lực phòng ngự kinh người. Tên cung thủ này, thoạt nhìn, còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, vậy mà đã là cung thủ cấp Linh hồn, hơn nữa, cung trong tay hắn, dường như, cũng có chút quái dị, so với cung thủ đồng cấp bình thường hẳn là còn mạnh hơn mấy phần.

Tất cả mọi người đều căng thẳng, nhìn chăm chú vào bầy thú đang chạy như điên bên ngoài, không ai chú ý tới, một tiểu nam hài mập mạp, kháu khỉnh bụ bẫm, vô cùng đáng yêu xuất hiện bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt đang đứng cuối hàng đội ngũ triệu hoán sư.

“Mẫu thân, người lại muốn nghe con hát sao, để con hát cho người nghe.” Vừa hiện thân, Tiểu Nhục Hoàn đã dồn hứng thú đang tràn trề trong người hắn gảy tiểu tỳ bà.

“Lát nữa sẽ nghe tiếp.” Gia Cát Minh Nguyệt đầu đầy hắc tuyến, chỉ về phía bên ngoài, nói với Tiểu Nhục Hoàn: “Con có thể khống chế những ma thú này không?”

Tiểu Nhục Hoàn nhìn bầy ma thú chi chít bên ngoài, nghẹo đầu suy nghĩ một chút, vẻ mặt đau khổ nói: “Nhiều quá mẫu thân, nếu như ít, con còn có thể khống chế được.”

Gia Cát Minh Nguyệt có phần hiểu ra, khả năng khống chế ma thú của tộc Vưu Ô và tinh thần lực* hẳn là có quan hệ với nhau, trí tuệ của những ma thú này đều không thấp, muốn khống chế toàn bộ, tuyệt nhiên không phải chuyện dễ dàng.

(*) Chỗ này là tinh thần lực của ma thú, không phải tinh thần lực của tộc Vưu Ô nhé. Đối với một số ma thú quá cao cấp, tộc Vưu Ô không thể khống chế được. Càng cao cấp thì trí tuệ càng phát triển, càng khôn nên càng khó khống chế. :3

Khi hai người đang nói chuyện, ma thú đã vọt tới cửa thôn, toàn bộ kiếm sĩ đều dốc toàn lực tụ khởi kình khí, liều chết đứng vững ở cửa gỗ. Trong tiếng nổ vang trời, cửa gỗ được chế thành từ những cây gỗ ngàn năm, mãnh liệt lay động, vụn gỗ bay khắp nơi, cánh cửa gỗ dày nửa thước bị đâm thủng mấy lỗ lớn, mười mấy tên kiếm sĩ thực lực hơi yếu bị lực trùng kích mạnh mẽ đụng phải, bay thẳng ra ngoài.

Dưới lực trùng kích, thân thể toàn bộ kiếm sĩ ở đây đều run lên, sắc mặt tái nhợt. Sắc mặt Hạ Thanh tuy không thay đổi, nhưng hai tay cũng không nhịn được, không ngừng run lên.

Mà lúc này, bộ dáng Lăng Phi Dương giống như chưa từng dùng lực, sắc mặt không đổi, hai tay vững như bàn thạch, nhưng Hạ Thanh rất rõ ràng, sóng kình khí chống đỡ vừa rồi, gần như một nửa là đến từ tay hắn và Lăng Phi Dương, như vậy, thực lực của Lăng Phi Dương hẳn là còn cao hơn mình.

Không để cho các dong binh có cơ hội nghỉ ngơi, lại một đợt sóng ma thú điên cuồng trào tới, tất cả dong binh đều cắn chặt răng, đợt tấn công thứ nhất đã hao tổn hơn nửa kình khí của bọn họ, kế tiếp, bọn họ nên làm thế nào để chống đỡ trùng kích như sóng biển không ngừng dội vào đây.

Một khắc trước khi bầy ma thú sắp đụng vào cửa gỗ, phía sau đột nhiên bộc phát một tiếng vang thật lớn giống như thiên thạch rơi xuống đất, một đợt chấn động với những gợn sóng lăn tăn có thể nhìn thấy được từ từ hiện ra, mạnh mẽ bạo phát về bốn phía. Thân ở trong đó, nhưng các dong binh không hề cảm nhận được bất kỳ rung động nào, mà những ma thú đang cắm đầu chạy đến, lại bị đợt sóng chấn động này xô ngã trái ngã phải, lăn lộn lui về phía sau, lúc đứng lên vẫn còn không ngừng lắc lư.

“Triệu hoán sư mạnh như vậy, ma sủng mạnh như vậy!” Lúc này, tất cả mọi người mới phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Mặc Sĩ Thần và Địa Giáp thú bên cạnh hắn, đây là Địa Giáp thú sao? Hình như có vài phần tương tự, nhưng Địa Giáp thú mạnh như vậy, đừng nói nhìn, ngay cả nghe, mọi người cũng chưa từng nghe qua.

“Có thể trở thành bằng hữu của thiếu chủ dong binh đoàn Thần Thoại, quả nhiên đều không phải người thường.” Đến bây giờ, các dong binh mới biết được thực lực của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt mạnh đến đâu, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì lúc trước coi thường bọn họ.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ mới biết, thật ra thì bọn vẫn quá xem nhẹ mấy người Gia Cát Minh Nguyệt.

Bầy ma thú trước mặt bị sóng chấn động của Địa Giáp thú đụng ngã xuống đất, nhưng đằng sau, những ma thú mới vẫn không ngừng xông lên, các kiếm sĩ hít sâu một hơi, lần nữa tụ khởi kình khí, đứng vững ở cửa gỗ lung lay sắp đổ, cung thủ lần nữa kéo căng dây cung.

Một tiếng thú rống kinh thiên động địa vang lên, thanh âm mang theo vô hạn cuồng bạo và tức giận, nghe thấy tiếng thú rống, tất cả ma thú đều kêu lên những tiếng bất an, càng trở nên cuồng loạn hơn.

Các dong binh kinh ngạc phát hiện, ma thú vốn tụ tập thành bầy xông vào thôn, lập tức trở nên hỗn loạn, liều mạng chạy tứ phía, thậm chí, có con hoảng sợ đến mức đâm cả vào đại thụ, mặc dù vẫn có một số ma thú xông về phía thôn, nhưng áp lực so với lúc trước nhỏ hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ, những ma thú này thực ra không muốn tập kích bọn họ, mà là bị ma thú khác xua đến đây. Trong đầu mọi người chung một suy đoán.

Một bầy ma thú nhỏ bị Địa Giáp thú chấn ngã, những con còn sót lại đều ngã xuống dưới liên thủ công kích của cung thủ và kiếm sĩ, các dong binh cũng không dám lơ là chút nào.

Xa xa, những tiếng vang trầm muộn, nặng nề truyền đến, một con ma thú to lớn giống như quái thú tiền sử xuất hiện trước mắt mọi người. Thân nó cao hơn năm thước, đứng thẳng lên giống như một ngọn núi vĩ đại, tứ chi thô tráng hữu lực, một thân lông dài màu nâu, gần chạm đất, hai con mắt to hơn cái khiên điên cuồng chớp động.

[ Mị tưởng tượng ra em King Kong =))) ]

Cùng với sự xuất hiện của nó, những ma thú đang chạy trốn tứ phía, lập tức an tĩnh lại, toàn thân phát run, quỳ rạp trên mặt đất, không dám cử động, con cự thú lông dài đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, đứng thẳng người, hai chân to lớn rắn chắc vung ra, gạt một cái, đem mấy con Cự Giác Tê Ngưu bên cạnh vỗ bay ra ngoài, mấy con Cự giác bay xa hơn mười thước, nặng nề rơi xuống đất, thất khiếu chảy máu, xương cốt toàn thân vỡ vụn, mềm nhũn, cuộn thành hình tròn, cơ thể tròn xoe giống như bong bóng xì hơi, nhanh chóng xẹp xuống.

“Ma Mông! Là Ma Mông …” Một gã dong binh run rẩy kinh hô.

Ma Mông, có người nói nó là huyết mạch của cự thú viễn cổ, là một trong những ma thú mạnh nhất Băng Phong cốc, nói nó là vương giả giữa đông đảo ma thú trong Băng Phong cốc cũng không sai, có người nói, Ma Mông trưởng thành, thực lực yếu nhất cũng hơn Linh hồn cấp, thậm chí có thể so vai với Thánh cấp cao thủ.

“Mẫu thân, chuyện này con có cách.” Tiểu Nhục Hoàn đột nhiên chỉ vào Ma Mông nói.

“Chuyện này?” Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Tiểu Nhục Hoàn, đây chính là ma thú có thực lực ngang với Thánh cấp cao thủ, nếu nó nói có thể khống chế, có phải có chút quá nghịch thiên hay không.

"Thôi đi, ngươi không thấy nó đang rơi vào cuồng bạo* sao, cho dù nó có tỉnh táo, ngươi cũng đừng nghĩ có thể khống chế được nó.” Dạ Mị Hân Lam ngồi trên vai Gia Cát Minh Nguyệt khinh thường nói.

(*)Cuồng bạo: điên cuồng, mê loạn.

“Dù sao, ta cũng có cách.” Tiểu Nhục Hoàn không phục bĩu môi.

“Con xác định?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi lại lần nữa. Nếu như có thể, nàng cũng không muốn đánh nhau với một ma thú ngang cao thủ Thánh cấp.

“Mẫu thân, con sẽ không gạt người, người cứ tin tưởng con là được rồi.”

“Được rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, dù sao, với thực lực của nàng, Ma Mông cũng không thể gây thương tổn cho nàng, chỉ là, nàng không muốn để lộ thực lực thực sự khiến cho người khác chú ý mà thôi.

Trong mắt Ma Mông chỉ có ngọn lửa cuồng bạo, tiến gần về phía thôn, mỗi bước chân nặng nề giống như đang đạp vào trong lòng mỗi dong binh, vừa rồi đối mặt với trùng kích của bầy ma thú, bọn họ cũng không có cảm giác vô lực như thế này.

Lăng Phi Dương nắm chặt Phá Sát kiếm, xem chừng phải xuất ra thực lực chân thật, con Ma Mông trước mắt này, có lẽ vẫn chưa thể đánh đồng với Thánh cấp cao thủ, nhưng cao thủ cấp Linh hồn tuyệt đối không có khả năng chống lại.

Phía sau, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng ca và tiếng tỳ bà làm da đầu người ta phải tê dại, giữa không khí căng thẳng như thế này,… sự xuất hiện có vẻ hơi bất ngờ.

Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng nhảy qua cửa gỗ, tiến lên đối mặt với Ma Mông, tiểu mập mạp bên cạnh vừa rút ra tỳ bà vừa cất cao giọng hát.

Tất cả mọi người sợ ngây người, mặc dù đã biết mấy người trẻ tuổi Gia Cát Minh Nguyệt thực lực không tầm thường, nhưng đây chính là Ma Mông, siêu cấp ma thú có thể sánh ngang với Thánh cấp cao thủ, phàm là nhiệm vụ liên quan đến Ma Mông, đều cùng một màu cấp S, tuyệt đối không có ngoại lệ.

Chẳng lẽ, nàng có thực lực Thánh cấp sao?

/232

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status