Chương 21.1: Có lẽ không được rồi
Tút tút… cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vừa bị ngắt máy. Vẻ mặt thất thần của cô càng thêm buồn bực, thế này là thế nào? Anh đang uy hiếp cô sao?
Chưa kết hôn mà đã uy hiếp cô như thế này rồi, sau khi kết hôn thì như thế nào? Cô không để tâm mà vứt chiếc điện thoại sang một bên, rồi nằm lại trên giường.
Tinh tinh… Tiếng chuông báo tin nhắn đến vang lên. Cô đoán chắc là của Diệp Bắc Thành gửi, kết quả đúng thật. Nội dung tin nhắn suýt nữa khiến cô tức đến hộc máu...
“Qua năm phút nữa không đến tôi sẽ la lên gọi cô cô, qua mười phút nữa mà không đến tôi sẽ trực tiếp dùng cách của cô.”
Dùng cách của cô? Du Tịnh Nhã nhăn mày lại, ánh mắt cô cảnh giác nhìn về phía cửa sổ, chẳng lẽ anh định trèo lên đây sao?
Tưởng tượng như vậy liền khiến cô giật cả mình, cô vội vàng xuống giường mặc quần áo rồi vội vàng lao ra ngoài!
Không phải cô sợ anh sẽ hò hét lên, dù sao bây giờ cả thế giới đều biết cô sắp gả cho người có tiền rồi, la hay không cũng thế thôi. Điều cô lo lắng chính là Diệp Bắc Thành sẽ thực sự trèo tường lên, cô đã trèo lên tường này N lần rồi nên đương nhiên là dễ. Nhưng đối với người chưa từng trèo qua như anh sẽ có chút khó khăn, nếu trèo không tốt khéo còn ngã mất mạng. Cô không muốn hôm nay vừa mới tuyên bố sẽ kết hôn, ngày mai lại bị chỉ trích là khắc chết chồng đâu...
Cô rón rén mở cửa phòng ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, dùng tốc độ nhanh nhất lao đến trước mặt Diệp Bắc Thành, anh đang dựa vào cửa xe chờ cô...
“Anh bị điên rồi à? Khuya khoắt như vậy rồi còn đến làm phiền người khác?”
Cô thở hổn hển chất vấn anh, đảo mắt nhìn chung quanh hết lần này đến lần khác. Diệp Bắc Thành mở cửa xe ra ngó cô, ý bảo cô ngồi vào trong.
“Làm gì? Muộn thế này rồi tôi không đi theo anh đâu.”
Cô giận dỗi quay người lại, nghiến răng, bĩu môi lải nhải: “Bản thân mình không tốt còn muốn người khác gặp xui xẻo, người kiểu gì vậy.”
“Cô không muốn biết tôi có xong đời hay không à?” Mặt Diệp Bắc Thành không biểu lộ cảm xúc gì, anh ngồi vào trong xe chờ Du Tịnh Nhã lên.
Có vài người luôn viết chữ lương thiện ở trên mặt, cô quả nhiên ngồi vào theo.
Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm qua những làn gió nhẹ, ánh đèn mông lung hòa với màn đêm êm dịu. Mọi sự phồn hoa ban ngày đều bị bóng tối che phủ, tạo nên sự yên tĩnh hiếm có.
“Tối nay… nói chuyện thế nào rồi?” Không chịu được bầu không khí nặng nề ở trong xe, Du Tịnh Nhã lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.
Diệp Bắc Thành không nói, anh chỉ chuyên tâm lái xe.
“Vì sao mà tâm trạng không tốt?”
“Chẳng lẽ thật sự xong đời rồi sao?”
Cô hỏi liên tiếp vài vấn đề nhưng anh không trả lời câu nào cả.
“Anh làm ơn nói một câu được không?”
“Cô làm ơn im miệng được không?”
“...” Im lặng nửa ngày, khó lắm mới nói một câu nhưng lại bảo cô im miệng, đúng là hết nói nổi.
Xe dừng ở biệt thự ven biển của Diệp Bắc Thành, bên trái biệt thự có xây một khoảng sân thượng để ngắm cảnh biển, Diệp Bắc Thành chỉ ra về phía đó: “Cô tới ngồi trước đi.”
Du Tịnh Nhã theo lời anh đi đến. Bốn góc chung quanh sân được trồng những loại hoa cỏ rất kỳ lạ, tỏa ra hương thơm thần bí. Ở trung tâm của sân được xếp một cái bàn hình bầu dục và hai cái ghế dựa. Cô ngồi lên một cái ghế, mắt hơi nhắm lại, lắng nghe tiếng sóng biển vỗ vào những tảng đá ở phía xa.
Bước chân Diệp bắc Thành dần dần đến gần, cô mở mắt ra, nhưng không nói gì.
“Đêm nay tâm trạng tôi không tốt, có thể uống với tôi một chút được không? Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tay còn cầm theo năm sáu lon bia.
Người nào đó làm ngơ, ánh mắt vẫn nhìn ra hướng biển khơi rộng lớn.
“Không muốn uống sao?”
Đợi nửa ngày không thấy đáp lại, anh hơi nhăn mày thắc mắc: “Sao lại không nói câu nào?”
Du Tịnh Nhã tức giận liếc anh một cái, rồi lại nhìn đi chỗ khác, bĩu môi nhắc nhở anh: “Không biết ai bảo tôi câm miệng ấy...”
Diệp Bắc Thành không biết nói gì, day day mi tâm.
Anh mở lon bia ra uống một hơi cạn sạch, ánh mắt nhìn ra phía rất xa, suy nghĩ cũng bay theo đó.
“Nói gì đi.” Du Tịnh Nhã cầm một lon lên, mở ra một cách thành thục, uống một ngụm to. Cách uống bia của cô chính là như vậy, không giãy dụa trong yên lặng, mà bùng nổ trong im lặng.
/1737
|