Trở lại trường học, Tống Khuynh Thành đến ký túc xá trước.
Thời gian này, học sinh đang tự học ở lớp học, toàn bộ tầng ký túc xá yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng vọng bước chân của mình.
Treo bộ đồ lên móc áo rồi cất vào tủ, vừa định thu tay lại, trong lúc lơ đãng, ngón tay lướt qua nút cài ống tay áo của âu phục, động tác của Tống Khuynh Thành chợt chậm lại. Cô không tự chủ mà nhớ tới bóng người cao ngất xoay người rời đi của Úc Đình Xuyên tối hôm qua.
Hai mươi hai tuổi, nhưng cô có cảm giác cuộc đời của mình giống như bị ép vào bờ vực, giãy giụa uổng công, sơ sẩy một cái là vực sâu ngàn mét.
Dù trả hết nợ hai triệu cho nhà họ Lục thì sao?
Sức khỏe của bà ngoại không tốt, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ phải tiếp tục tiêu tiền.
Tống Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, buông bỏ suy nghĩ phiền muộn, hai tay khép lại, đóng cửa tủ quần áo.
...
Hai ngày saụ
Tiết học thứ tư buổi sáng kết thúc, đúng lúc qua mười hai giờ.
Tống Khuynh Thành và An Nhiễm vừa ra khỏi phòng học thì bị một thanh niên ngăn cản đường, đối phương nói ngay vào điểm chính "Cô Tống, bà chủ muốn gặp cô."
An Nhiễm nghe vậy, không hiểu nhìn về phía Tống Khuynh Thành ở bên cạnh.
Tống Khuynh Thành nhận ra đối phương, có duyên gặp một lần, đại khái là một năm rưỡi trước kia, cô quay đầu "An Nhiễm, cậu đến phòng ăn đi trước."
"Ừ." An Nhiễm đáp ứng, lùi về sau ba bước.
Chờ An Nhiễm đi xa, thanh niên làm tư thế mời với Tống Khuynh Thành "Xe đỗ ở dưới tầng."
Trong toàn bộ quá trình, Tống Khuynh Thành rất phối hợp.
Cô có thể không đi, nhưng tiếp theo, bà chủ Cố kia sẽ đích thân tới trường học.
Nửa giờ sau, xe dừng ở cửa sơn trang Nguyên Tuyền.
Tống Khuynh Thành đi theo sau thanh niên bước vào cửa, đi qua một con đường đá cuội, trước mặt là nơi nơi hoa bay như lửa. Sơn trang Nguyên Tuyền nổi tiếng ở Nam Thành, cách đó không xa có một hồ chứa nước xuôi theo sông, khiến cho sơn trang Nguyên Tuyền nằm trong nước biếc núi xanh. Kiến trúc bên trong sơn trang thì tiếp nối phong cách của nhà Minh và nhà Thanh. Cửa sổ chạm khắc hình lưới, chiếc bác cổ Thanh Hoa sứ, hương vị Bắc Kinh được thể hiện ở khắp mọi nơi.
"Bà chủ đã chờ cô ở bên trong." Thanh niên một tay chạm âu phục, một tay kia mở cửa phòng riêng ra.
Tống Khuynh Thành vừa đi vào phòng riêng, cửa phòng riêng ở sau lưng không một tiếng động liền khép lại, mùi trà quanh quẩn trong phòng riêng. Một người phụ nữ trung niên đang ngồi ở kia pha trà, búi tóc cao, lúc giơ tay nhấc chân đều có thể thấy khí chất của phu nhân nhà danh giá. Đây là "Bà Cố" trong miệng thanh niên, cũng là mẹ Cố Thanh Vi.
Cố Cẩm Vân xếp hàng thứ ba ở nhà họ Cố, là con gái trưởng của Cố Thủ Nghiệp, tác phong làm việc luôn thể hiện đây là người đàn bà thép. Bằng không, hai đứa con của Cố Cẩm Vân sẽ không theo họ Cố sau khi bà ta kết hôn.
Nghe thấy tiếng động, Cố Cẩm Vân ngẩng đầu lên "Tới rồi à?"
Ánh mắt Cố Cẩm Vân rất bình tĩnh, tựa như lúc này chỉ có một con kiến đang đứng ở trước mặt bà ta, hờ hững như vậy quả thực có sức sát thương hơn Cát Văn Quyên khinh bỉ cay nghiệt.
Nghĩ tới mục đích đối phương gọi mình tới, Tống Khuynh Thành mỉm cười khéo léo "Đã lâu rồi, phòng riêng này vẫn không hề thay đổi."
/1735
|