"Kế hoạch gì?" Thẩm Triệt truy hỏi.
Nhớ cảnh tượng vừa rồi ở phòng nghỉ kia, Tống Khuynh Thành nhắm mắt lại "Là tôi quá vội vàng."
Đáp một nẻo như vậy làm cho Thẩm Triệt càng không chắc trong lòng "Rốt cuộc kế hoạch gì, chị nói đi chứ "
"Tôi định va vào xe anh ấy, tạo nên một cuộc gặp gỡ tình cờ. Đến lúc đó, chắc chắn anh ấy sẽ phải đưa tôi đến bệnh viện. Nếu chân tôi không đi được, mà tối nay không có trợ lý, không chừng sẽ được anh ấy bế kiểu công chúa."
Cô nói rất tùy ý, nhưng Thẩm Triệt biết kế hoạch này là thật.
"Vậy bất ngờ là gì?" Thẩm Triệt hỏi.
Tống Khuynh Thành mỉm cười "Bất ngờ chính là bây giờ âu phục của Úc Đình Xuyên ở trên giường của tôi."
Thẩm Triệt biến sắc "Hai người…"
"Không có..."
Có thể là quá mệt mỏi, cô trò chuyện một lúc thì nhắm mắt ngủ mất.
...
Tống Khuynh Thành bị động tĩnh ở dưới tầng đánh thức.
Cô vừa ngồi dậy, cửa phòng đã bị mở ra. Tống Khuynh Thành không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn Cát Văn Quyên đi tới chỗ cô với khí thế hung dữ.
Nhưng cuối cùng Cát Văn Quyên không vọt tới mép giường để cho cô một cái tát.
Lục Tích Sơn đuổi kịp, bắt được vợ, so với Cát Văn Quyên, Lục Tích Sơn tỉnh táo hơn rất nhiều "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bà không thể nghe con bé giải thích trước hả?"
"Lục Tích Sơn, nó vốn đã đồng ý với ông, bây giờ thì sao?" Cát Văn Quyên thấy Tống Khuynh Thành chưa tỉnh ngủ, ánh mắt trở nên sắc bén, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô "Cô nghĩ Tiểu Chu nói mấy câu với cô, là cô có thể vào cửa nhà họ Chu, không nghĩ xem cô có trèo lên leo được cạnh cửa người ta được không."
"Xem ra ở trong mắt thím, tôi chỉ hợp với tổng giám đốc Lưụ" Dưới ánh đèn, mái tóc dài đen dày của Tống Khuynh Thành bay lả tả, đáp ở đầu vai, da trắng mịn, đôi mắt lương thiện mang vẻ động lòng người.
Cát Văn Quyên cười nhạt "Sao, cô thấy oan ức?"
"Chỉ là cảm thấy đầu cơ kiếm lợi mà thôi."
"Đầu cơ?" Cát Văn Quyên nghe thấy hai chữ này, thì cười ầm "Cô là mặt hàng gì, chính cô không biết à? Ồ, không gả cho tổng giám đốc Lưu, cô còn muốn gả cho ai? Được rồi, cô thật sự không muốn gả cho tổng giám đốc Lưu, tôi cũng không ép cô, chỉ cần cô trả tôi tiền nhà họ Lục đã nuôi cô những năm này, bao gồm cả tiền chữa bệnh cho bà ngoại cô, tôi tính sơ sơ cho cô, không nhiều, hai triệụ Nếu một tháng sau cô vẫn không trả khoản tiền này, vậy thì ngoan ngoãn gả cho tổng giám đốc Lưu đi "
Tống Khuynh Thành nghe xong thì lên tinh thần, nhìn về phía Cát Văn Quyên "Thím nói phải giữ lời."
"Lục Tích Sơn, đây chính là cháu gái ngoan của ông đó " Hất chồng đang giữa mình ra, Cát Văn Quyên xách túi, bực tức rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại hai chú cháu Lục Tích Sơn và Tống Khuynh Thành.
Lục Tích Sơn không đi ra ngoài theo Cát Văn Quyên. Hiển nhiên là ông có lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói từ đâụ Ông sắp xếp lời nửa ngày, ngồi ở trên ghế cạnh bàn trang điểm, đốt một điếu thuốc lá, hút được nửa điếu rồi mới mở miệng "Khuynh Thành, có phải cháu thật sự không thích tổng giám đốc Lưu không?"
Tống Khuynh Thành cười nhạt "Cháu cho là Nam Thành không thiếu ông chủ có tiền hơn tổng giám đốc Lưụ"
/1735
|