Tổng Tài Sủng Vợ Yêu Mỗi Ngày

Chương 20

/1735


 

 

 

 

Tống Khuynh Thành đi chậm lại, cúi đầu lấy điện thoại bên trong ngăn nhỏ túi xách.

 

Điện thoại di động cầm trong tay nhấp nháy màn hình, lúc cô nhìn chằm chằm tên người gọi đến, hai chân cô như dính chặt trên mặt cỏ trước tòa nhà giáo viên.

 

Ánh đèn đường ảm đạm rơi trên đầu vai, phản chiếu thân hình gầy gò của cô.

 

Dù thời gian đã qua hai năm, nhưng khi nhìn tới số này, tâm trạng cô vẫn bị ảnh hưởng, Tống Khuynh Thành không biết mình đã ấn nút nghe như thế nào, bất giác đưa điện thoại đến bên tai  "Alo."

 

"Tôi cho là cô sẽ không nhận điện thoại của tôi." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ dịu dàng.

 

Tống Khuynh Thành không mở miệng.

 

Đối phương cũng không hy vọng cô đáp lại, tự nhiên nói  "Thẩm Chí đang bàn giao công việc, muộn nhất tháng sau chúng tôi sẽ về nước. Những năm này cô ở nhà họ Lục, tôi nghĩ nên báo chuyện này cho cô biết trước, dù sao cô và Thẩm Chí cũng coi như là lớn lên cùng nhau, anh ấy vẫn luôn đối xử với cô như em gái."

 

Em gái?

 

Hai chữ này như con dao sắc bén đâm vào lòng cô đến tan nát cõi lòng.

 

Lục Vận Huyên nói tiếp  "Khuynh Thành, những chuyện cô làm vì Thẩm Chí, tôi và anh ấy sẽ không bao giờ quên, thế nhưng sự áy náy không nên trở thành công cụ đòi ơn báo đáp. Trong tình cảm, không yêu cầu tới trước tới sau, mà chỉ có ai thích ai, ai không yêu ai, ai quý trọng ai, ai không quý trọng ai, chỉ vậy mà thôi, cô nói xem có đúng hay không?"

 

Lục Vận Huyên vẫn là Lục Vận Huyên trước kia, không có bất kỳ thay đổi nào, là cô chủ được nhà họ Lục nuông chiều, là cháu ngoại nhà họ Cát vô cùng yêu thương, bên cạnh còn có đám bạn thân làm chỗ dựa.

 

Bởi vì có vốn tự tin, nên cho dù có đoạt đồ của người khác, cô ta vẫn có thể biểu hiện mình đầy lý lẽ chính đáng.

 

Tay Tống Khuynh Thành cầm túi xách nắm chặt.

 

"Còn đang gọi điện thoại à? Tới dùng cơm đi." Bên kia điện thoại còn xuất hiện giọng nói ôn hòa của người đàn ông .

 

Giọng nói rất quen thuộc, dù sau này đã hoàn toàn phai nhạt, nhưng cô vẫn nghe ra được sự cưng chiều và bao dung trong đó.

 

Tống Khuynh Thành nghe thấy cô gái nhỏ Lục Vận Huyên trả lời  “Vâng, em tới ngay, nói với anh bao nhiêu lần rồi, không cần lúc nào cũng đích thân xuống bếp đâu, anh nhìn áo sơ mi trắng của anh này, lại dính dầu mỡ rồi."

 

Người đàn ông khẽ cười, cho dù cách điện thoại, cô vẫn nghe được rõ ràng.

 

 

 

Tống Khuynh Thành không biết mình đã cúp điện thoại như thế nào.

 

Thẩm Chí, Thẩm Chí, Thẩm Chí...

 

Tống Khuynh Thành nhắm mắt lại, trong lòng đọc thầm cái tên này, từng chữ giống như một dòng nước lạnh rót vào thân thể cô, khiến cô lạnh cả người.

 

Cô cho là mình đã quên rồi, cho là mình không quan tâm nữa.

 

Nhưng đáng tiếc đều không như vậy.

 

...

 

Sáng hôm sau, Tống Khuynh Thành nhìn sắc mặt mình có chút tái nhợt ở trong gương, có lẽ bởi vì cả đêm ngủ không ngon, mắt còn hơi đỏ hồng, đến khi vào giờ học, từ toilet đi ra, thì cô bị Úc Tinh chặn ngay trước lớp 11.

 

"Sao sắc mặt cậu kém vậy?"

 

 


/1735

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status