Nhận ra ánh mắt từ trên đỉnh đầu, Tống Khuynh Thành ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với dì Hứa, bà như có chút ngượng ngùng hỏi Úc Tinh "Tinh Tinh, đây là bạn học của cháu à? Dung mạo thật là xinh đẹp."
"Vâng ạ " Úc Tinh khoác vai Tống Khuynh Thành, vinh hạnh nói "Khuynh Thành là nữ thần quốc dân trong trường cháu đó, người theo đuổi cậu ấy có thể xếp mấy vòng quanh trường đấy."
Tống Khuynh Thành rủ mắt xuống, môi nhếch lên độ cong giống như có vẻ hơi ngượng ngùng.
Cô vẫn luôn biết gương mặt mình rất đẹp.
Có lẽ là từ ngày Cát Văn Quyên mắng gương mặt cô càng ngày càng giống bà mẹ hồ ly tinh không biết xấu hổ kia.
...
Hơn chín giờ đêm, Tống Khuynh Thành trở lại biệt thự nhà họ Lục, vừa mới mở cửa, loáng một cái, trước khi cô kịp phản ứng, mặt trái đã hứng trọn một cái tát.
"Bà đánh con bé thì làm được gì chứ " Lục Tích Sơn đi tới quát lớn.
“Con bé?” Cát Văn Quyên cười lạnh “Ông xem đứa cháu gái rẻ tiền này là bảo bối, nhưng nó có coi ông là chú ruột mà hiếu thuận đâu Tôi chạy bao nhiêu đường mới câu được quan hệ với tổng giám đốc Lưu, hồi năm ngoái vợ của ông ta mới chết, con trai duy nhất cũng đang du học ở nước ngoài, bao nhiêu người đang mong đợi được làm bà chủ giàu có. Nó thì hay rồi, dám đắc tội với người ta luôn, nếu như không phải tổng giám đốc Lưu gọi điện thoại cho tôi, nói ở trường học không đón được người, chắc tôi cũng sẽ không hay biết gì.”
Da Tống Khuynh Thành mỏng, trắng, gò má bị đánh lập tức có dấu vết sưng đỏ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt phẫn hận của Cát Văn Quyên, nói lý lẽ “Lần đó thím chỉ dẫn tôi tới nhà hàng ăn cơm chứ không nói là đi xem mắt, huống hồ xem mắt này chỉ là nói chuyện bình thường, cũng không nhất định đi xem mắt thì phải kết hôn.”
"Lục Tích Sơn ông nghe đi, nuôi nó bao nhiêu năm, mà bây giờ nó báo đáp chúng ta như vậy đấy?"
Lục Tích Sơn quát lớn "Bà bớt nói lại một chút đi "
"Cho nó đi xem mắt tổng giám đốc Lưu, không phải ông cũng đồng ý sao? Điều kiện tổng giám đốc Lưu tốt như vậy mà còn kén chọn. Lỡ những chuyện xấu hổ của nó lộ ra, còn gia đình nào ở Nam Thành cần nó? Còn dám không vừa mắt tổng giám đốc Lưu nữa chứ, người ta không chê thì cô nên biết ơn mới phải"
Tống Khuynh Thành mím môi mỉm cười "Thật đáng tiếc là chị họ đã sớm kết hôn, bằng không thím thích tổng giám đốc Lưu như thế, chắc sẽ coi tổng giám đốc Lưu gần năm mươi tuổi như một đứa con trai luôn rồi."
"Mày " Cát Văn Quyên không nói lại được, tức giận chỉ vào Tống Khuynh Thành “Bố mẹ mày là thể loại gì vậy chứ Mẹ mày lén kết hôn rồi sinh ra mày, chồng chết thì ném con đi lập gia đình với người khác, đúng là trên không nghiêm dưới sẽ loạn mà.”
Cuối cùng Lục Tích Sơn không thể nhịn được nữa, trở tay cho bà ta một bạt tai.
"Ông dám đánh tôi?" Cát Văn Quyên ôm mặt, không dám tin nhìn chồng mình.
Lục Tích Sơn nghiến răng, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói với Tống Khuynh Thành "Khuynh Thành, cháu lên tầng trước đi."
Tống Khuynh Thành ở bên cạnh nhếch môi cười, cho dù Cát Văn Quyên có nói đến mức khó nghe hơn nữa hay má trái có đau nóng, lông mày cô cũng không có nhíu lấy một cái, nghe thấy Lục Tích Sơn nói vậy, cô gật đầu "Chú thím, cháu về phòng trước."
...
Tống Khuynh Thành vứt túi xách lên trên giường, cầm lấy chai nước suối trên bàn trang điểm, uống hơn nửa chai giải tỏa cơn khát.
Cô không dùng cơm tối ở nhà họ Úc. Lúc nhìn thấy dì quản gia chuẩn bị bày bát đũa trên bàn ăn, cô nói có việc nên đi trước, sau đó ở bên ngoài đi dạo hơn hai giờ mới trở về nhà họ Lục.
Ở tầng dưới còn truyền đến tiếng tranh cãi giữa Cát Văn Quyên và Lục Tích Sơn.
/1735
|